- Vô liêm sỉ!
Bảy mụ già khác sắc mặt đại biến, hướng Lý Lân lớn tiếng quát. Đồng thời bởi vì Lý Lân đột ngột ra tay, một người trong số các mụ bị bắt, trận thế xuất hiện lỗ hổng thật lớn, tên Thần vệ chiến đấu cùng tám mụ kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú, nắm lấy cơ hội, toàn lực ra tay, bảy người lần lượt bị thương nặng.
- Không nên đả thương mạng bọn họ!
Mộng Tử La biến sắc, hướng Lý Lân hô. Đáng tiếc, bởi vì Lý Chấn Viễn điên cuồng công kích mang nàng vô lực đi tới cứu viện.
Rống!!!!
Vài tiếng gầm gừ truyền đến, tám gã nam tử giống con rối đang chiến đấu cùng tám tên Thần vệ hoàn toàn cuồng bạo, khí tức trên thân lập tức tăng vọt gấp đôi có thừa, hai tròng mắt đang dại ra cũng xuất hiện chút thanh tỉnh, vốn đang điên cuồng chiến đấu nháy mắt trở nên có bài bản, tám tên Thần vệ trở tay không kịp lại bị đối thủ bức lui.
Sau đó tám gã nam tử hóa thành tám luồng thần quang nhằm về phía tám mụ già.
- Thiêu đốt sinh mệnh! Thủ đoạn thật độc ác!
Trên mặt Lý Chấn Viễn hiện lên một chút tàn khốc, cho rằng đây là do thủ đoạn do tám mụ già vì muốn bảo mệnh mà làm ra. Nhưng thật ra, trong mắt Mộng Tử La cũng hiện lên chút chấn động cùng mê man.
- Bọn họ thật không ngờ còn không hối hận sao?
Sau câu nói thầm nhỏ này, công kích của Mộng Tử La đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Lệ khí trên mặt Lý Chấn Viễn cũng tiêu thất rất nhanh, bởi vì y phát hiện tám người đó vậy mà không phải là bị khống chế thiêu đốt sinh mệnh, mà hoàn toàn là đến từ ý thức bản thân.
Tên Thần vệ đánh bị thương bảy mụ già bị bảy cao thủ đồng cấp đồng thời công kích, chỉ có thể nhanh chóng rút khỏi hỗn chiến, mất đi cơ hội đánh chết bảy người.
Một nam tử thiêu đốt sinh mệnh sau cùng nhằm về phía Lý Lân, trong mắt tràn đầy lệ khí điên cuồng.
Một tiếng ầm vang!
Lý Lân cũng người này chạm nhau một chưởng, Lý Lân chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới bản thân, bất diệt thể Thần cấp cường hãn cũng có cảm giác không chịu nổi.
- Buông nàng ra!
Thanh âm khàn khàn truyền đến.
Lý Lân biến sắc, nhìn về phía mụ già đang nằm trong tay mình không khỏi nhăn mày.
- Mau dừng lại, còn tiếp tục thiêu đốt sinh mệnh, ngươi sẽ chết đó.
Mụ già trong tay Lý Lân không giãy dụa nữa, ngược lại lại hướng phía thanh niên nam tử đang công kích Lý Lân la lớn.
Nam tử lắc đầu, khí tức trên thân càng thêm mênh mông, ma văn quanh thân lại càng là khởi động tuôn ra vô tận.
- Vi Vi! Chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn nàng.
Thanh âm nam tử cực kỳ kiên định, trong tiếng nói tràn đầy khí tức cường giả.
- Ta, ta không đáng để ngươi làm như vậy, ta đã già, đã qua thời hồng nhan, hãy để cho ta chết đi!
Mụ già bị Lý Lân nắm trong tay bi thương nói.
- Không, năm đó ta đã từng thề, ngoại trừ ta không ai có thể khi dễ nàng. Tiểu tử kia, có thể đánh lên sơn môn Lăng Tiêu tông, ngươi hẳn cũng là người chịu khổ, kính xin thả nàng, nàng cũng là người bị hại, người đáng thương.
