Trước tiên lọt vào phục kích là bộ đội tiên phong của Tam sư đoàn lấy tốc độ hành quân nhanh, binh sĩ kéo dài. Tam sư đoàn trải qua hơn nửa tháng tiêu diệt thổ phỉ, đặc biệt là sau khi đạt được mệnh lệnh của Lý Lân hợp nhất các thổ phỉ, bộ đội cũng bắt đầu tiến vào thời kì điên cuồng mở rộng. Tiền Thiết Long xuất thân từ quân đoàn Chân Vũ, đối với nạn trộm cướp ở tỉnh Hắc Thủy so những người khác hiểu nhiều hơn. Đạt được mệnh lệnh của Lý Lân, đặc biệt là nghe nói nhân số của Nhất sư đoàn đã mở rộng gấp đôi, càng làm cho Tiền Thiết Long đứng ngồi không yên. Tiền Thiết Long lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình cùng sự hiểu biết đối với tỉnh Hắc Thủy, hắn hành động tiêu diệt thổ phỉ trước nay chưa từng thuận lợi như vậy. Rất nhiều trại lớn trên núi dưới sự vây khốn của đại quân của hắn, hơi một chút chống cự rồi lập tức đầu hàng. Đợi khi đến khu vực Vệ thành, binh lực dưới trướng hắn đạt được gần mười vạn người, cũng là sư đoàn có nhân số nhiều nhất trong ba sư đoàn. Duy nhất cùng Nhất sư bất đồng chính là, thổ phỉ hắn hợp nhất cũng không có toàn bộ sắp xếp vào đại bộ đội, mà chuyên môn thành lập mười mấy trại tân binh vượt biên chế nghiêm trọng. Bộ đội thì chủ lực phụ trách huấn luyện cùng dẫn dắt những thổ phỉ binh sĩ này.
Đối mặt với bốn phía mũi tên phóng tới như mưa cùng đá lăn tới. Bộ đội tiên phong gặp phải nguy hiểm mà không loạn, đem kinh nghiệm nửa tháng luyện binh này phát huy ra, chiếm lấy địa thế có lợi tiến hành phản kích. Thế nhưng thổ phỉ binh sĩ tại trong đại quân lại xảy ra vấn đề lớn. Đối mặt với công kích thình lình xảy ra, xuất hiện thổ phỉ binh sĩ bất ngờ làm phản, rất nhiều đội quân doanh trại tan vỡ, càng có nhiều binh sĩ xoay người bỏ chạy.
- Dựng tên nỏ lên, người bỏ trốn giết chết không cần luận tội!
Cuối cùng áp trận Tiền Thiết Long sắc mặt đại biến. Lập tức tập trung vệ đội tinh nhuệ bên người, ngăn chặn lối đi của thổ phỉ binh sĩ.
- Giết!
Đối mặt với đám thổ phỉ binh sĩ chen chúc nhau chạy đến, Tiền Thiết Long không chút do dự hạ đạt mệnh lệnh bắn chết Phàm là thổ phỉ binh sĩ có can đảm trùng kích áp trận bộ đội cuối cùng thì toàn bộ bị tên nỏ dày đặc bắn chết. Tại thời khắc này Tiền Thiết Long lãnh khốc vô cùng, hắn hiểu được, một khi nhẹ dạ, để thổ phỉ binh sĩ phá tan hậu trận, toàn bộ Tam sư đoàn đều phải đối mặt với sụp đổ toàn diện.
Máu tươi trấn trụ lại những thổ phỉ binh sĩ đang chạy trốn, bọn họ từng người từng người sợ hãi tránh né tên nỏ, càng tìm kiếm địa hình có lợi che giấu cơ thể.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện một vấn đề để cho bọn họ ngạc nhiên không ngớt, địch nhân phục kích bọn họ phóng ra tên nỏ đều là không có mũi, loại tên nỏ này bắn ở trên người trừ khiến người ta có chút đau đớn ra, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng. Phát hiện điểm này, thổ phỉ binh sĩ dũng khí tăng mạnh, tuy rằng không dám phản kích, nhưng cũng không nhằm về phía đường Tu La cuối cùng.
Trận phục kích này cũng không có duy trì trong thời gian bao lâu, tham gia phục kích nhân mã tam giáo đoàn sau khi chiếm được đại tiện nghi liền nhanh chóng lui binh.
- Tướng quân, là người của Nhất sư đoàn, mũi tên phóng ra đều không mang theo mũi nhọn.
