Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của anh, nói: “Diệc Thần, nếu bọn họ đã không phải hung thủ thật sự, chúng ta có ở lại đây thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chúng ta về thôi.”
Mộ Diệc Thần cười, yêu chiều nói: “Em muốn về, vậy chúng ta về thôi.”
Nói xong, anh kéo tay cô rời đi.
Mộ Diệc Thần muốn ngồi cùng xe với Tô Vũ Đồng, cho nên, chiếc Ferrari của Tô Vũ Đồng liền để cho Tiểu Dương lái, hai người bọn họ ngồi trên chiếc MAYBACH do Tiểu Vương lái, trò chuyện vui vẻ.
Tô Vũ Đồng kéo lấy cánh tay Mộ Diệc Thần, nói: “Diệc Thần, phía trước có siêu thị, chúng ta dừng lại mua chút đồ ăn đi.”
“Được.”
Mộ Diệc Thần hoàn toàn không có ý kiến, cô nói thế nào cũng được.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy phản ứng của anh thì nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Đi đến siêu thị, bọn họ dừng lại, Tiểu Dương đang theo phía sau nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng dừng xe lại phía sau bọn họ.
Đi vào trong siêu thị, Tiểu Dương nhanh chóng đi đẩy xe mua đồ.
Mộ Diệc Thần nhìn Tiểu Dương đi lấy xe đẩy mua đồ, nói với anh ta: “Cậu đi theo là được rồi.
Để tôi làm.”
“Vâng, sếp Mộ.”
Tiểu Dương cung kính giao xe đẩy mua đồ vào trong tay Mộ Diệc Thần, lùi sang một bên.
Mộ Diệc Thần tự mình đẩy xe mua đồ cho Tô Vũ Đồng, đi phía sau cô.
Bất kể Tô Vũ Đồng hỏi anh cái này có tốt hay không, anh đều sẽ nói mua.
Chuyện này khiến cho các cô gái, các bà vợ đến siêu thị mua đồ đều nhìn Tô Vũ Đồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tô Vũ Đồng đi dạo siêu thị vô cùng vui vẻ, mua một đống nguyên liệu nấu ăn.
Mộ Diệc Thần sợ cô mệt, bảo Tiểu Dương đi tính tiền, anh đưa cô trở về xe.
Đợi sau khi Tiểu Dương thanh toán xong, mang hết đồ ra xe, bọn họ đi thẳng về nhà.
Bà Mộ và Niệm Niệm vì lo lắng cho Mộ Diệc Thần nên vẫn chưa ăn cơm.
Nhìn thấy bọn họ trở về, hai bà cháu vô cùng vui vẻ.
Tô Vũ Đồng đem nguyên liệu giao cho mẹ Lưu đi rửa.
Cô ngồi xuống nói chuyện với mẹ chồng một lúc.
Sau khi mẹ Lưu rửa xong, cô liền đi vào trong bếp, bận rộn nấu nướng.
Tô Vũ Đồng nấu một bàn lớn đồ ăn, cả nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn vô cùng vui vẻ.
“Vũ Đồng à, thêm bảy, tám ngày nữa, có lẽ ông nội con cũng sẽ xuất viện rồi, con xem con và Lucas đi đón, hay là mẹ sai người đi đón?” Bà Mộ cười hỏi.
Công việc của bọn họ bận như vậy, mấy ngày trước còn lỡ dở vì việc tìm kiếm Niệm Niệm, nếu như không rảnh, bà ấy có thể bảo chú Ngô đi đón.
Nghe thấy mẹ chồng hỏi, Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần: “Diệc Thần, anh rảnh không?”
Cô rất muốn đi cùng anh.
Ông nội nhìn thấy bọn họ thì nhất định sẽ rất vui.
Mộ Diệc Thần mỉm cười: “Đối với người khác, đương nhiên anh không rảnh.
Nhưng đối với em, anh mãi mãi đều có thời gian rảnh.”
Tiền là kiếm không hết, nhưng vợ thì chỉ có một.
Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh đương nhiên là khiến vợ vui vẻ.
Nghe thấy lời nói ngọt ngào của anh, mặt Tô Vũ Đồng khẽ đỏ lên, nói với bà Mộ: “Mẹ, vậy thì con và Diệc Thần sẽ đi đón.”
Thằng nhóc này, hiện giờ nói chuyện cũng chẳng thèm để ý địa điểm nữa rồi.
Lời này mà cũng nói trước mặt mẹ và con nhỏ, đúng thật là.
Bà Mộ mỉm cười: “Được, vậy hai đứa đi đi.”
Niệm Niệm nghe vậy thì nhìn Tô Vũ Đồng: “Mẹ, con rất muốn đi đón cụ ngoại.
Con cũng muốn đi.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy cậu bé nói vậy, nói: “Niệm Niệm, mấy ngày nữa là con vào học rồi.
Không thể trốn học.
Đợi cụ ngoại về là con có thể gặp cụ rồi.”
“Vâng ạ.”
Nghe mẹ nói vậy, Niệm Niệm ngoan ngoãn từ bỏ suy nghĩ.
Bữa cơm này là bữa cơm đoàn viên đầu tiên cả nhà cùng nhau ăn từ khi Niệm Niệm bình an trở về.
Bà Mộ và Tô Vũ Đồng liên tục gắp đồ ăn cho Niệm Niệm.
Niệm Niệm vui vẻ ăn có hơi nhiều.
Sau bữa tối, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đưa Niệm Niệm đi tản bộ.
Sau khi trở về thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Hơn hai giờ đêm, điện thoại của Tô Vũ Đồng reo lên, cô với đôi mắt ngái ngủ cầm lấy điện thoại, liếc nhìn, là Nghiên Nghiên gọi tới.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nhận cuộc gọi: “A lô, Nghiên Nghiên?”
