- Cả tòa lầu đều dùng dạ minh châu để chiếu sáng, trời ạ, mức này cần tài phú bao nhiêu đây!!!
Lý Lân há hốc mồm, lần trước hắn ở Trích Tinh lâu thấy được mười khỏa dạ minh châu còn cho là mình phát tài. Nhưng bây giờ Lý Lân mới phát hiện bản thân chỉ thóang cái biến thành một tên nhà quê.
- Hãy mở mang đi! Ở nơi này chính là khu vực tiêu tiền chủ yếu của Đông Bắc địa vực, mấy thứ thanh lâu vớ vẩn ở đế đô sao có thể so sánh được.
Lý Chấn Uy dương dương tự đắc nói. Tựa như một cái thanh lâu danh chấn đại lục là loại chuyện đáng tự hào.
- Hoàng thúc à, ta còn chưa có đi qua thanh lâu ở đế đô, chẳng qua nơi ấy chắc là không thể so sánh được với nơi đây. Thanh lâu này quả thực là một tòa bảo lâu vô giá.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Tiểu tử ngươi có ánh mắt đấy, thanh lâu này chính là một linh khí, ngươi đã nghe nói qua linh khí chưa nhỉ?
Lý Chấn Uy xoay người rồi nói.
Lý Lân lắc đầu.
- Tiểu tử này, xem ra ngươi vẫn chưa đủ học thức rồi. Thậm chí ngay cả linh khí cũng không biết, nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, linh khí từ trước đến nay đều là thứ mà Tiên Thiên cao thủ mới có thể tiếp xúc đến, người thường không biết cũng là chuyện đương nhiên. Linh khí nói đơn giản chính là vũ khí sinh ra linh tính, bản thân uy lực cực lớn, có thể bị chủ nhân luyện hóa rồi đưa vào huyệt Khí Hải nơi đan điền để tiếp tục lớn mạnh hơn. Linh khí chia làm tứ phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Lăng Tiêu lâu này chính là một thượng phẩm linh khí, thấy vòng bảo hộ linh quang bên ngoài kia chưa? Dưới Võ Hoàng không ai đánh vỡ được.
Lý Chấn Uy chậm rãi nói, Lý Lân vẫn chăm chú nghe, nhất là khi Lý Chấn Uy nói có thể thu linh khí vào đan điền, hắn lập tức nghĩ tới lục mang tinh ở trong huyệt Khí Hải, cùng với Thiên Thư bên trong Quan Nguyên huyệt. Hai thứ này không hề nghi ngờ đều thuộc phạm trù linh khí, về phần là trình độ nào thì Lý Lân không đoán ra được.
- Đi thôi!
Lý Chấn Uy bước vào trước.
Bên ngoài tuy vẫn nghe được tiếng oanh yến bên trong nhưng bên trong lại khác với tưởng tượng của Lý Lân, cho dù là công tử thế gia hay là lão đại gian hồ đều quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, nghe biểu diễn ở sân khấu ngay trung tâm phòng.
- Đây là?
Lý Lân kinh ngạc, nơi này chính xác là thanh lâu ư, rõ ràng là hội trường biểu diễn mà.
- Đừng có nóng. Ở đây chỉ mới là cấp thấp nhất của Lăng Tiêu lâu thôi, cái hay còn ở phía sau. Ngươi cho rằng đây là thế tục hả? Ngươi có linh thạch thì chưa chắc cô nương ở Lăng Tiêu lâu chịu hầu hạ đâu! Từ từ rồi nói, đây mới là tầng đầu, chỉ có mấy tên đầu cỏ mà thôi, chẳng đáng quan tâm.
Lý Chấn Uy xem ra là khách quen nơi này, đi vào không cần người chiêu đãi, cứ thẳng hướng góc bên mà đi qua.
Lý Chấn Uy mang theo hai người Lý Lân vào một phòng nhỏ, ở giữa có một bàn đá đường kính một thước. Lý Chấn Uy đặt một viên hạ phẩm tinh thạch vào chỗ lõm ở giữa bàn đá, sau đó đánh một trận pháp quyết, bàn đá ngay lập tức rung động. Gian phòng bất đầu tăng tốc đi lên.
- Bà mợ nó, đây không phải thang máy sao? Thế giới này quả nhiên đã đi theo một con đường với trình độ cực cao rồi.
Lý Lân đối với mọi thứ đều tò mò. Hắn phát hiện từ vết lõm ở trung tâm bàn đá, kéo dài ra ngoài là một ít ký hiệu phức tạp màu đỏ.
- Đừng có mà lộ cái mặt nhà quê ra như thế, ngươi quả là làm bản vương mất mặt quá!
Lý Chấn Uy khinh bỉ Lý Lân rồi nói.
Lý Lân chẳng nói gì chỉ quay người nhìn Hổ Si phía sau, cũng chẳng thấy hắn nói gì. Tên này có lẽ còn bị chấn kinh hơn cả mình, chẳng qua vẫn trương lên một khuôn mặt ngây khờ mà thôi. Nếu như không quan sát tỉ mỉ còn tưởng rằng hắn là kẻ thấy thái sơn sụp mà không hề biến sắc nữa chứ.
