Vũ Vương trầm giọng nói.
- Vì sao?
Lý Lân nhướng mày, có chút khó chịu nói. Hắn đã không có thiện cảm với Vũ vương, thân phận Thái tử giám quốc của y, Lý Lân căn bản không để vào mắt.
- Vũ vương, lão phu nói sẽ không mở ra huyết mạch Đại Tần, lão phu không phải là Thiên Đế Đại Tần, cũng căn bản không muốn trở thành người khác.
Lão tổ Đại Đường trầm giọng nói.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ là Thiên Đế Đại Tần sao?
Lý Lân trầm giọng nói, dù không mở ra huyết mạch, nhưng Lý Lân cảm giác mình có thừa kế huyết mạch lực lượng của Đại Tần cũng không mạnh, còn xa mới có thể sánh bằng thế hệ Vũ vương.
- Lúc trước ta không tin, nhưng mà ngươi còn chưa mở ra huyết mạch Đại Tần mà đã có thực lực như thế, điều này quả thật làm cho ta hoài nghi!
Vũ vương nghiêm túc nói.
- Thực lực của ta đều do khổ tu mà tăng lên từng chút một, không có chút quan hệ nào với Thiên Đế Đại Tần. Hơn nữa, ta chỉ muốn là mình, không muốn trở thành người khác.
Lý Lân trầm giọng nói. Hắn là Lý Lân ở trái đất, chỉ là dùng thân phận người xuyên việt mà sống. Đối với thượng cổ thì hắn cũng hướng tới, nhưng tuyệt đối sẽ không để mình trở thành thượng cổ, kiếp này, hắn là một thân thể độc lập, không phải là bản thân thượng cổ. Lúc trước, khi đột phá Thần cấp, Lý Lân căn bản không mở ra trí nhớ kiếp trước, thậm chí một chút cảm giác cũng không có. Điều này Lý Lân cảm thấy có chút may mắn. Hiện tại hắn đã muốn trưởng thành được thực lực như bây giờ. Không dựa vào trí nhớ thượng cổ mà cường đại lên, thậm chí Lý Lân có được hùng tâm thành lập đế quốc thượng cổ. Tự nhiên hắn không muốn để trí nhớ kiếp trước ảnh hưởng tới tính cách cùng vận mệnh kiếp này.
- Điều này không phải do ngươi!
Vũ vương nói.
- Hừ, Vũ vương, nếu ngươi muốn động võ, bản nhân phụng bồi tới cùng! Diệt uy phong Thái tử giám quốc của ngươi!
Lý Lân không chút khách khí, hắn không muốn trí nhớ kiếp trước đánh vào, nhưng không có nghĩa là hắn bài xích đối với huyết mạch Đại Tần. Với tính cách theo đuổi lực lượng của hắn, chưa chắc sẽ không chủ động yêu cầu mở ra huyết mạch. Nhưng cách làm bá đạo của Vũ vương làm hắn sinh ra kháng cự.
- Lý Lân, ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Lão tổ Đại Đường thở dài, sắc mặt có chút khó coi nói.
- Không thử thì sao biết được!
Lý Lân có chút không phục, lúc mới giao phong thần niệm với Vũ vương, Lý Lân quả thật phát hiện cảnh giới của mình không bằng Vũ vương, hơi thở thần hồn của đối phương viên nhuận như một, giống như là đã luyện thần hồn tới trạng thái viên mãn. Điều này làm cho Lý Lân có chút ngưng trọng, nhưng thân thể của hắn đã luyện tới viên mãn, nếu thật giao thủ, căn bản cũng không ngại Vũ vương.
- Một khi đã như vậy, ta và ngươi tiến vào hỗn độn đánh một trận!
Vũ vương thấy rõ Lý Lân có mâu thuẫn với hắn, nhưng hắn không thể không làm. Thiên địa đại kiếp sắp tới, Đại Tần gặp phải cục diện rắn không đầu, Vũ vương là đại Thái tử, trước mắt cũng chỉ có lực giám quốc, lại không có năng lực nắm giữ đại cục mưu cầu phát triển.
- Cầu còn không được!
Lý Lân đã sớm muốn đánh Vũ vương một trận, trước khi tới hắn đã chuẩn bị để đánh một trận với Vũ vương rồi.
- Dừng tay, hoàng thất Đại Đường không cho phép tự giết lẫn nhau!
