Sông Hắc thủy rộng nghìn trượng, dòng nước chảy xiết, trong nước sinh hoạt lượng lớn Linh thú hệ thủy. Linh thú hệ thủy cực ít từ giữa sông Hắc Thủy lên bờ, giống như sông Hắc Thủy chính là biên giới giữa thế giới Linh thú cùng thế giới loài người. Nhưng một khi có người hoặc là dã thú tiến vào sông Hắc Thủy, chắc chắn gặp phải công kích của Linh thú hệ thủy , thậm chí có khả năng đưa tới Linh thú cao giai ở chỗ sâu trong Tùng Lâm tới tham chiến. Ngoại trừ lối vào an toàn vào Hắc Thủy Tùng Lâm phía Đông địa vực tỉnh Hắc Thủy ra, địa phương khác đẳng cấp Linh thú sâm nghiêm, giống như một thể, nhân loại cực ít khi đặt chân vào.
Phí thành cũng là thành thị biên giới giữa Đại Đường cùng Hoàng triều Hắc Lang, là thông đạo mậu dịch qua lại trọng yếu của Hoàng triều Hắc Lang cùng tỉnh Hắc Thủy. Cho dù Đại Đường cùng Hoàng triều Hắc Lang khai chiến, thương lộ của Phí thành cũng không bị cắt đứt toàn bộ. Dù sao rất nhiều thương hàng đều là đến từ phía Đông tỉnh Hắc Thủy, thế lực phía sau rắc rối phức tạp, Đại Đường cũng không dám cấm tiệt toàn bộ. Dù sao Đại Đường bây giờ cũng chỉ là trung cấp Hoàng triều vừa đạt được quyền chủ đạo độc lập, vẫn chưa hoàn toàn thăng cấp thành cao cấp Hoàng triều.
Thời gian ba ngày, Vệ quốc quân lấy tình trạng hành quân cấp tốc hành quân mấy trăm dặm, rốt cục khó khăn lắm từ Vệ thành chạy tới Phí thành.
Phí thành là thành thị biên quan và là thành thị thương mậu nhưng cũng không quá hùng vĩ, thoạt nhìn còn kém xa không bằng Vệ thành. Nhưng ở đây điều bất đồng duy nhất là ở trên quan đạo vẫn như cũ có thể thấy thương khách nối liền không dứt. Có thương khách từ tam đại Lang quốc phía Bắc đến, cũng có thương khách bên trong Đại Đường. Bởi vì Phí thành có vị trí địa lý đặc thù, ở đây trái lại chịu ảnh hưởng của chiến tranh ít nhất. Về phần chuyện hiện nay ba mươi vạn lang binh Hoàng triều Hắc Lang xâm chiếm còn chưa có xảy ra. Đại Đường là thăm dò biết được tin tức nội bộ trong Hắc Lang quốc mới có thể khẩn cấp điều binh trợ giúp Phí thành.
Vệ Quốc quân đến chân Phí thành, nhưng lại quỷ dị dừng lại.
- Báo cáo Điện hạ, có thương đội ngăn cản lối đi của chúng ta!
Trần Mặc phóng ngựa từ phía trước tới.
- Thương đội? Thương đội nào mà lớn mật như thế, cũng dám chặn lại lối đi của quân đội?
Lý Lân đang trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nghe được những lời ấy, tinh thần chấn động, nhảy ra khỏi xe ngựa hỏi.
- Là thương hội Thiên Lang, một trong ba đại thương hội của Hoàng triều Thần Lang.
Trần Mặc vẻ mặt âm trầm nói.
- Hoàng triều Thần Lang? Lẽ nào bọn họ muốn trực tiếp tham dự vào trong chiến tranh?
Lý Lân sắc mặt trầm xuống. Hiện tại phía Bắc chỉ có tam đại Lang quốc đột kích cũng đã khiến biên phòng Đại Đường áp lực tăng gấp bội, nếu như thêm vào Hoàng triều Thần Lang phía sau tam đại Lang quốc, Đại Đường thật sự không chống đỡ nổi.
- Tuy rằng không biết có phải hay không đây là ý của Hoàng triều Thần Lang, nhưng thương hội Thiên Lang xác thực cố ý khiêu khích. Điện hạ, chúng ta có nên nhượng bộ hay không đây?