- BA~!
Linh thạch bị vỡ nát, “thang máy” liền dừng lại.
- Đi thôi! Nơi tầng mười này chính là trại tập trung mỹ nữ tu sĩ hạng cao đó, chẳng qua con linh thú trên vai ngươi ổn không? Đừng có mà làm loạn đấy.
Lý Chấn Uy chỉ vào con linh miêu nằm trên vai Lý Lân, Lý Chấn Uy chỉ cho rằng linh miêu là sủng vật mà Lý Lân mang từ bên trong Hắc Thủy tùng lâm, hơn nữa khí tức linh miêu yếu ớt, căn bản chưa từng khiến cho hắn chú ý tới. Nếu như không phải nghe thấy tiếng gáy nhàn nhạt của nó thì căn bản chẳng ai nhìn ra nó là một con linh thú hết.
- Không sao đâu, nó rất thành thật, hơn nữa gan lớn lắm, sẽ không chọc vào phiền phức đâu.
Vốn Lý Lân muốn để tiểu tử này ở lại phủ tổng đốc nhưng nói thế nào cũng không được, nó vẫn luôn bám chặt lấy quần áo của hắn, thế nên hắn đành phải mang nó theo. Hoàn hảo là tiểu tử này đến nay vẫn còn an phận, nằm trên cổ áo như một cái mũ áo bình thường, cũng không gây ra sự mới lạ nào với bộ hoa phục của hắn.
Lý Chấn Uy cũng chẳng nói gì, chỉ hưng phấn bước ra ngoài.
Đây là một phòng diện tích khoảng ngàn mét vuông, cùng phong cách với tầng một chẳng qua đẳng cấp thì cao hơn nhiều. Hơn nữa chỗ ngồi cũng ít, chỉ có mười mấy cái mà thôi. Xem ra chỉ có kẻ có địa vị nhất định mới có thể ngồi.
- Tổng đốc đại nhân, ngài đến rồi! Uyển Như tiểu thư vẫn nhắc ngài mãi!
Một tên tiểu nhị lao tới chào hỏi, xem ra cũng quen thuộc với Lý Chấn Uy.
- Gần đây có chút việc bận, phiền phức ngươi chuyển lời xin lỗi của ta tới Uyển Như tiểu thư. Hôm nay là ngày đầu tiên Ny Ny tiểu thư lên đài biểu diễn, bản vương cho dù có bận rộn thì cũng muốn đến đây.
Lý Chấn Uy cười nói.
- Mấy vị này là?
Gã tiểu nhỉ nhìn hai người Lý Lân nói.
- Đây là cháu trai ta, còn kia là người hầu của hắn, tới đây để tăng thêm kiến thức!
Lý Chấn Uy trả lời.
- Tổng đốc đại nhân à, không phải ngài không biết quy củ của Lăng Tiêu lâu chúng tôi sao, ngài xem có nên để vị người hầu này tới phòng khách tầng 1 chờ đi?
Tiểu nhị có chút khó xử nói.
Lý Chấn Uy nhìn Lý Lân, Lý Lân gật đầu nói:
- Hổ Si, ngươi đi xuống phòng khách chờ ta, muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay là Tổng đốc đại nhân trả tiền đấy.
- Vâng!
Hổ Si ngây dại gật đầu, giọng ồm ồm, sau đó thân thể hùng tráng quay lại đi xuống dưới lầu.
- Mời nhị vị, Ny Ny cô nương có lẽ phải nửa canh giờ nữa mới lên đài. Hy vọng nhị vị sẽ có người nhận được được mắt xanh của Ny Ny cô nương trong lần đầu này.
Tiểu nhị nói với hai người.
- Tất nhiên rồi, bản vương anh tuấn tiêu sái, học thức uyên bác, ai có thể so sánh được với ta đây.
Lý Chấn Uy rất là tự tin.
- Không hổ là địa phương cao quý, đồ ăn cũng thực là tinh xảo.
Lý Lân ngồi vào chỗ của mình, nhìn những món ăn nồng nặc thiên địa linh khí kia, ngón tay không nhịn được muốn động đậy rồi.
- Hình tượng, hình tượng, hãy chú ý hình tượng! Ngươi nhìn đi ở nơi này làm gì có ai động vào thức ăn trên bàn! Ngươi đừng có mà làm lão tử mất mặt đấy!
Lý Chấn Uy vội vã kêu, sợ rằng Lý Lân sẽ gặm lấy gặm để ở đây, nếu thế thì mặt mũi của hắn sẽ mất hết rồi.
- Có gì chứ, thức ăn mang lên cái gì mà chả để ăn. Đây toàn là thịt tam giai linh thú đỉnh phong, lúc khác đâu có ăn nổi. Ngươi quan tâm mặt mũi thì đừng ăn, bổn hoàng tử không có lãng phí thế đâu.
