Lý Lân trầm giọng nói. Đã trải qua các cuộc chiến đấu trước đây Lý Lân hiểu rõ, đường ra chỉ có là đánh tới, muốn an ổn phát triển căn bản lại không có thời gian. Dung hợp với thực lực Đại Tần, hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh nhân tài đông đúc, cường giả nhiều như mây, đủ để bảo đảm Hỗn Loạn Lĩnh nắm trong tay càng nhiều tài nguyên hơn.
- Đúng, người phạm thiên uy Đại Tần ta, mặc dù xa, ta cũng phải giết, ta nguyện lĩnh một quân đội dẹp yên tám phương.
Vũ Vương cường thế mà bá đạo, ông ta cũng có tư cách như thế, chỉ cần không phải đối mặt với cường giả Đế cấp, Vũ Vương không ngại bất cứ kẻ nào.
- Hắc hắc, chém giết cường giả chính là điều mà ta thích nhất.
Sát Sinh Vương lạnh giọng nói, đã trải qua sát phạt, Sát Sinh Vương biến hóa rất kinh người, khí chất nguyên bản như chìm sâu trở nên bộc lộ, cả thân người giống như thành mũi nhọn ba thước, thu hồn phách người ta. Đối với chuyện này Lý Lân cũng hiểu biết qua, Sát Sinh Vương từng khổ tu thời gian mấy trăm năm ý đồ hóa đi một thân lệ khí ngập trời, nguyên bản từ trong đạo giết chóc đi ra. Chỉ là từ sau khi đi vào Trung vực, Sát Sinh Vương dưới cơ duyên xảo hợp đã giành được một bản sát lục chép tay của Vũ đế, tìm được con đường sát lục để đột phá cảnh giới, bởi vậy tự nhiên không còn phải kiềm chế bản tính, trở thành Thị Huyết Thân Vương
Một đám vương hầu Đại Tần lộ ra tươi cười hưng phấn, làm vương hầu của đế quốc, bọn họ vẫn là cao cao tại thượng, trong lòng bọn họ, ngạo khí của đế quốc khiến cho bọn họ so với cường giả khác cao hơn đến mười đầu, hơn nữa hiện tại Thiên đế đã tử chiến, Đại Tần như rắn mất đầu, vương hầu Đại Tần lại càng cần phải chiến đấu để gạt bỏ cái u sầu trong lòng .
Lý Lân hiểu được rõ ràng, thế mạnh của vương hầu Đại Tần không thể nào bị đè nén, mặc dù hắn có được là Thái tử giám quốc, hắn cũng không thể không sợ bọn họ được. Tự nhiên đây là một đám những người không an phận, nếu vậy cũng nên khai phá tác dụng của bọn họ. Lý Lân từ trước đến nay luôn là một người không chịu thiệt, bị người đánh đến tận cửa mà không có phản ứng, không phải là tính cách của hắn.
Thế lực Hỗn Loạn Lĩnh chia thành sáu đường, triển khai một cuộc chinh phạt mạnh nhất.
- Lý Lân, danh hiệu Đại Tần không thể tan vỡ, mặc dù là thiên địa sắp sụp đổ, Đại Tần chúng ta cũng phải trở thành thế lực mạnh mẽ nhất, hành động lần này của chúng ta, tối thiểu nhất cũng phải thâu tóm được một nửa Trung vực.
Vũ Vương trầm giọng nói.
Lý Lân gật gật đầu nói với mọi người:
- Hành động lần này của chúng ta việc chính không phải là thâu tóm lấy địa bàn, mà là đoạt lấy linh mạch cùng với mạch khoáng, ta bất kể các ngươi chiếm cứ nhiều hay ít địa bàn, nhưng cuối cùng cũng vẫn lấy số lượng linh mạch cùng với mạch khoáng để định ưu khuyết.
- Như thế nhưng thật ra lại thú vị! Vũ Vương, từ trong thượng cổ ta đã không phục ngươi, hiện tại thử một lần xem như thế nào?
Sát Sinh Vương cười hắc hắc nói.
- Bản vương không ngại khiêu chiến.
Nói xong Vũ Vương liếc mắt một cái nhìn Lý Lân thật sâu, dẫn dắt một chi đội thiên quân Đại Tần đông chinh.
Sát Sinh Vương dẫn dắt ba ngàn Hắc sát vệ của mình và mười vạn thiên quân bắc thượng.
Tần Vương dẫn dắt mười vạn đại quân xuôi về phía nam, các vương hầu khác thì tổ hợp thành hai đường, mang mười vạn thiên binh hành động.
Còn cuối cùng năm mươi vạn thiên quân Đại Tần, Lý Lân giao cho cha vợ Tần Tranh, Tần Tranh chẳng những là người thừa kế long mạch địa sư thần bí, mà còn là một tướng lãnh cực kỳ ưu tú. Xuất lĩnh đại quân này tây chinh là nhiệm vụ gian khổ nhất, bởi vì phương tây của Hỗn Loạn Lĩnh không phải là Nhân tộc mà là địa bàn của thượng cổ vạn tộc, phần đông cao thủ thượng cổ vạn tộc, tuyệt đối là một khối xương cứng khó gặm. Chu Thiên Bảo đương nhiên trở thành Tư Mã đại quân tây chinh, hiệp trợ Tần Tranh quản lý đại quân làm mưu sĩ, thiên tài Chu Thiên Bảo không thể nghi ngờ là một người đặt nền móng để cho thế lực Hỗn Loạn Lĩnh hình thành và lớn mạnh, nhưng mà gã cũng có những thiếu sót rất lớn, gã còn quá trẻ, rất nhiều phương diện kinh nghiệm không có, tựa như phương diện quân sự, gã tinh thông binh pháp chiến sách nhưng chưa bao giờ chỉ huy qua một trận đại chiến, đây là áp lực của gã mà gã hạ quyết tâm muốn vượt qua. Trong mấy lộ đại quân Hỗn Loạn Lĩnh xuất chinh lần này, chỉ có đại quân tây chinh là có bày ra quân sự, có thể cho Chu Thiên Bảo được trải nghiệm qua tác chiến quý giá.
Vốn náo nhiệt đến cực điểm Vô Cực thành giờ đây trở nên trống trải, thiên địa sắp sụp đổ trầm trọng, làm cho thành thị nơi này nhanh chóng ngưng tụ lại. Phủ lĩnh chủ là hy vọng duy nhất của bọn họ, phía bên ngoài quảng trường phủ lĩnh chủ hầu như mỗi ngày đều có vô số người tụ họp, điều mà bọn họ quan tâm nhất vẫn là, phủ lĩnh chủ đưa ra kế hoạch thành lũy sắt thép để vượt qua tử kiếp này.
Đáng tiếc về kế hoạch này bọn họ lại không có thể thực sự biết được, bởi vậy mà trong Vô Cực thành chia ra thành hai phái, một phái tin tưởng vững chắc là có, mà những người này cũng trở thành những người ủng hộ đáng tin của phủ thành chủ. Còn một phái khác thì lâm vào tuyệt vọng, đối với việc này phủ thành chủ sớm đã có chuẩn bị, từ rất sớm lúc trước đã chế định ra pháp luật khắc nghiệt, hơn nữa chỉ cần xúc phạm tất sát, pháp quy có chừng một trăm lẻ tám điều, đã lấy tiên hồng sắc viết ở đầu đường Vô Cực thành. Chỉ trong mấy ngày ban bố luật pháp, toàn bộ Vô Cực thành người bị giết có đến chừng mười vạn, những đao phủ phụ trách việc giết người vì mệt quá nên có mười mấy người đã bị hôn mê. Tình hình cứ như thế mà duy trì, cho tới bây giờ những người điên cuồng cũng đã giảm bớt, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến phủ lĩnh chủ cầu nguyện.
- Điện hạ, Vô Cực thành đã được khôi phục yên tĩnh trở lại, nhưng mà lại có rất nhiều người tụ tập ở trước cửa phủ lĩnh chủ, hy vọng có thể nhìn thấy tiến trình kế hoạch thành lũy sắt thép.
Thần sắc Bạch Tố Tổ lo lắng nói, ở sau lưng nàng, vẻ mặt Chu Hân Như cũng có chút ngưng trọng.
- Chưa cần, hiện tại trọng yếu nhất vẫn là chấp hành luật pháp, chúng ta cần những người dân có thể theo mệnh lệnh mà không phải là người muốn quấy rối, Tố Tố lúc này không phải là thời điểm lòng dạ đàn bà.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Nhưng cứ như thế này mà giết mãi cũng không phải là biện pháp, chúng ta như là đã thành công rồi, vì sao không để cho một số người tiến vào bên trong thành lũy? Như vậy cũng có thể giảm bớt được áp lực cho ngũ đệ, bát đệ mới vừa tới đây nói, số người của đội trị an bọn họ không đủ, hơn nữa còn có người ở ngoài Hỗn Loạn Lĩnh tiến đến tị nạn, đệ ấy không biết có nên tiếp thu hay là không.
Bạch Tố Tố nói.
- Cứ nhận đi, chỉ cần là những người này nghe theo mệnh lệnh, tự nhiên sẽ có cơ hội bước vào trong thành lũy đạt được một đường sinh cơ, mặt khác Tố Tố muội trước hết hãy bỏ qua tất cả những vấn đề này, ta muốn dẫn muội đi một chỗ.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Lúc này đi đâu?
Bạch Tố Tố sửng sốt hỏi.
- Không có quá nhiều thời gian nữa, ta lúc trước thật vất vả mới bắt giữ được hơi thở của gã, đây cũng là cơ hội cuối cùng của muội.
Bạch Tố Tố gật đầu, Lý Lân đã quyết định thì nàng cũng không có cách nào phản kháng, về phần muốn đi gặp ai thì Lý Lân không nói nàng cũng không hỏi.