Giáo úy Đổng Chấn của Tam sư đoàn từ trong tay vệ binh tiếp lấy tên nỏ nói.
- Nhất sư đoàn? Điện hạ có ý gì? Nếu là kiểm nghiệm thực lực của chúng ta, vì sao sử dụng mũi tên không có mũi? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tiền Thiết Long có chút không hiểu, lấy tính cách Lý Lân, không có khả năng điều động đại quân cùng bọn họ vui đùa.
- Trên tên nỏ có thuốc nhuộm màu đỏ, loại tên nỏ này tuy rằng không làm cho người bị thương, thế nhưng bắn lên trên người sẽ dính phải thuốc nhuộm màu đỏ. Sợ rằng ý của Điện là muốn dùng những thuốc nhuộm màu đỏ này để đánh dấu.
Đổng Chấn chỉ vào thuốc nhuộm màu đỏ trên đầu tên nỏ nói.
- Thuốc nhuộm? truyện được lấy từ website tung hoanh
Tiền Thiết Long sững sờ một chút, tiếp lấy tên nỏ vừa nhìn, đối với mục đích của Lý Lân rốt cuộc hiểu rõ.
- Nếu như là tên nỏ thật sự, chúng ta sẽ có tổn thất thế nào?
Tiền Thiết Long trầm giọng hỏi.
- Tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhất là thổ phỉ binh sĩ, bọn họ tuy rằng đã từng tham gia tác chiến tiêu diệt thổ phỉ, nhưng đối với loại tác chiến phản phục kích này còn không có hiểu rõ. Đối mặt với công kích lập tức rối loạn hoàn toàn. Chiếu theo xu thế hiện nay, quân số của trại tân binh ít nhất giảm xuống ba thành.
Đổng Chấn nói.
- Ba thành! Xem ra ý của Điện hạ chính là đào thải một bộ phận binh sĩ không hợp tư cách. Loại thủ đoạn này tuy rằng có điểm tàn khốc, nhưng cũng thích hợp. Mệnh lệnh cho quân đội, phàm toàn bộ là những người bị tên nỏ bắn trúng chỗ yếu hại dừng lại tại chỗ, binh sĩ chưa bị bắn trúng hướng hai bên tìm kiếm, truy kích quân đội Nhất sư đoàn.
Tiền Thiết Long nghiến răng nghiến lợi nói. Lễ vật này của Điện hạ có chút lớn, thoáng cái khiến quân số bộ đội của hắn giảm ba thành, đây chính là thành quả hắn khổ cực hơn nửa tháng đó.
Cùng lúc đó, tại một phương hướng khác, Nhị sư đoàn cũng gặp phải phục kích. Nhị sư đoàn mở rộng binh lực cùng Nhất sư đoàn không sai biệt lắm, đã ở khoảng tám vạn người. Trần Mặc cá tính nghiêm cẩn, mang binh cũng đồng dạng nghiêm cẩn. Bọn họ dọc đường này gặp phải thổ phỉ cũng không ít, bởi vì tới gần quan đạo, đại thổ phỉ một cái cũng không có. Bởi vậy, dọc đường này Trần Mặc đều bỏ mặc thủ hạ, doanh hiệu trưởng môn mà tự do hành động, vì hắn là phó tướng, cho nên việc duy nhất hắn làm chính là chỉnh đốn những tù binh bắt được. Đem các tù binh thổ phỉ doanh giáo bắt được toàn bộ ném đến bên trong thập ngũ của Nhị sư đoàn. Hơn nữa một đường tiêu diệt thổ phỉ đến nay thu được tiền lời phong phú, thổ phỉ binh sĩ rất nhanh dung nhập vào trong toàn quân. Trần Mặc càng sáng tạo thiết lập ngân hàng tư nhân cho quân đội, đem phần lớn tài vụ của các binh sĩ tiêu diệt thổ phỉ thu hoạch được toàn bộ tập trung lại, do sư bộ thống nhất quản lý. Loại thủ đoạn này tuy rằng khiến cho một số binh sĩ lo lắng, nhưng cũng trần trụi thông qua quan hệ lợi ích đem toàn bộ thổ phỉ binh sĩ buộc lại ở trên chiến thuyền Nhị sư đoàn. Từ sau khi ngân hàng tư nhân quân đội được thiết lập, Nhị sư chưa từng xuất hiện qua một người đào binh.