Lý Lân khinh bỉ vị hoàng thúc nhà mình, đưa tay chuẩn bị động thủ.
- Chờ chút!
Lý Chấn Uy vội vàng hô.
- Sao nào?
Lý Lân dừng tay, quay sang nhìn hắn.
- Ngươi chờ ta ngồi xa chút rồi hãy ăn nha!
- Móa!
Lý Lân chẳng biết nói gì hơn, cũng chẳng muốn so đo. So với việc đi dạo thanh lâu ngắm nhìn mỹ nữ thì hắn đối với việc ăn uống để có thể tăng trưởng tu vi võ đạo lại càng quan tâm hơn. Về phần mỹ nữ, làm gì có nữ tử nào có thể bằng được bạch y nữ tử. Một nữ thần đã từng bị mình chinh phục, mấy nữ tử thanh lâu làm sao có thể bằng, xuất thân của đám này toàn là uế khí. Lý Lân là một tên truyền thống, bằng không sẽ không tức giận vì bạch y nữ tử lạnh lùng với hắn.
Lục tục có người tới đây, xem ra vị cô nương Ny Ny này rất nổi danh, hắn cũng phát hiện những người tới phần lớn đều trẻ tuổi, có mùi vị của các công tử thế gia. Có mấy người thì tuổi khá lớn, nhưng khí tức không thua gì Ngụy Duyên, cũng đã chạm tới bình cảnh Tiên Thiên rồi.
Những vị công tử thế gia đó dường như có quen biết, nên cùng ngồi một chỗ, còn đối với kẻ có ân oán thì tất nhiên sẽ châm chọc nhau vài câu, toàn bộ phòng khách liền náo nhiệt lên hẳn.
Vì cố kỵ mọi người tưởng tượng linh tinh, miễn cho kinh hãi thế tục, Lý Lân phải thả chậm tốc độ ăn lại, mặc dù vậy cũng chẳng có ai tới gần hắn trong vòng ba thước, thỉnh thoảng lại có vị công tử tặng cho hắn một ánh mắt chán ghét.
- Mẹ nó! Cái trò gì đây! Lão tử không phải chỉ là ăn chút đồ thôi sao! Làm gì mà phải phản ứng như thế chứ!
Lý Lân vô cùng tức giận, càng nóng người thì chẳng còn cố kỵ gì hết, bắt đầu gia tăng tốc độ ăn.
- Meo meo…!
Linh miêu tỉnh lại, nhảy phốc từ trên vai hắn lên bàn. Trước khi đến để cho nó khỏi gây phiền hắn đã cho nó ăn hết mười cân thịt linh thú nhị giai. Bằng không thì chưa chắc nó đã chịu ngủ như thế. Chẳng qua Lý Lân đã đánh giá thấp sức mạnh ăn hàng của nó rồi.
Lý Lân liền cầm một cái đĩa đựng một loại thịt linh thú không biết tên đưa cho nó, đổi lại được sự vui mừng của con mèo này. Sau đó một người một mèo chẳng coi ai ra gì mà ăn liên tục ngay lập tức đã dẫn tới sự chú ý của mọi người.
- Cái thằng nhà quê ở đâu tới, lại dám chui vào chỗ chúng ta!
Một âm thanh chán ghét vang lên.
- Thằng nhà quê nói ai đấy?
Lý Lân cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.
- Thằng nhà quê nói ngươi đó!
Đối phương chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà nói tiếp.
- Mẹ kiếp! Thằng nhà quê nói ta cái gì vậy?
Lý Lân thản nhiên nuốt tiếp thức ăn, sau đó mới thong thả ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
- Hỗn đản, ngươi dám chọc bản công tử sao, bản công tử sẽ cho ngươi chết!
Cách Lý Lân năm thước, một tên hoa phục công tử tầm 23, 24 đang tặng cho hắn một ánh mắt tàn bạo.
- Chọc ngươi thì làm sao? Nơi này là Lăng Tiêu lâu đấy, ngươi làm quái gì được ta?
Lý Lân trợn mắt phát uy lên, chẳng kiêng nể gì đấu mắt tiếp với kẻ kia.
- Ngươi.. Tiểu tử ngươi là ai? Không biết nơi đây là Hắc Thủy vương thành sao? Bản công tử chính là Tam công tử Trần gia, Trần Vũ Phong, có bản lĩnh thì nói ra lai lịch của ngươi đi.
- Trần Vũ Phong? Trần Vô Phùng! Nếu như đã vô phùng (DG: vô phùng tức là hem có khe hở, tựa như câu thiên y vô phùng => không một lối thoát đó), vậy xin hỏi ngươi đánh rắm từ đâu ra??
Lý Lân lên tiếng trêu chọc.
- Ha ha ha ….!
Đám công tử thế gia không ưa Trần Vũ Phong phá lên cười, nhìn Trần Vũ Phong bằng ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
- Hỗn đản! Gan chó thực lớn!
Trần Vũ Phong đứng ngay lên, hận không thể rút kiếm lao tới dạy bảo Lý Lân