Thanh niên này hướng Lý Lân cầu xin, khí tức trên thân càng thêm cường hãn, nhưng dung nhan lại dần dần phát sinh biến hóa, lúc trước là bộ dạng thanh niên, hiện tại chậm rãi biến thành trung niên, thậm chí tốc độ già đi có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy.
- Các ngươi không có bị luyện chế thành con rối?
Lý Lân kinh ngạc hỏi.
Đối phương lắc đầu, nói:
- Chúng ta quả thật bị luyện chế thành con rối, nhưng mà cũng là cam tâm tình nguyện. Mà từ khi ta tiến vào Lăng Thiên tông liền buông tha tất cả mọi việc ở bên ngoài, trong thế giới của ta chỉ có nàng, bất luận kẻ nào nếu thương tổn nàng, thì sẽ là địch nhân của ta, không chết không ngừng.
Trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc, người trung niên trầm giọng nói.
- Đáng giá không?
Lý Lân hỏi.
Mụ già tóc bạc cùng nam tử thiêu đốt sinh mệnh cùng cười gượng. Không có người nào có thể trả lời vấn đề này.
Lý Lân thở dài, cũng không có buông tha bà lão trong tay.
- Nói cho ta biết thân thế của ta, nếu không ta sẽ sưu hồn ngươi.
Lý Lân uy hiếp.
- Buông nàng ra!
Trung niên trên đầu đã bạc mất một nửa ầm ầm ra tay, bàn tay to hóa thành nhà giam, chính là muốn giam cầm Lý Lân, sau đó cướp lấy bà lão bạc đầu.
- Hừ!
Lý Lân hừ lạnh một tiếng, quang mang thanh sắc quanh thân bắt đầu khởi động, cả người nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Lý Lân đối với thần thông không gian vận dùng càng ngày càng thành thạo, cho dù bị thần thông của đối phương giam cầm, Lý Lân cùng không giống như lúc trước, vô lực chống đỡ.
- Ta không biết!
Bà lão bạc đầu sắc mặt khó coi nói. Trên mặt Lý Lân thấy được một chút sát khí.
- Một khi đã như vậy!
Trong mắt Lý Lân phát lạnh, thần thức hội tụ, muốn thi triển sưu hồn của người này. Lấy tu vi Thần cấp của Lý Lân, đối với một người bán Thần cấp thi triển sưu hồn cũng không khó khăn.
Rống!!!!
Cái gã nam tử truy đuổi Lý Lân điên cuồng rống to, tảng lớn tinh nguyên sinh mệnh hóa thành năng lượng, khiến cho tốc độ gã già đi càng thêm nhanh chóng, nhưng khí thế cũng càng tăng kinh khủng. Đáng tiếc công kích của gã vẫn không có kết quả, lực không gian bản nguyên bắt đầu khởi động, chênh lệch cả cảnh giới lớn cũng không hề có tác dụng với Lý Lân.
Nhưng vào lúc này, một cỗ dao động vô hình truyền đến, một ngọc thủ phá vỡ hư không, cũng trong nháy mắt cướp lấy người trong tay Lý Lân.
- Cái gì?
Lý Lân sắc mặt đại biến, tóc gáy quanh thân dựng đứng.
Thực lực thật là khủng khiếp, nếu như vừa rồi đối phương ra tay với hắn, một chưởng vừa rồi hoàn toàn có khả năng chụp hắn thành thịt vụn.
- Sai lầm rồi, chúng ta đều sai lầm rồi!
Tiếng thở dài sâu kín vang lên, trong toàn bộ sơn môn Lăng Tiêu tông đều dậy lên một không khí thê lương.
Lý Lân đột nhiên nhìn về phía Mộng Tử La, bởi vì thanh âm này vậy mà giống Mộng Tử La như đúc, nhưng hiển nhiên không phải do nàng lên tiếng.
- Tỷ tỷ, tỷ xuất quan?
Mộng Tử La sắc mặt mừng rỡ, vô cùng cao hứng.
Tiếng thở dài sâu kín vẫn quanh quẩn, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời Mộng Tử La.
- Tỷ tỷ, tỷ thành công không?