Trần Mặc thấp giọng nói. Là một người quân nhân, ngay tại lúc này đưa ra nhượng bộ là một loại sỉ nhục.
Lý Lân sắc mặt âm trầm, không nghĩ tới vừa đến nơi này đã gặp phải vấn đề vướng tay vướng chân như vậy.
- Điện hạ, hiện tại Đại Đường ta còn chưa cùng Hoàng triều Thần Lang vạch mặt, thỉnh Điện hạ lúc này cần phải ẩn nhẫn.
Chu Thắng Nam cũng nhận được tin tức liền chạy tới khuyên giải nói.
Trầm tư nửa ngày, trong lòng Lý Lân rốt cục đưa ra quyết định. Hắn liếc mắt Trần Mặc cùng Chu Thắng Nam nói:
- Ẩn nhẫn? Bổn hoàng tử tại một khắc tòng quân đã không biết cái gì gọi là ẩn nhẫn. Chúng ta là quân đội Đại Đường, đại biểu cho lực lượng vũ trang của toàn bộ Đại Đường, tại trên quốc thổ chúng ta tại sao phải ẩn nhẫn đối với thế lực khác. Trần Mặc, ngươi trước tiên làm quân tiên phong , lập tức khiến thương hội Thiên Lang tránh ra lối đi, nếu như bọn họ không nghe theo, ngươi tự biết nên làm thế nào! Quân uy cùng uy phong của Đại Đường ta không cho bôi nhọ.
- Điện hạ, chuyện này có thể làm Hoàng triều Thần Lang phía sau thương hội Thiên Lang tức giận hay không? Nếu như Hoàng triều Thần Lang bởi vì xung động hôm nay của chúng ta mà gia nhập vào chiến tranh, vậy Đại Đường chúng ta nguy mất. Điện hạ xin hãy nghĩ lại.
Sắc mặt Trần Mặc khẩn trương hẳn lên, chuyện này dính dáng quá nhiều, một khi đưa tới Hoàng triều Thần Lang phát động chiến tranh, không cần nói một phó tướng nho nhỏ như gã, cho dù Lý Lân là Hoàng tử đều đảm đương không nổi.
- Trần Mặc, ngươi là quân nhân, ngươi nói cho ta biết sứ mệnh của quân nhân là gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Thưa điện hạ, sứ mệnh của quân nhân là bảo vệ quốc gia!
Cơ thể Trần Mặc nghiêm chỉnh, lớn tiếng nói.
- Đúng, bảo vệ quốc gia. Hiện tại thế lực nước khác tại trên quốc thổ chúng ta diễu võ dương oai, ngươi là quân nhân vậy lòng bảo vệ vinh dự của quốc gia đi nơi nào! Bổn hoàng tử nói cho ngươi biết, quân nhân cái gì cũng có thể vứt bỏ, duy chỉ có sứ mệnh hòa khí lễ độ của quân nhân là không thể ném. Mặc kệ phía trước nhiều địch nhân cường đại cỡ nào, chỉ cần bọn họ uy hiếp đến an toàn của tổ quốc chúng ta, ta muôn lần chết không thể lui về phía sau một bước. Đạo lý này cần Bổn hoàng tử dạy ngươi sao?
Lý Lân rống lớn nói.
- Không cần, mạt tướng biết nên làm như thế nào!
Trần Mặc lớn tiếng đáp, xoay người lên ngựa rời đi.
- Điện hạ.
Vẻ mặt Chu Thắng Nam kinh dị nhìn Lý Lân. Mặc kệ y suy đoán thế nào đều không nghĩ tới Lý Lân tại vấn đề này lại dữ dằn như vậy, tưởng chừng như hận không thể lập tức cùng Hoàng triều Thần Lang tham chiến.