Lần này đối mặt với phục kích của Nhị giáo đoàn, Tứ giáo đoàn cùng cận vệ doanh, binh sĩ Nhị sư đoàn mặc dù cũng xuất hiện hoảng loạn rất lớn. Nhưng chưa từng giống như Tam sư đoàn xuất hiện quy mô sụp đổ lớn như vậy. Dù sao toàn bộ Nhị sư đoàn đã tổ chức hóa, năm trưởng giáo tầng thấp nhất đều là xuất thân từ Lão Binh của Ngự Lâm quân, theo Trần Mặc nhiều năm, đối với cá tính nghiêm cẩn cùng bảo thủ của Trần Mặc vẫn rất tán đồng cùng tôn trọng.
Đợi khi binh sĩ Nhị sư đoàn chật vật lao ra khỏi vòng phục kích, Nhị giáo đoàn, Tứ giáo đoàn nhanh chóng rút lui. Nhiệm vụ của bọn họ là săn bắn, con mồi nếu như quá kém đương nhiên họ sẽ không nương tay, nếu như con mồi thực lực quá mạnh, tự nhiên họ chỉ có thể rút lui khỏi chiến trường. Giáo úy của Nhị giáo đoàn cùng Tứ giáo đoàn đều dựa theo mệnh lệnh rút lui, chỉ có cận vệ doanh của doanh trưởng dưới sự dẫn dắt của Úy Trì Hổ hướng về Nhị sư đoàn phát động một lần công kích mạnh mẽ nữa. Binh sĩ Nhị sư đoàn dưới tình huống tên nỏ không có mũi tên mà thả lỏng tinh thần, bị Úy Trì Hổ dồn sức đánh mạnh một trận thiếu chút nữa sụp đổ. Điều này cũng làm cho tổn hại của Nhị sư đoàn trực tiếp tăng lên. Sau đó Úy Trì Hổ tuy rằng tuyên bố đây là chuyện bất ngờ, nhưng cũng bị giáo úy của Nhị sư đoàn nổi giận đánh một trận, mà ngay cả luôn luôn bảo thủ Trần Mặc tướng quân cũng nhịn không được hung hăng đạp hắn mấy cái. Cũng vì loại chuyện ngốc nghếch này để cho tổn hại của Nhị sư đoàn vượt qua cả Tam sư đoàn, bị Lý Lân răn dạy một phen.
Thao trường Vệ thành, Vệ quốc quân hai mươi lăm vạn đại quân chật vật hội hợp. Bất kể là Nhị sư đoàn vừa mới đuổi tới hay là Tam sư đoàn, hay là binh sĩ Nhất sư đoàn sớm đã đạt được quan quân, khí thế đều không được cao lắm. Binh sĩ Nhất sư đoàn trông vô cùng mệt mỏi, vừa mới thông qua diễn tập cùng phục kích ròng rã tròn một ngày, trong phạm vi ba mươi dăm quanh khu vực đồi núi không ngừng bôn tập, các doanh giáo đoàn tìm kiếm quân kỳ, thiếu chút nữa khiến các binh sĩ mệt đứt hai chân, hơn nữa trong lúc các doanh giáo đoàn đánh lén phục kích, càng làm cho thể lực tiêu hao lượng lớn. Nhị sư đoàn cùng Tam sư đoàn bởi vì bị phục kích khiến binh lính tổn hại nghiêm trọng mà sắc mặt tối tăm.
Lý Lân đứng ở trên tướng đài, nhìn về phía đoàn người đông nghịt phía dưới, trong lòng nói không kích động là giả, hơn hai mươi vạn đại quân a, nếu như không phải thao trường Vệ thành khá lớn, căn bản không chứa nổi. Mặc dù như vậy, nhưng toàn bộ đoàn người đông nghịt trong thao trường vẫn gây cho Lý Lân chấn động rất lớn.
- Báo cáo tướng quân, Tần lão Nguyên soái đến!
Thủ tướng Giang Hoài của Vệ thành đi tới bên người Lý Lân nói.
- Tần nguyên soái đến? Nhanh đi nghênh tiếp!
Đối với nguyên soái nổi danh nhất Đại Đường này, Lý Lân không dám chậm trễ chút nào. hành trình của mình tới phía Bắc có thể hoàn thành nhiệm vụ viên mãn hay không, lớn nhất chính là dựa vào Tần lão nguyên soái. Kiếp trước Lý Lân là lính đánh thuê ưu tú nhất, nhưng hắn cũng chỉ là binh, không phải là tướng. Cá nhân độc chiến không người nào có thể địch, thế nhưng chỉ huy binh sĩ đánh trận thì không thể nắm chắc. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao dọc theo đường đi Lý Lân đối với các doanh giáo đoàn mặc kệ không quan tâm, tất cả nhiệm vụ tác chiến đều do bọn họ độc lập hoàn thành.