Lão tổ Đại Đường trầm giọng nói.
- Hừ! Ta là Thái tử giám quốc của Đại Tần, hiện tại cả Đại Đường chính là Đại Tần, lời ta nói chính là lệnh. Nếu ngươi muốn ra lệnh cho ta, liền mở huyết mạch Đại Tần đi!
Vũ vương trầm giọng nói. Hắn tôn kính lão tổ Đại Đường, nhưng vì Đại Tần, hắn nguyện ý cứng rắn làm kẻ ác.
Lão tổ Đại Đường gắt gao nhìn hắn, cuối cùng lại chán nản ngồi xuống.
- Không cần đánh, ta…
- Lão tổ, ta đã sớm muốn đánh một trận với Vũ vương, điều này không liên quan gì tới ngài!
Lý Lân nói. Hắn không muốn vì mình mà làm lão tổ Đại Đường khó xử. Ngay sau đó, Lý Lân liền dùng một quyền phá nát hư không. Trong cấm địa Đại Đường xuất hiện một cái khe không gian tối đen như mực.
- Đi thôi, là nam nhi, chúng phải nhất quyết thắng bại.
Dứt lời, Lý Lân nhảy vào trong. Vũ vương cũng lộ vẻ lãnh ngạo, nhìn lão tổ Đại Đường một cái, nhấc chân đuổi theo.
Nhìn thông đạo không gian khép lại, lão tổ Đại Đường thở dài, trên mặt lộ vẻ phức tạp tới cực điểm.
- Thiên đế Đại Tần, ta sao có thể là hắn, Vũ vương cảm giác thật sự vô cùng sâu sắc, trên người ta quả thật có lực lượng huyết mạch Thiên đế Đại Tần. Nhưng lực lượng này cũng không thuộc về ta, là năm đó phụ hoàng mạnh mẽ đánh nhập vào trong cơ thể ta. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ phụ hoàng mới là Thiên đế Đại Tần chuyển thế chân chính!
Lão tổ Đại Đường một lời liền nói ra bí mật. Năm đó hoàng đế Đại Đường bằng vào thân phận nửa đệ tử trong Đại Diễn Tông mà sáng tạo kỳ tích, tạo ra trung cấp hoàng triều Đại Đường. Sau khi Đại Đường ổn định, liền truyền một thân huyết mạch lực lượng này vào trong cơ thể mình, người liền biến mất. Đây là bí mật lớn nhất của Đại Đường, ngoài lão tổ Đại Đường thì không còn ai biết. Về phần, lời đối ngoại nói là hoàng đế khai quốc Đại Đường vì bị thương mà mất sớm chỉ là che dấu tai mắt người khác mà thôi, làm cho cừu gia thả lỏng cảnh giác.
Lão tổ Đại Đường từng tìm kiếm phụ hoàng, tiếc là lão dùng hết thủ đoạn cũng không thể tìm được. Lão cảm giác được, nếu mở ra huyết mạch trong cơ thể, e là sau này không thể gặp được phụ hoàng rồi, bởi vậy, dù Vũ vương nhiều lần bức bách, nhưng lão vẫn không đồng ý.
- Hi vọng kiên trì của ta là không sai!
Lão tổ Đại Đường sâu kín thở dài, năm đó lão đã trải qua nhiều chuyện, trong cơ thể có ám thương rất nặng, nếu không, với thực lực Võ Tôn hậu kỳ của lão, không có khả năng già cả như thế. Dù khi bị thương nghiêm trọng nhất, lão cũng không có ý kích hoạt lực lượng huyết mạch để lớn mạnh bản thân, cho tới bây giờ, lão càng thêm không dễ dàng làm vậy.
Trong hỗn độn, Lý Lân cùng Vũ vương điên cuồng giao chiến. Thần hồn của Vũ vương quả nhiên đã tới cảnh giới viên mãn, nhưng thân thể còn chưa đủ hỏa hầu. Có thể nói hắn cùng Lý Lân vừa vặn bù cho nhau, vừa giao thủ liền làm cho hỗn độn sôi trào không dứt.
Rầm…
Hai người chiến đấu từ tay không tới binh khí, dùng ra hết thủ đoạn, nhưng kết quả thì người này cũng không thể làm gì được người kia. Vũ vương lộ ra sắc mặt âm trầm, toàn thân vì phẫn nộ mà điên cuồng lên rồi.