- Thắng Nam, ta biết ngươi cố kỵ, thế nhưng ngươi nhìn vẫn không đủ xa. Từ thương hội Thiên Lang có can đảm ngăn cản đường đi của chúng ta, Bổn hoàng tử đã đoán được Hoàng triều Thần Lang sẽ xuất thủ đối với Đại Đường ta rồi. Chỉ là cao cấp Hoàng triều bọn hắn còn hạn chế ở mặt mũi, không tiện trực tiếp xuất thủ cho lắm. Bởi vậy bọn họ cần lấy một cái cớ, mượn một cái cớ có thể công khai xuất binh. Mà lấy cớ này có thể là thương hội bảo hộ Bổn quốc, cũng có thể là cái khác. Dù cho chúng ta ngày hôm nay tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngoại trừ cổ vũ dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ cho địch nhân ra, thời điểm kẻ địch cần xuất thủ vẫn sẽ ra tay. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, ngươi vẫn còn cho rằng Bổn hoàng tử sẽ ở trên quốc thổ chúng ta phóng túng cho kẻ địch sao?
Lý Lân trầm giọng nói.
- Ý của Điện hạ là Hoàng triều Thần Lang sắp tới sẽ ra tay sao?
Chu Thắng Nam vẫn không quá tin tưởng Hoàng triều Thần Lang sẽ ngay tại lúc này ra tay. Dù sao tam đại lang quốc vây công Đại Đường đã khiến Đại Đường ứng phó mệt mỏi, cao cấp Hoàng triều lớn nhất thường thường sẽ ngồi xem phong vân, nhiều lắm là âm thầm cổ động một chút, trợ giúp tam đại Lang quốc một ít vật tư gì đó, chân chính xuất thủ khả năng vẫn không lớn lắm.
- Đương nhiên!
Lý Lân kiên định nói.
- Ta cần lý do?
Chu Thắng Nam không giải thích được.
- Trực giác!
Lý Lân thần sắc khôi phục lại bình tĩnh phun ra hai chữ này.
Chu Thắng Nam không còn lời gì để nói, thế nào cũng không nghĩ tới Lý Lân dĩ nhiên bởi vì cái lý do này mà không tiếc cường ngạnh đến cùng đối với thế lực cao cấp Hoàng triều.
- Trực giác của ta luôn luôn rất chuẩn, mặc kệ chúng ta ngày hôm nay đánh hay không đánh thương hội Thiên Lang, không quá vài ngày, ba mươi vạn lang binh Hắc Lang quốc sẽ đánh tới. Là quân sư của Vệ quốc quân, nhiệm vụ của ngươi không phải cùng Bổn hoàng tử thảo luận địch nhân sẽ tới hay không tới, mà phải lo lắng như thế nào mới có thể đem công kích của địch nhân đánh toàn bộ tan rã.
Thần sắc Lý Lân bình thản nói.
Chu Thắng Nam càng thêm uất ức, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy tức giận. Quân sư như y nhiều lúc rất uất ức, y thủy chung không hiểu nổi, hoàng tử nghèo túng như Lý Lân sinh trưởng ở thâm cung chưa từng nhận thức rõ thế giới lại như thế nào nắm giữ được ánh mắt chiến lược tinh chuẩn cùng lá gan dám cùng toàn bộ thế giới coi là địch nhân như vậy. Huống hồ khí chất quân nhân nồng nặc trên người Lý Lân cũng làm cho y nghĩ mãi không ra.
Bên dưới Phí thành, một lá cờ trắng như tuyết của thương hội Thiên Lang chặn ở lối đi. Nhân số của bọn họ chỉ có mấy trăm người, hơn mười cỗ xe ngựa, nhưng cả đám đều là cao thủ. Người dẫn đầu tuổi rất trẻ, chắc cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí tức trên người toả ra như biển, tản ra khí tức thâm sâu khó lường, vậy mà là một gã cao thủ Tiên Thiên. Nếu như tại địa phương khác của Đại Đường, Tiên Thiên cao thủ không thể nhận ra, nhưng nơi này là Phí thành, thông đạo nối Hắc Thủy Tùng Lâm cùng phía Bắc quốc gia Thần Lang. Thương hội Thiên Lang là một trong ba đại thương hội của Hoàng triều Thần Lang, cùng hoàng thất Hoàng triều Thần Lang có ngàn vạn tia liên hệ, có loại nội tình này cũng thì không tính là gì. Dù sao chân chính trong mắt thế lực lớn, cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ là vừa mới bước vào điện phủ tu luyện võ đạo.