Thông trên quan đạo đến Cự Khuyết thành, một đội kỵ binh nhanh chóng đi đến. Ánh mắt Lý Lân bị vật cưỡi của đội kỵ binh này hấp dẫn. Những vật cưỡi này nhìn giống như ngựa, thế nhưng hình thể so với ngựa lớn gấp hai lần, trên người không phải lông tơ mà là lân giáp rậm rạp màu xám, từ xa đã cảm thụ được một cỗ khí tức hung hãn, thoạt nhìn thần dị nói không nên lời.
- Đây là Linh thú gì ?
Lý Lân kinh ngạc nói.
- Đây là Long Mã, hậu duệ trong truyền thuyết Thần Long cùng Thiên Mã. Đương nhiên, đây là Long Mã cấp thấp nhất, hẳn là ngựa phàm phối cùng với huyết mạch Á Long hậu duệ của Thần Long.
Chu Thắng Nam nói.
- Long Mã? Dựa theo Linh thú phân chia thì nó thuộc đẳng cấp gì ?
Lý Lân hiếu kỳ nói.
- Long Mã không phải linh thú, nhiều lắm chỉ là Bán Linh thú. Bởi vì trong cơ thể nó chỉ có một nửa huyết mạch Linh thú. Về phần huyết mạch Thần Long trải qua vô số đời truyền thừa sớm đã loãng gần như không còn.
Chu Thắng Nam nói.
- Chu quân sư kiến thức bất phàm, Long Mã tuy rằng không phải hoàn toàn là Linh thú, nhưng nó hình thể to lớn, hành động càng nhanh cùng linh hoạt hơn, trọng yếu nhất là Long Mã hung hãn, một nhóm Long Mã có thể đơn độc đối chiến với ba đến bốn thớt Thương Lang thảo nguyên. Do có kỵ binh Long Mã tạo thành nên Quân Đoàn Long Mã vẫn là quân đoàn cường đại nhất Đại Đường ta. Đáng tiếc năng lực sinh dục của Long Mã không bằng Thương Lang thảo nguyên bằng không há lại cho Lang kỵ binh của tam đại Lang quốc phía Bắc kiêu ngạo.
Giang Hoài ngạo nghễ nói.
- Quân Đoàn Long Mã? Trách không được Đại Đường có thể kháng trụ công kích của trăm vạn Lang kỵ binh, nguyên lai là có một quân đội cường hãn như thế. Không tệ, chờ sau này có cơ hội, Vệ Quốc quân chúng ta cũng phải trang bị vật cưỡi Long Mã mạnh mẽ như vậy. Như vậy ở trên chiến trường đối kháng với Lang quốc cũng càng thêm nắm chắc.
Lý Lân hơi tham lam nhìn về phía xa Long Mã đang chạy băng băng đến nói.
- Điện hạ, chuyện này sợ rằng không có khả năng. Quân đoàn Long Mã vẫn là quân đội át chủ bài của Chân Vũ quân đoàn, Long Mã vì thế cũng bị hạn chế phát ra ngoài, hiện nay nhân số quân đoàn Long Mã cũng chỉ khoảng mười vạn người. Mỗi một thớt Long Mã đều là vật tư chiến lược trọng yếu của Chân Vũ quân đoàn, càng là điểm chí mạng của quân đoàn Long Mã. Ở hậu phương muốn tìm được một thớt đã rất khó khăn, chớ đừng nói chi là trang bị cho toàn bộ Vệ Quốc quân.
Giang Hoài cười khổ nói. Trong quân những tướng lĩnh đã được kiến thức qua Long Mã thần tuấn, ai lại không muốn có một thớt để tọa kỵ. Đáng tiếc, cho dù là Kim Giáp tướng quân cấp bậc quan quân ở Chân Vũ quân đoàn cũng không có tư cách có Long Mã để làm tọa kỵ cho riêng mình.
- Long Mã xác thực so với ngựa phàm thần tuấn, Bổn hoàng tử cũng chỉ nói mà thôi!
Lý Lân cười cười, chưa từng vì chuyện này nghiên cứu kỹ. Nhưng đáy lòng hắn lại không muốn từ bỏ, theo thực lực của hắn tăng cường, Vệ Quốc quân cũng phải có vật cưỡi tốt để lựa chọn, Long Mã bán Linh thú với hắn mà nói đã chẳng thèm ngó tới.