Mộng Tử La lớn tiếng hô, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Hồi lâu sau, trong hư không truyền đến thanh âm xa xôi:
- Thành công, cũng thất bại, từ đầu tới giờ chúng ta vẫn luôn đi nhầm đường.
- Sai lầm sao? Sai lầm cái gì?
Mộng Tử La sắc mặt khó coi hỏi.
- Chí hướng sai lầm rồi, thiên công Lăng Tiêu chân chính cũng không phải là chặt đứt tất cả tình cảm.
Thanh âm sâu kín nói ra một câu long trời lở đất.
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ chúng ta không phải là vô tình chi đạo?
Sắc mặt Mộng Tử La đại biến, nếu chân tướng thật sự như người nàng gọi là tỷ tỷ nói, vậy trăm vạn năm truyền thừa của toàn bộ Lăng Tiêu tông chính là một chuyện cười.
- Vô tình chi đạo, vô tình chi đạo, người nếu như không có tình thì có khác gì một tảng đá đâu? Chẳng lẽ cái chúng ta hướng đến cuối cùng chính là muốn hóa thành một pho tượng, không thể động không thể nói sao. Nếu quả thật như vậy, cho dù có trọn đời bất tử thì còn có ý nghĩa gì?
Tiếng nói xa xôi vừa dứt, một luồng bạch quang từ phía sau núi Lăng Tiêu tông dâng lên, sau đó bên trong một trời đầy mây tía, có một thân hình uyển chuyển phiêu dật bay đến.
Nhìn thấy bóng người này, mọi người đều biến đổi sắc mặt. Người này giống Mộng Tử La như đúc, ngay cả khí chất cũng cơ hồ là giống hệt.
- Là phân thân của tông chủ!
Một mụ già lên tiếng.
- Không, nàng ta không phải Mộng Tử La!
Lý Chấn Viễn nhìn mỹ nhân ở phương xa, vô cùng khẳng định nói.
Mộng Tử La nhìn Lý Chấn Viễn, trên mặt hiện lên một chút thần sắc nhu hòa. Hiển nhiên là vì khẳng định của Lý Chấn Viễn làm nàng có chút động tâm.
- Nàng là tỷ tỷ của ta, Mộng Tử Tình!
Lời của Mộng Tử La làm cho mọi người sửng sốt.
- Tông chủ, đây là có chuyện gì?
Một người trong số mấy mụ già lên tiếng hỏi.
- Chúng ta là tỷ muội song sinh, tỷ tỷ mới chính là người thừa kế Lăng Tiêu thiên công.
Lời của Mộng Tử La làm cho toàn bộ mấy mụ già biến sắc. Dễ nhận thấy, bí mật kinh thiên như thế, bọn họ làm trưởng lão tông môn cũng không được biết.
- Chị em song sinh?
Tất cả đều kinh ngạc không thôi, tuy rằng trên thế gian này việc có chị em song sinh tồn tại là không hề ít, nhưng với một đại thế lực có lịch sử lâu đời như vậy mà đến tông chủ của mình là ai mà họ cũng không hề biết chính xác được thì thật là một chuyện quá đáng xấu hổ.
Lý Lân mặt hoàn toàn biến sắc, bởi lẽ từ bước đầu y đến đây cũng là vì cảm nhận được khí tức huyết mạch tương liêntrên người cô gái mặc áo tím này.
Lý Lân sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh với một bộ mặt vô cùng mâu thuẫn.
Ánh mắt của cô gái cũng tập trung nhìn vào người của Lý Lân, sau khi mơ hồ một hồi lâu thì ánh mắt của cô tỏ ra có chút kích động.
- Con là Lân nhi, Lân nhi của ta!
Một tiếng gọi ấm áp đã làm cho Lý Lân vô cùng xúc động. Tuy kiếp này y xuất thân hoàng tộc, nhưng đối với việc bị tước đi vị trí đó thì y không hề cảm thấy có chút hối tiếc nào. Lý Lân từng rất hận phụ mẫu của mình, nhưng chỉ mới một tiếng gọi cũng đã đủ để làm cho tất cả những hận ý đó tan biến như mây khói rồi.