Gã cao thủ Tiên Thiên này họ Bắc Trạch, tên đầy đủ là Bắc Trạch Khiếu Nguyệt, là phó hội trưởng. thương hội Thiên Lang, dòng họ Bắc trạch tại Hoàng triều Thần Lang là một thế gia vọng tộc, quốc sư của Hoàng triều Thần Lang chính là Đại gia chủ gia tộc Bắc Trạch hiện nay. Bởi vậy đệ tử gia tộc Bắc Trạch hầu như đều hoạt động mạnh trong các lĩnh vực ở Hoàng triều Thần Lang. Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu Bắc Trạch Khiếu Nguyệt lấy thực lực Tiên Thiên nhất phẩm Vương tọa liền đảm nhiệm phó hội trưởng thương hội Thiên Lang, một trong ba đại thương hội của Hoàng triều Thần Lang.
Cao thủ Tiên Thiên đối với Đại Đường không xuất ra cao thủ mà nói đã là cực đại uy hiếp, đây cũng là vì sao thương hội Thiên Lang chỉ có vài trăm người lại dám khiêu khích sức mạnh của hơn mười vạn đại quân.
- Phó hội trưởng, ta xem quân đội Đại Đường chắc không dám động thủ. Chúng ta vẫn nên đi trước thôi! Hiện thế cục tại biên quan đối với chúng ta có lợi, Hoàng triều cũng không vội tại đây lập tức xuất thủ.
Quản sự thương hội Thiên Lang đi theo phía sau Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thấp giọng nói.
- Không vội, lại chặn bọ họ thêm một lúc, chỉ là một cái trung cấp Hoàng triều thành lập không được năm trăm năm dĩ nhiên mưu toan muốn thăng cấp thành cao cấp Hoàng triều, thực sự là không biết tự lượng sức mình, bản thiếu gia thích xem bộ dáng bọn chúng dám tức giận mà không dám tỏ ra uỷ khuất này. Quốc gia nhu nhược vô năng như vậy còn muốn thăng cấp thành cao cấp Hoàng triều, thực sự là nực cười!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt vẻ mặt khinh thường nói.
- Đát đát đát!
Trần Mặc mặt lạnh phóng ngựa đến.
- Đến rồi! Ha ha, nghe nói lần này thống binh là một Hoàng tử Đại Đường . Ta ngược lại muốn nhìn một chút Hoàng tử Đại Đường này cùng so sánh với các Điện hạ của Hoàng triều chúng ta chênh lệch lớn đến cỡ nào.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không chút nào có vẻ khẩn trương, giống như đối mặt hắn không phải là mấy chục vạn đại quân, mà là mấy chục vạn con cừu không có lực sát thương.
Trần Mặc phóng ngựa đi tới trước thương hội Thiên Lang, cao giọng hô:
- Thương hội đối diện nghe đây, lệnh cho các ngươi lập tức tránh ra, bằng không chúng ta lấy lí do gây trở ngại quân vụ mà bắt các ngươi.
Lời vừa nói ra, song phương tất cả đều ngạc nhiên.
- Ha ha...! Nực cười, thực sự là thiên đại truyện cười, các ngươi chỉ là quân đội trung cấp Hoàng triều cũng dám đối với Hoàng triều Thần Lang chúng ta nói như vậy, không thể không nói các ngươi rất ngu xuẩn.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đầu tiên là vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó là xem thường cười ha hả.
- Điện hạ có lệnh, lệnh cho các ngươi lập tức tránh ra khỏi thông lộ, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
Trần Mặc la lớn.
- Khẩu khí thật là lớn, ngày hôm nay bản thiếu gia liền không đi. Ta ngược lại muốn nhìn một chút Điện hạ các ngươi làm thế nào để cho chúng ta tự gánh lấy hậu quả?
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt ngồi trên yên ngựa, vẻ mặt khinh thường nhìn Vệ Quốc quân.
Sắc mặt Trần Mặc triệt để âm trầm, gã phóng ngựa trở về trong quân.
Rất nhanh, doanh đội tên nỏ tinh nhuệ của Nhị sư đoàn, doanh đội cung tiễn, chiến trận thương giáo toàn bộ cử động, tất cả vũ khí hướng về thương hội Thiên Lang ngăn chặn ở con đường phía trước. Thế cục thoáng cái khẩn trương lên.