Trong hoàng cung của Bích Lạc Hoàng Triều, Lạc Tinh Thần nét mặt thoáng chút cô độc ngước nhìn về hướng xa xăm đó.
- Khuynh Thành! Chúc muội thượng lộ bình an! Hi vọng muội có thể đi tiếp con đường mà muội đã chọn lựa!
Cách trước đó một ngày, cô công chúa Lạc Khuynh Thành đã đột ngột trở về hoàng cung tìm Lạc Tinh Thần, đây cũng là lần đầu tiên sau ba năm hai huynh muội họ gặp lại, họ đã nói rất nhiều và cảm thán rất nhiều. Dẫu rằng sau ba năm họ đã thay đổi rất nhiều, Lạc Tinh Thần hiện nay đã là Bích Lạc Hoàng, khí thế hoàng uy nghiêm đã ăn sâu vào xương cốt y, còn Lạc Khuynh Thành thì cũng đã không còn là một cô công chúa ngây thơ thuần khiết của ngày xưa nữa, nhưng sau cuộc nói chuyện thì mối quan hệ vốn lạnh nhạt của hai huynh muội đã nồng ấm lên rất nhiều. Lạc Tinh Thần sau đó còn triệu tập quần thần mở hội nghị quyết định cho phi châu đưa tiễn tiểu muội đi đến Hỗn Loạn lĩnh.
Phi châu với tốc độ cực nhanh đã bay ra khỏi Trung Châu thành, sau đó như đã hẹn trước nó dừng lại tại một dãy núi đón mười hai người nhóm Trần Thanh Tùng rồi tiếp tục đi. Bọn họ theo yêu cầu trước đó của Lý Lân đã cải trang để người khác không nhận ra được. Dẫu sao trên phi châu vẫn có một số lượng lớn cao thủ của Bích Lạc Hoàng Triều, nếu bị bọn họ phát hiện ra trên phi châu có nghiệt chủng của Trần gia thì thật là khó tưởng tượng được rồi.
Phi châu vẫn ổn định bay trên tầng khí quyển, trong đoàn người mỗi người đều tự tu luyện theo kế hoạch của mình.
Lý Lân thì ngược lại không hề tu luyện, ma khu ngưng tụ trong cơ thể y hoàn toàn không tương đồng với nhục thân của bản thể, loại công pháp bình thường không thể tu luyện được, bởi vì bên trong ma khu khó mà sản sinh ra được chân khí dị thường. Lý Lân cũng đã từng thử qua Nhất Khí quyết và Kim Cang Bất Động Minh Vương kinh của ngày trước, chỉ tiếc là hai đại thần công của tiền kiếp này không cách nào vận hành trong cơ thể có chứa ma khí được. Dẫu sao ma khí thể là vật chí tà chí ác, tính chất của nó so với Thuần Dương Chân Khí và Kim Cang Phục Ma Khí là hoàn toàn tương phản, nên trước mắt cả hai hoàn toàn không cách nào tồn tại cùng nhau được.
Người của Bích Lạc Hoàng Triều trên phi châu có đến một ngàn người, toàn là những cao thủ trên cấp Tiên Thiên, cao thủ cấp Hoàng cũng có không ít, tướng quân dẫn đầu thì là cao thủ sơ cấp Võ Tôn, cảnh giới của y thậm chí còn cao hơn một chút so với Lý Lân. Với lực lượng như vậy lại cộng thêm chiếc phi châu hùng mạnh cũng đã đủ để hoành hành ở Trung Vực rồi.
Lý Lân vốn dĩ muốn tỷ thí với vị tướng quân cao thủ Võ Tôn này, nhưng Lạc Khuynh Thành đã ngăn y lại. Bởi lẽ tuy rằng bên trong của phi châu rộng lớn, nhưng so với cao thủ cấp Võ Tôn thì lại quá bé nhỏ, nếu hai cao thủ này giao chiến thì toàn bộ bên trong phi châu chắc chắn sẽ bị phá hủy, đây là kết quả mà không ai mong muốn.
Lạc Khuynh Thành nhìn Lý Lân tinh lực đang sung mãn nói :
- Trên phi châu có lưu trữ rất nhiều thư tịch, huynh có thể đi xem qua cho biết!
Lý Lân suy nghĩ một lúc rồi cũng bước theo sau. Chỉ tiếc là vừa mới bước vào phòng sách không lâu thì y lại bị một tiếng chấn động kinh hoàng làm cho giật mình.
- Có kẻ địch tấn công phi châu!
Lạc Khuynh Thành hối hả chạy đến tìm Lý Lân, vị tướng quân của Bích Lạc Hoàng Triều cũng theo sau nàng.
- Là ai?
Lý Lân nét mặt vui mừng như là đang buồn ngủ mà có người lấy gối đến kê đầu cho vậy. Y lúc này đang rất chán và ngứa tay thì lại có người tìm đến ngay trước cửa.
Lạc Khuynh Thành thần sắc có chút lo âu nói :
- Là người của vạn tộc thượng cổ, không ngờ hắn có thể đoán được lộ trình của chúng ta, lại còn ngăn cản chúng ta lại ở đây nữa
Lý Lân bắt đầu nghiêm túc lại nói :
- Có rất nhiều cao thủ?
Đến y cũng không ngờ kẻ địch lại nhanh đến như vậy, có thể mai phục ngay trên đường đi của đoàn người.
- Có ít nhất một cao thủ cấp Võ Tôn, cao thủ cấp Võ Hoàng cũng không ít.
Lý Lân thần sắc có chút lo lắng nói :
- Bảy tên? Sao lại đông đến như vậy? Trần Thanh Tùng đâu? Hắn có biết gì về nhóm người này không?
Tướng quân Bích Lạc Hoàng Triều mở lời nói :
- Đối phương đã tiến hành phong ấn khoảng hư không này rồi, phi châu hiện nay không còn cách nào bay tiếp được nữa, nếu như thế nó sẽ phát nổ. Chúng ta chỉ còn cách phá vỡ hư không đại trận này thì mới có đường thoát thân thôi.
Lạc Khuynh Thành nói :
- Tát tướng quân, hiện nay có thể khởi động vũ khí của phi châu trong tình huống này không?
Phi châu có sức mạnh có thể tiêu diệt cả một gia tộc hạng trung, dùng nó để đối phó với bảy cao thủ cấp Võ Tôn chắc là không có khó khăn gì.
Tát tướng quân sắc mặt vô cùng khó coi nói :
- Không có tác dụng, đối với những cao thủ cấp Võ Tôn thì vũ khí của phi châu không phát huy được tác dụng gì to lớn cả. Không những vậy mà hiện nay bọn chúng đã tiếp cận rất gần rồi, thiết nghĩ nếu chúng ta động thủ thì chúng sẽ ra tay đánh tan phi châu mất.
Chuyến đi vốn dĩ đang rất thuận lợi thì không ngờ lại gặp trắc trở đến như vậy, thực lực của đối thủ đã vượt quá dự tính của bọn họ, đến phi châu cũng không còn đất dụng võ rồi.
Lý Lân trầm mặt nói :
- Ra ngoài chiến đấu thôi! Biết đâu sẽ tìm được biện pháp nào tốt hơn!
Bọn họ liền tiến vào đại điện trung tâm, Ngao Vô Không, Trần Thanh Tùng và Ảnh Tử cũng đã sớm có mặt ở đó.
- Lý huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thực lực của đối phương thực sự rất mạnh!
Bốn phía xung quanh bên trong phi châu trên dưới có sáu vị siêu cấp cao thủ, đứng sau họ vẫn còn có một số cao thủ trẻ cấp Võ Hoàng đang lặng im chờ lệnh.
- Mau giao nộp Lý Lân ra đây, bằng không bọn ta sẽ phá nát phi châu, gà chó cũng không tha.
Đứng trước cản đường của phi châu là một kẻ mặc áo bào xanh, miệng đầy răng nhọn trông rất đáng sợ, đến cả móng tay hắn cũng dài đến cả thước, hai tay hắn cầm thanh chùy phát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo của một tuyệt thế thần binh.
Lý Lân hít sâu một hơi rồi nói với Bích Lạc Hoàng Triều tướng quân :
- Để tôi ra ngoài, tôi muốn thử xem bọn chúng như thế nào!
Tát tướng quân sắc mặt kinh ngạc nói :
- Sao? Ngươi? Ngươi điên rồi! Đối phương có đến sáu tên cao thủ cấp Võ Tôn, không những vậy tên cầm đầu sức mạnh còn vượt trội hơn cả, chúng ta căn bản không có đường thắng!
Lý Lân trầm giọng nói :
- Vậy ông có biện pháp nào khác hơn không? Yên tâm đi, bọn chúng không vội vã động thủ đâu. Sau khi tôi ra ngoài thì ông hãy chuẩn bị phi châu sẵn sàng hành động là được, nếu hư không đại trận bị phá thì lập tức bỏ chạy.
Lạc Khuynh Thành giọng lo lắng nói :
- Có nắm chắc phần thắng không?
- Phải thử mới biết được, ngồi im bó tay chịu trói không phải là tính cách của ta.
Lý Lân cười nói vài lời an ủi Khuynh Thành rồi từ cửa của phi châu mà phi thân ra ngoài.
Ảnh Tử cũng đi đến bên cạnh Lạc Khuynh Thành nói :
- Công chúa điện hạ yên tâm, tên tiểu tử này không phải là người không có đầu óc, lần này hắn chủ động ra ngoài nhất định là có cơ sở.
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu, hiện nay nàng chỉ còn cách là phải tin vào Lý Lân thôi.
Bên ngoài phi châu, bọn người vạn tộc thượng cổ nhìn thấy Lý Lân phi thân ra thì có chút ngạc nhiên. Bọn họ hao phí sức lực nhiều như vậy để chặn phi châu lại cũng là vì muốn giết Lý Lân mà thôi. Có điều là ý định ban đầu của bọn họ là phá nát phi châu buộc Lý Lân lộ diện, nhưng thật không ngờ là Lý Lân lại gan to bằng trời mà dám xông ra ngoài vào thời điểm này. Tên này loạn trí rồi sao? Ở trong tình huống này thì người thông minh phải nên tìm cách tháo chạy mới đúng, còn hắn thì lại dám không biết sống chết mà xông ra.
- Ngươi chính là Lý Lân? Quả nhiên có khí phách!
Đối phương kiêu ngạo cười sặc sụa và nhìn Lý Lân như thể nhìn một người đã chết rồi vậy.
Lý Lân không thèm nhìn hắn mà lại nhìn về phía một lão đầu đang đứng ở phần dưới của phi châu. Người này chính là người có thực lực mạnh nhất trong bọn chúng, cho dù là Ảnh Tử cũng chưa chắc có tự tin đối phó được y.
Lý Lân cười nói:
- Để bắt tại hạ mà vạn tộc thượng cổ lại huy động nhiều cao thủ đến vậy sao, Lý Lân tôi thật vinh hạnh quá!
Lý Lân thần sắc không chút e dè làm cho đám người chặn bắt y vô cùng ngạc nhiên. Trong Nhân tộc lại có một kẻ như vậy sao? Trong tình huống này mà lại không chút sợ sệt.
Một kẻ có móng vuốt sắc nhọn trong bọn chúng nói :
- Hừ! Tên tiểu tử này là con mồi của ta, người khác đừng nhúng tay vào!
Thái độ khinh thường của Lý Lân làm hắn vô cùng tức giận, hắn quyết định trước là bắt sống Lý Lân về rồi mới từ từ hành hạ, làm cho y phải trả giá về điều này trước khi chết.
Lý Lân cười nhẹ nói :
- Con mồi?
Ai là con mồi của ai cũng còn chưa xác định được nữa là, đối phương quả thật là quá tự đại rồi, nhưng đây cũng là một cơ hội cho Lý Lân.