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy giọng Tô Vũ Đồng, gấp gáp nói: “Vũ Đồng, Tiểu Lạc sốt rồi.
Tớ đã cho con bé uống thuốc, làm giảm nhiệt độ vật lý cho con bé, nhưng chẳng có chút tiến triển nào.
Hiện giờ nhiệt độ càng ngày càng cao, tớ không gợi được xe.
Cậu có thể nhờ Mộ Diệc Thần bảo tài xế của anh ấy qua đón bọn tớ đến bệnh viện được không?”
Cô ấy biết hiện giờ đã là hơn hai giờ đêm rồi, nhưng cô ấy thật sự hết cách rồi.
Buổi chiều, Chân Hi và Thiếu Vũ đã ngồi máy bay tới Paris để tham gia tuần lễ thời trang rồi.
Người suy nhất cô ấy có thể nghĩ tới ngoài Cung Thiếu Dương thì chính là Vũ Đồng.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Vì vậy, chỉ có thể phiền đến Vũ Đồng thôi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Trần Nghiên Nghiên nói vậy thì lập tức trả lời: “Nghiên Nghiên, cậu đừng vội.
Tớ lập tức qua đó ngay.” Nói xong, cô lập tức dập máy, đứng dậy mặc quần áo.
Hiện giờ Nghiên Nghiên được coi là mẹ đơn thân.
Cô là chị em tốt của cô ấy, bây giờ Lạc Lạc bị ốm, sao cô có thể chỉ sai Tiểu Vương qua đó được.
Cô bắt buộc phải tự mình đi.
Mộ Diệc Thần bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, hỏi cô: “Vũ Đồng, em đi đâu vậy?”
Tô Vũ Đồng mặc áo khoác, vuốt tóc, nói với Mộ Thần Diệc: “Tiểu Lạc Lạc sốt cao không dứt.
Em phải qua đưa con bé đi bệnh viện.”
“Em đợi anh mặc đồ, anh và em cùng đi.” Mộ Diệc Thần nói xong, cũng nhanh chóng bắt đầu mặc đồ.
Sau khi hai người mặc quần áo chỉnh tề, lập tức đi xuống tầng.
Quản gia Ngô nghe thấy tiếng động đi xuống cầu thang thì cũng lập tức mặc áo ngủ đi ra xem thử.
Ông ấy nhìn thấy Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần từ trên tầng đi xuống thì hỏi ngay: “Cậu chủ, mợ chủ, nửa đêm hai người phải đi đâu vậy?”
Tô Vũ Đồng nói với ông ấy: “Chú Ngô, Lạc Lạc sốt rồi, bọn cháu phải đưa con bé đi bệnh viện.”
Chú Ngô nghe thấy vậy thì vội nói với Mộ Diệc Thần: “Cậu chủ, bên ngoài đang mưa, cậu nhất định phải lái xe cẩn thận.”
“Ừm, tôi biết rồi, chú Ngô.”
Mộ Diệc Thần nói xong, đưa Tô Vũ Đồng nhanh chóng rời đi, lái xe đi về phía nhà họ Tô.
Trên đường mưa lớn, tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng được cái là ít xe, cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Đến nhà họ Tô, còn chưa kịp vào nhà, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Tiểu Lac.
Nghe thấy đứa bé khóc đến khàn cả cổ, Tô Vũ Đồng vô cùng lo lắng, vội vàng bước nhanh đến cửa, đẩy cửa đi vào.
Mộ Diệc Thần đi ngay phía sau.
“Cô chủ, cậu Mộ.”
Sau khi mẹ Trương biết Tiểu Lạc bị ốm thì vẫn luôn không ngủ, cùng với Nghiên Nghiên chăm sóc Tiểu Lạc.
Nghe thấy tiếng cửa, bà ấy lập tức nhìn qua, nhìn thấy là Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần tới thì liền kích động: “Cuối cùng hai người đã tới rồi.
Tay chân cô Lạc Lạc đều nổi rất nhiều mụn đỏ.”
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy mẹ Trương gọi Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần thì nhanh chóng ngước mắt lên nhìn họ, nói: “Bên ngoài trời đang mưa, thật sự làm phiền đến hai cậu rồi.”
Vũ Đồng không chỉ đến một mình, Mộ Diệc Thần cũng theo tới, cô ấy thật sự không biết làm sao để cảm ơn bọn họ.
Tô Vũ Đồng chạy thẳng đến chỗ Trần Nghiên Nghiên: “Cậu nói những lời khách sao này làm gì.
Con bé cũng đã thế này rồi, vì sao không gọi cho bọn tớ sớm hơn chứ? Nhanh đi thôi.”
Bất kể là vì nguyên nhân gì mà nổi mụn thì cũng phải nhanh chóng cho đứa bé hạ sốt trước.
Trần Nghiên Nghiên không dám chậm trễ, nói: “Được!” Sau đó đi theo Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần lái xe, hai người Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên ở phía sau chăm sóc Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc khóc suốt dọc đường, Trần Nghiên Nghiên cũng khóc theo suốt quãng đường.
Tô Vũ Đồng cũng theo đó mà lo lắng sốt ruột cả quãng đường.
Cuối cùng, vào lúc hai giờ bốn mươi phút, Mộ Diệc Thần đã đưa bọn họ đến Bệnh viện Dung Hợp.
Vừa xuống xe, Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng chỉ biết chạy nhanh đến phòng khám.
Lúc này bác sĩ khoa nhi còn chưa đi làm, nơi bọn họ có thể đến chỉ có phòng cấp cứu.
Danh Sách Chương: