Hàn Băng Tàn Thủ Quách Uy lãnh khốc nói.
Ánh mắt Dư Thương Hải trở nên phức tạp, Kim Lợi cùng Phượng Vô Lương cũng cảm thấy khó giải quyết. Không nghĩ tới vừa lên lại đụng vào thép cứng, dù Quách Uy chỉ là phó viện trưởng của học viện Thần Ma, hơn nữa còn là hư chức, không được coi là nhân vật trọng yếu trong học viện Thần Ma. Nhưng dù sao gã cũng đến từ thế lực siêu cấp, Lang Hoàng Hướng, chủ tử sau lưng của Thần Lang giáo cũng không dám đắc tội học viện Thần Ma, chớ nói chỉ là Dư Thương Hải lão. Dù bốn đại thế lực buộc chung một khối cũng không phải là đối thủ của học viện Thần Ma. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Nếu Quách viện trưởng giá lâm, chúng ta tất nhiên không dám ngăn cản. Mời Quách viện trưởng!
Cuối cùng, Dư Thương Hải cắn răng quyết định không chọc tới kẻ này. Dù sao, đại thế lực có nội tình thâm hậu, có thể nói này không được coi là phạm vi thế lực của học viện Thần Ma, Quách Uy chỉ là Vương tọa cửu phẩm, với lại thế đơn lực bạc, giết gã cũng không khó khăn gì. Thứ mà mấy người Dư Thương Hải lo lắng là tin tức lộ ra, lửa giận từ thế lực siêu cấp, thế lực như bọn không không thể thừa nhận nổi.
Quách Uy hừ lạnh một tiếng, nhưng gã không có ý rời khỏi.
Dư Thương Hải hơi đau đầu, không hiểu Quách Uy có ý gì.
- Tiểu tử ở phòng chữ Thiên số sáu kia, lão phu bảo hộ ngươi ra ngoài, ngươi cho lão phủ hai vạn tinh thạch, thế nào?
Quách Uy không để ý tới Dư Thương Hải mà đưa mắt nhìn về một góc trong nhóm người. Nơi đó có một thân ảnh nhỏ bé được bao phủ trong áo choàng đen lẳng lặng đứng đó.
- Một vạn tinh thạch!
Thân ảnh thấp bé phát ra giọng điệu quái dị, đúng là thanh âm trong phòng chứ Thiên số sáu đã làm cho trưởng lão Đại Diễn tông hận nghiến răng nghiến lợi.
- Thành giao!
Quách Uy gật gật đầu, sau đó y lại đưa mắt nhìn về Lý Lân.
- Tiểu huynh đệ có cần tại hạ bảo hộ không?
Quách Uy mở miệng hỏi.
- Không cần, tại hại tự nhận đủ sức bảo vệ mình!
Lý Lân cười cười, trực tiếp uyển chuyện cự tuyệt tính toán của Quách Uy. Nói giỡn sao, cứu một người đòi một vạn tinh thạch, Lý Lân tự thấy không trả nổi.
- Năm ngàn tinh thạch cũng được!
Giọng nói của Quách Uy vẫn lạnh băng như trước. Câu này nói ra đều có thể làm người ta tức điên, ý tứ y rất đơn giản, tuy Lý Lân cũng là mục tiêu của bốn đại thế lực nhưng địa vị lại không thể so với người trong phòng chữ Thiên số sáu. Cái giá năm ngàn tinh thạch cũng đủ cứu mạng hắn rồi.
- Ta không có tinh thạch!
Lý Lân không do dự từ chối.
Khuôn mặt Quách Uy cứng đờ, sau nửa ngày y mới nói:
- Thôn Thiên Hồ Lô cũng được!
- Vậy ngươi trả ta năm ngàn tinh thạch đi!
Lý Lân cười cười nói.
Quách Uy hít sâu một hơi:
- Bỏ đi, tiểu huynh đệ tự giải quyết cho tốt!
Quách Uy nghĩ cứu Lý Lân chỉ là tiện tay mà thôi, về phần Thôn Thiên Hồ Lô không chút tác dụng mà phải đưa Lý Lân năm ngàn tinh thạch thì y không bao giờ.
- Đa tạ!
Lý Lân ôm quyền, trong giọng nói không chút lo lắng. Ngược lại, hắn hứng thú nhìn sắc mặt khó coi của chưởng giáo bốn đại thế lực.
- Quách Uy! Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, hy vọng ngươi không nên làm khó chúng ta!
Dư Thương Hải mở miệng nói. Tuy lão không nghĩ tới chuyện xuống tay với Quách Uy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ có thể để Quách Uy kiêu ngạo như vậy.
- Hừ! Bốn đại thế lực gì chớ, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi! Tránh ra, nếu không bản tọa không khách khí!
Quách Uy đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay lộ ra một ngọn núi ba màu nhỏ bằng nắm tay, ba màu phía trên bề mặt phát ra khí tức dao động không kém.
- Tam Sơn Ấn!
Dư Thương Hải biến sắc, không nghĩ tới Quách Uy lại luyện hóa Tam Sơn Ấn nhanh như vậy, trách không được y kiêu ngạo như thế.
- Dư chưởng giáo, làm sao bây giờ?
Kim Lợi tiến lên một bước, tới bên cạnh Dư Thương Hải hỏi. Chuyện này là Dư Thương Hải bày ra, tuy rằng lợi ích rất lớn nhưng cũng cực kỳ phiêu lưu, Kim Lợi tất nhiên không ló đầu ra trước. Dù sao, nếu chuyện thành công thì không thiếu ích lợi cho không ngu mà làm chim đầu đàn.
- Chuyện đến nước này chỉ có xuất thủ. Tuy Quách Uy có danh tiếng không nhỏ nhưng gã chỉ là một phó viện trưởng danh dự của Thần Ma học viện, giết gã rồi cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, ai có thể chứng minh là chúng ta làm. Kim chưởng giáo, đây chính là hai kiện linh bảo cùng với không ít tinh thạch, đáng giá để chúng ta mạo hiểm.
Dù sao Thần Ma học viện cũng không phải là thế lực bản địa, rất có khả năng sẽ không vì một phó viện trưởng mà gây chiến.
- Không sai, giao thằng nhãi phòng chữ số sáu khi cho bản tọa. Lần này phải cho nó biết hậu quả khiêu khích Đại Diễn tông ta là cái gì.
Ánh mắt Tiêu trưởng lão vẫn luôn nhìn chằm chằm thân ảnh thân ảnh thấp bé kia. Tuy thực lực Quách Uy không tệ, lại còn có linh bảo trong tay nhưng dù sao cũng không có khả năng chiếm được tiện nghi gì. Dù sao, trong tay bốn đại chưởng giáo đều có linh bảo, cả bốn đều là Vương tọa cửu phẩm, sẽ không kém Quách Uy chút nào. Bốn đánh một, dù Quách Uy có nghịch thiên cũng vô dụng.
- Làm đi! Dù sao đây là địa bàn của chúng ta, ai có thể làm gì được chúng ta!
Phượng Vô Lượng mở miệng nói. Mấy trăm năm duy ngã độc tôn đã làm cho bọn họ tin tưởng tăng nhiều. Tuy Thần Ma học viện có danh tiếng rất lớn nhưng dù sao cũng chỉ là hư danh. Ở khu vực đông bắc đại lục, tông phái sau lưng Hoàng triều bọn họ mới là lớn nhất.
Đứng ở phía sau Dư Thương Hải là Long Uy tướng quân, trên khuôn mặt lộ vẻ hèn mọn. Nhìn bề ngoài, bốn đại thế lực hò hét ngang ngược, nhưng thực tế chỉ là miệng cọp gan thỏ. Sở dĩ bọn họ dám động thủ với Quách Uy, nguyên nhân rất đơn giản, đó là Thần Ma học viện không quá mức chú ý đối với đệ tự du lịch bên ngoài. Dù sao, Thần Ma học viện là thế lực siêu cấp trên đại lục, đệ tử rất đông. Phó viện trưởng cũng chỉ là quản sự bên ngoài, hơn nữa số lượng đông đảo, chết một hai người cũng sẽ không có người để ý. Ngoài ra, chỗ này trời cao hoàng đế xa, thế lực sau lưng bốn đại thế lực cũng không phải là yếu ớt. Long Uy dám cam đoan, không phải vạn bất đắc dĩ, bốn đại thế lực sẽ không lấy mạng Quách Uy. (ở đây viết là Long Uy nhưng thấy không hợp nên sửa lại)
- Kính nhờ Quách viện trưởng bảo hộ! Lão phủ nguyện ý lấy một vạn tinh thạch mời Quách viện trưởng ta tay!
Một lão già áo gấm từ trong đám người bước ra.
Quách Uy híp mắt đánh giá lão già áo gấm này:
- Ngươi cũng là Vương tọa cửu phẩm, không cần bản tọa bảo hộ.
- Quách viện trưởng chưa để ý tới thôi, không gian nơi này đã bị phong tỏa, cho dù là Không gian truyền tống phù cũng không dùng được. Tuy lão phu là Vương tọa cửu phẩm nhưng trên phương diện thực chiến lại không phải là đối thủ của bất kỳ chưởng giáo nào trong bốn đại thế lực. Kính xin Quách viện trưởng khẳng khái ra tay, lão phủ nguyện trọng tạ!
- Phong tỏa không gian!
Đồng tử Quách Uy co lại, nếu thật sự như lời lão già này, bốn đại thế lực đã bố trị đại trận phong tỏa không gian thì dù là gã cũng chưa chắc có thể chạy thoát.
- Không sai, Quách viện trưởng, hiện tại chúng ta chỉ có liên hợp một chỗ mới có hy vọng sống.
Lão già mở miệng nói.
- Lý Hằng! Nếu bản tọa đoán không sai thì ngươi là chủ nhân phòng chữ Địa số một phải không!? Lý gia các ngươi ẩn núp mấy trăm năm, rốt cục đã xuất hiện! Bản tọa cho ngươi một cơ hội, ngươi phải mang Lý gia các ngươi gia nhập Thần Lang giáo ta, bản tọa có thể làm chủ mà tha cho ngươi một mạng!
Ánh mắt Dư Thương Hải sắc quắc mà nhìn lão già. Lý gia là đại gia tộc duy nhất trong Hắc Thủy vương thành mà gã kiêng kỵ nhất. Nếu nhân cơ hội này mà thu phục được Lý gia, cho dù để Dư Thương Hải đắc tội với ba đại thế lực khác cũng không tiếc.
- Dư Thương Hải! Chỉ bằng ngươi cũng muốn thu phục Lý gia ta? Ngươi nằm mơ đi!
Gia chủ Lý gia – Lý Hằng liếc nhìn lão một cái, vẻ mặt khinh thưởng nói.
Phượng Vô Lương đang còn bất mãn với Dư Thương Hải, thấy Lý Hằng không để ý tới mặt mũi Dư Thương Hải như thế liền lộ ra biểu tình sung sướng khi người ta gặp họa.
Dư Thương Hải đỏ mặt lên, tuy đã nghĩ tới Lý Hằng sẽ không có khả năng đáp ứng, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nói chuyện như vậy.
- Một khi đã như vậy, các ngươi liền ở lại chỗ này đi!
Dư Thương Hải lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nếu đã làm thì làm cho gọn gàng, những người này không thể tha một ai.
Theo lời của Dư Thương Hải, Kim Lợi, chường giáo Kim Mã đường, Phượng Vô Lương, chưởng giáo Phượng Hoàng cốc cùng Tiêu Võ trưởng lão Đại Diễn tông đồng thời lấy linh bảo trên người ra, chuẩn bị tiến hành một trận chiến quyết định.
Long Uy đứng sau lưng Dư Thương Hải liền lui vào trong nhóm người Thần Lang giáo. Mặc dù y có địa vị cao, nhưng chiến đấu giữa cao thủ siêu cấp thì y còn chưa đủ khả năng nhúng tay.
- Hừ!
Gia chủ Lý gia hừ lạnh một tiếng, trên đỉnh đầu lộ ra một cây quải trượng đầu rồng, khí tức cuộn trào phía trên không kém gì Tam Sơn Ấn trong tay Quách Uy.
Quách Uy nhướng mày, gã nghĩ mãi mà không rõ, Lý lão đầu có thực lực không yếu hơn mình, trong người còn có linh bảo, vậy thì sao còn cần mình giúp đỡ. Một vạn tinh thạch cũng không phải con số nhỏ, là tài phú của một đại gia tộc. Nhưng gia chủ Lý gia này không chút đổi sắc liền lấy ra, biểu hiện đại tài khí thô này còn giàu mạnh hơn chính mình nhiều.