Hạ Tuyết Oánh thấy bố mình hoàn toàn đắc chí, cũng hiểu rõ ông ta nắm chắc phần thắng, trong lòng âm thầm nói với Cố Nhã Nhã một câu: “Không nên trách tôi, muốn trách thì trách vận mệnh trêu người mà thôi!”
Hoàn cảnh của cô ta bây giờ giống như rơi xuống những năm đời sống khó khăn nhất, cô ta vứt bánh bao đi, vì để không bị chết đói chỉ có thể cướp của người khác!
Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà bay, đây chính là thực tế.
Bệnh viện Dung Hợp.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, Cố Xuân Mính đã hoàn toàn khỏe lại, bà ta để cho quản gia Cố đi làm thủ tục xuất viện, còn Cố Nhã Nhã đỡ bà đi xem Cố Triều Tịch.
Giờ phút này Cố Triều Tịch đang ngồi trên giường ôm máy vi tính xử lý công văn.
Cố Xuân Mính vừa vào cửa đã thấy anh ta bận rộn như vậy, nghiêm mặt nói: “Nếu con lo lắng cho công ty như vậy, liền chú ý ăn uống, chăm sóc thân thể khỏe mạnh trở về đi làm đi!”
Nhã Nhã đã nói với bà ta từ ngày hôm trước A Tịch ăn cháo gà Tô Vũ Đồng mang tới, sau đó anh ta cũng không chịu ăn gì nữa.
Anh ta đây là muốn làm gì!
Chẳng lẽ còn ảo tưởng để Tô Vũ Đồng đến chăm sóc anh ta sao!
Anh ta rốt cuộc muốn cùng cô ta đối đầu đến khi nào nữa?
Cố Triều Tịch không để ý đến bà ta, nếu không phải bà ta và Cố Nhã Nhã tới làm rối lên, Vũ Đồng sẽ ở bên chăm sóc anh ta.
Bây giờ anh ta cũng không muốn khoẻ lên, không muốn về nhà, không muốn thấy hai người.
Chỉ cần anh ta vẫn ở đây, anh ta tin là Vũ Đồng sẽ đến thăm anh ta lần nữa.
Cố Xuân Mính thấy Cố Triều Tịch không đáp lời, khuôn mặt run lên nói: “Cố Triều Tịch, có chuyện này mẹ nhất định phải nói cho con biết, con và Tô Vũ Đồng tuyệt đối không có khả năng, thứ hai tuần sau, cũng chính là ngày kia, mẹ sẽ công bố tin tức đính hôn của con và Nhã Nhã! Con chuẩn bị tốt cho mẹ, cuối năm mẹ sẽ giúp các con tổ chức hôn lễ.
”
Quyết định ngày sớm, anh ta sẽ không suy nghĩ bậy bạ nữa, hơn nữa cũng không ôm ảo tưởng đối với Tô Vũ Đồng.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời của Cố Xuân Mính, trong lòng hoảng sợ, kinh ngạc không thôi, lập tức đóng máy tính xách tay để sang một bên, kích động nói: “Mẹ, người điên rồi sao, con và Nhã Nhã là anh em, bọn con sao có thể đính hôn được!”
Bà ta rốt cuộc đang suy nghĩ như thế nào vậy!
Loại chuyện này cũng quá hoang đường rồi!
Phản ứng của Cố Triều Tịch đã được Cố Xuân Mính dự tính trước từ sáng sớm, bà ta lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ngày hôm trước mẹ đã nhờ truyền thông nhà họ Cung giúp đỡ đưa thân thế của Nhã Nhã ra ánh sáng, con và con bé vốn cũng không phải là anh em ruột, bây giờ đính hôn không có gì là không thể, Nhã Nhã thích con, con bé tuyệt đối sẽ không giống như Tô Vũ Đồng đứng núi này trông núi nọ, nó mới là người thích hợp nhất để làm vợ con.
”
Bà ta hận nhất chính là người có tình cảm không chung thuỷ, Nhã Nhã là do bà ta nhìn mà lớn lên, cho nên bà ta tuyệt đối yên tâm về chuyện này.
Về phần Tô Vũ Đồng bà ta tuyệt đối sẽ không suy nghĩ!
Anh ta nên chết tâm đi.
Con dâu của nhà họ Cố nhất định phải trong sạch!
“Mẹ, nếu ngài nói như vậy, vậy thì con cũng tỏ rõ thái độ của mình, con sẽ không đồng ý chuyện này! Con sẽ không đính hôn với Nhã Nhã, cũng sẽ không cưới con bé!” Cố Triều Tịch nói gay gắt, kiên quyết phản đối.
Trong lòng của anh ta chỉ có mình Tô Vũ Đồng, những người khác anh ta cũng sẽ không quan tâm.
Nếu như đời này không thể cùng Tô Vũ Đồng ở chung một chỗ, anh ta tình nguyện cô đơn cả quãng đời còn lại cũng sẽ không chấp nhận tạm bợ!
Thái độ kiên quyết của Cố Triều Tịch khiến cho Cố Nhã Nhã tổn thương, đáy mắt cô ta lập tức xuất hiện giọt nước mắt, nhìn Cố Triều Tịch hỏi: “Anh, em không tốt sao?”
Cô ta thích anh ta mười năm rồi!
Tại sao anh ta lại tuyệt tình như vậy!
Ngay trước mặt cô ta nói những lời như thế.
Rốt cuộc cô ta có chỗ nào kém hơn Tô Vũ Đồng!
Cô ta không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Cố Triều Tịch nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Nhã Nhã, không phải em không tốt, mà chúng ta căn bản không thích hợp! Anh không biết em đã nói như thế nào để mẹ đồng ý chuyện hôn sự này, nhưng anh khuyên em nên sớm một chút từ bỏ suy nghĩ này đi!”