Áp lực lên người Lý Lân tăng mạnh, Vũ vương kế thừa ký ức thượng cổ, cũng theo đó mà kế thừa ý chí chiến đấu thượng cổ. Võ đạo ý chí cuồng bạo kia làm cho Lý Lân cảm thấy chấn động. Hơn nữa, Vũ vương có thần hồn viên mãn, hồn lực bắt đầu khởi động làm cho không gian ẩn chứa lệ khí vô tận.
Đối mặt với tình huống này, Lý Lân cũng dần trở nên cuồng bạo, lực thời không được vận dụng tới thuần thục. Nhưng Vũ vương hiển nhiên không phải là không hiểu lực thời không, nhiều thủ đoạn của Lý Lân còn chưa thi triển ra đã bị Vũ vương phát hiện trước, dùng tiên cơ mà phá nát.
Ngay tại khi hai bên chém giết tới đỏ mắt, một luồng dò xét đã bị hai người phát hiện.
Hỗn độn cực kỳ bao la, dù theo một điểm đi vào cũng chưa chắc xuất hiện ở một chỗ. Người đại lục Thương Long có thể nhảy vào hỗn độn tác chiến, nguyên nhân căn bản nhất là vì bọn họ có liên hệ cùng đại lục Thương Long, giống như là bản năng của chim di trú. Dù thân ở trong hỗn độn không phương hướng nhưng lại có thể xác định được vị trí của đại lục Thương Long. Bây giờ chiến trường xa lạ lại xuất hiện chút thần thức dao động dò xét, điều này sinh ra ảnh hưởng rất lớn.
Lý Lân cùng Vũ vương liếc nhìn nhau, đồng thời phóng về phía phát ra thần niệm. Hai ngươi không phải là kẻ ngu, dù sao cũng đồng căn đồng nguyên, tuyệt đối sẽ không để người khác làm ngư ông đắc lợi. Bọn họ chuẩn bị bắt kẻ dò xét, sau đó mới tiếp tục đối phó với đối phương.
Rầm một tiếng, trong hỗn độn xuất hiện một bóng đen, bóng đen có tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt bị phát hiện đã vọt tới trước người Vũ vương cùng Lý Lân.
Lý Lân không chút nghĩ ngợi, hung kích vung lên.
Từng tiếng leng keng vang lên, Lý Lân cảm thấy lực lượng truyền lại, lòng bàn tay thiếu chút nữa vỡ nát. Công kích của Vũ vương cũng không chậm, nhưng nhìn sắc mặt vặn vẹo của hắn, hiển nhiên, một kích này, hắn cũng chịu thiệt thòi.
Rít rít…
Thanh âm quỷ dị từ trên người bóng đen truyền ra, Lý Lân đã nhìn rõ đó là thứ gì, đó dĩ nhiên là một con nhện màu đen cực lớn, những cái chân nhện thật lớn kia giống như thiên đao bổ về phía Lý Lân.
- Tiên Thiên thần thú?
Vũ vương biến sắc, nhưng sau đó lại lộ vẻ mừng như điên.
- Lý Lân, bắt lấy nó, có thứ này, tương lai ở trong hỗn độn sẽ không cần một thân một mình rồi!
Vũ vương hét lớn.
Lý Lân gật đầu, con nhện lớn này ẩn thân ở trong hỗn độn dò xét bọn họ, hiển nhiên đã coi bọn họ là con mồi. Đối với thứ không biết này, Lý Lân tự nhiên sẽ không nương tay. Về phần Tiên Thiên Thần Thú như lời Vũ vương, Lý Lân không phải là chưa từng nghe, chi là cảm thấy những tin tức kia chỉ là hậu nhân bịa đặt mà ra, không đủ đáng tin.
Hai người đang còn là địch nhân, nháy mắt lại trở thành chiến hữu, cùng ác chiến với con nhện ma cường hãn này.
- Không đúng, đây không phải là Tiên Thiên Thần Thú thuần khiết, đây là hậu duệ đời thứ nhất của Tiên Thiên thần thú! Chỉ có hậu duệ đời thứ nhất của Tiên Thiên Thần Thú mới có khí tức Tiên Thiên Thần Thú nồng nặc như thế!
Vũ vương trầm giọng nói.