Cho dù trên đời này không có Tô Vũ Đồng, anh ta cũng tuyệt đối không đính hôn cùng em gái mình!
Cố Nhã Nhã nghe anh ta nói như vậy, nước mắt cũng không nhịn được từng hạt lớn rơi xuống: “Anh, cho dù anh có thích em hay không, em vẫn sẽ thích anh, em sẽ không từ bỏ, em nhất định sẽ chờ anh!”
Tình cảm mười năm không phải là mười cân rác rưởi, nói vứt là vứt được, anh ta chính là chấp niệm bén rễ trong lòng cô ta, trừ phi cô ta chết, nếu không cả đời này cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Cố Xuân Mính nghe Cố Nhã Nhã bày tỏ, nhìn về phía Cố Triều Tịch nói: “Xem đi, Nhã Nhã đối với con là thật lòng, mẹ nói cho con biết, cho dù con có đồng ý hay không, việc cưới hỏi cũng đã quyết định xong rồi.
”
Anh ta có yêu Nhã Nhã hay không không quan trọng, chủ yếu là Nhã Nhã yêu anh ta, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Cả đời bà ta đều ở đây nghiêm túc yêu Mộ Hạo Bạch, nhưng đợi đến khi quay đầu lại chỉ toàn thống khổ và phản bội, bà ta không muốn con trai mình đi theo con đường của bà ta năm xưa.
Cố Triều Tịch nhìn Cố Xuân Mính cứng rắn nói: “Muốn kết hôn thì chính mẹ và con bé kết hôn đi, con sẽ không đến đó! Con sẽ cho mọi người thấy rõ lập trường của mình, nếu mẹ không sợ mất mặt thì ngày kia mẹ cứ tuyên bố tin tức đi!”
Đối phó với sự cực đoan của mẹ mình, anh ta cũng chỉ có thể dùng một chiêu này giải quyết tận gốc!
Mắt Cố Xuân Mính chợt loé lên, không có thiện ý nói: “A Tịch, con biết mẹ ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu con đã nói vậy, mẹ sẽ nói cho con biết, tin tức đính hôn này mẹ nhất định sẽ tuyên bố, chúng ta cùng chờ xem! Nhã Nhã chúng ta đi.
”
Bà Cố nổi giận đùng đùng nói xong, mang theo Cố Nhã Nhã rời khỏi phòng bệnh của Cố Triều Tịch.
Bà ta đã có quyết định của mình, đến thời điểm ấy, bà ta sẽ tìm người bí mật lấy tất cả các tài khoản xã giao của anh ta, để cho anh ta có miệng mà không thể nói!
“Gặp quỷ mà!”
Cố Triều Tịch tức giận đến mức trực tiếp gạt hết đồ vật trên tủ ở đầu giường xuống dưới mặt đất.
Người chăm sóc cho anh ta ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức sợ hãi chạy vào: “Tổng giám đốc Cố, ngài thế nào rồi!”
Cố Triều Tịch đang tức giận, nhìn về phía người vừa bước vào hét to một chữ: “Cút!”
Bọn họ cũng không phải thật lòng đến chăm sóc anh ta, đây đều là những người mẹ anh ta cài ở bên cạnh anh ta, anh ta chán ghét sự sắp đặt này, anh ta cũng không phải phạm nhân của mẹ mình.
Người bị mắng bị dọa sợ, vội vàng quay người đi ra ngoài.
Cố Triều Tịch xoay người cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiểu Hạ.
“Alo, tổng giám đốc Cố.
” Tiểu Hạ nghe điện thoại.
Cố Triều Tịch hỏi: “Lúc nào thì Chu Lệ Đồng khôi phục lại tốt hơn?”
Bây giờ anh ta chỉ hy vọng Chu Lệ Đồng có thể trở lại nhanh một chút, đem Mộ Diệc Thần mang đi, anh ta có thể danh chính ngôn thuận ôm Vũ Đồng vào trong ngực, để cho mẹ anh chết tâm đi.
Tiểu Hạ nói: “Cô Chu khôi phục cũng không tệ lắm, chắc còn một tuần nữa có thể trở về nước rồi ạ.
”
Nghe được lời Tiểu Hạ, Cố Triều Tịch nói: “Rất tốt, cậu nói cho cô ta nắm chặt thời gian nghĩ biện pháp, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, còn mười ngày nữa bọn họ tổ chức hôn lễ rồi.
”
Giấy kết hôn của Vũ Đồng là do Mộ Diệc Thần cầm, như vậy nhất định phải cùng anh ta kết hôn.
“Vâng thưa tổng giám đốc Cố.
”
Sau khi Tiểu Hạ nói xong, Cố Triều Tịch cúp điện thoại, một lần nữa ôm lấy máy tính xách tay.
Anh ta phải thừa dịp những ngày này Mộ Diệc Thần bận rộn chuẩn bị hôn lễ để mở rộng thị trường cho tập đoàn Đại Phong.
Anh ta muốn Vũ Đồng nhìn một chút, anh ta so với Mộ Diệc Thần không kém, thậm chí còn ưu tú hơn.
Cố Triều Tịch một lòng chỉ nghĩ đến Tô Vũ Đồng, Cố Nhã Nhã lại một lòng chỉ nghĩ đến anh ta, sau khi đưa Cố Xuân Mính về nhà, cô ta liền trốn vào trong phòng tìm Hạ Tuyết Oánh kể khổ.
Hạ Tuyết Oánh nghe xong lời tâm sự của cô ta, nói với cô ta: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu thì đi ra ngoài cùng uống một ly đi”
Cô ta lại an ủi một lần, coi như là quà để làm quen với nhau, từ nay trở đi họ chính là tình địch.
Danh Sách Chương: