Thân ảnh Lý Lân chợt lóe lên, vọt vào trong không gian Lục Mang Tinh, quả nhiên cánh cửa không gian cho hắn vô cùng lực lượng đã đóng lại. Lý Lân thử đẩy nhưng kết quả làm người ta thất vọng, cửa đá lúc trước còn chút khe hở bằng cái đầu, hiện tại đã đóng chặt rồi.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
Lý Lân cung kính cúi người thi lễ, đáng tiếc trong cửa đá không có tin tức gì.
Lý Lân bất đắc dĩ thở dài, xoay người rra khỏi không gian Lục Mang Tinh. Hiển nhiên, hiện tại còn chưa tới thời điểm mở ra cửa đá.
Trong cửa đá có cái gì, Lý Lân rất là tò mò, nhưng thần thức của hắn không cách nào thăm dò vào được. Vài lần trao đổi đều là thần bí nhân kia chủ động liên hệ với hắn. Lần này Lý Lân vốn tưởng không thể chạy trốn, lại được thần bí nhân cứu, Lý Lân không biết đối phương đã bỏ ra cái giá thế nào, nhưng dựa vào cửa đá bị đóng lại mà đoán, chắc chắn cũng bỏ ra một cái giá nào đó.
Lý Lân nhìn hồn ảnh ma vương khổng lồ, trên mặt lộ vẻ phức tạp. Hắn vung tay, ma ảnh hóa thành một bóng người cao hơn một trượng. Đây chính là cường giả Quỳ Ngưu tộc đối chiến với Lý Lân lúc trước , hiện tại người này ánh mắt ngây ngốc, trong chỗ sâu ánh mắt có bản nguyên ma khí cuộn trào mà lên.
- Ngay cả võ giả Võ Tôn đỉnh phong cũng có thể luyện hóa thành con rối, năng lực ma hóa của Ma hồn càng ngày càng lợi hại!
Lý Lân nhìn cường giả Quỳ Ngưu tộc ngơ ngác ở đó, trong lòng cực kỳ rung động.
- Có con rối Võ Tôn như thế, coi như lão tử cũng có lực bảo vệ mình. Muốn săn giết ta, bản thân ta muốn nhìn, cuối cùng là ai săn giết ai!
Lý Lân lộ ra một tia cười lạnh, lúc ma hồn luyện hóa cường giả Quỳ Ngưu tộc, cũng truyền lại cho chủ nhân như hắn một ít trí nhớ của cường giả Quỳ Ngưu tộc, trong đó còn có nơi buông xuống của Quỳ Ngưu tộc thượng cổ.
Bị người săn giết mà không báo thù thì không phải là tính cách của Lý Lân. Nhất là bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Lý Lân nhanh chóng ẩn dấu thân hình, phá vỡ hư không, vọt về phía nơi Quỳ Ngưu tộc thượng cổ buông xuống.
Ngay sau khi Lý Lân rời đi không lâu, hai thân ảnh theo hai phương hướng khác nhau bay tới. Nhìn thấy một mảnh chiến đấu hỗn loạn cùng với ma khí chưa tiêu tán hết, hai người lộ vẻ ngưng trọng.
- Lão Ngưu bị giết chết rồi, trên người ta có chứa thứ mang mệnh cách của y đã vỡ vụn rồi!
Một người mở miệng nói, người này hai mắt như ưng, trong mắt bắn ra quang mang cực kỳ sắc bén.
- Xem ra chúng ta đã xem thường tên tiểu tử Nhân tộc kia rồi, có thể nhìn ra được là ai động thủ không ? Với thực lực lão Ngưu, một thằng nhóc còn chưa thể giết được!
Một lão già béo ục ịch trầm giọng nói.
- Nhìn không ra, nơi đây chỉ có khí tức ma khí bản nguyên, trừ phi là cao thủ Ma tộc xuất thế!
Nam tử mắt ưng trầm giọng nói.
- Không có khả năng, trước khi chúng ta xuất phát đã xác định Ma tộc vẫn chưa xuất thế, ta nghe nói tiểu tử Nhân tộc kia tu luyện Thần Ma quyết, có thể hắn được một vị cao thủ Nhân tộc sau lưng bảo hộ hay không?
Lão già béo ục ịch trầm giọng nói.
- Có khả năng này, nếu đối phương có thể gạt bỏ lão Ngưu, cũng có thể nói đối phương có thực lực xử lý chúng ta. Cho nên sau này chúng ta phải liên hợp hành động. Lão Trư, nhóm lão tổ còn đang chờ tin tức của chúng ta, không thể tiếp tục kéo dài như thế được.
Nam tử mắt ưng trầm giọng nói.
- Được rồi, nhưng mà ta lo là nhiệm vụ sẽ không dễ hoàn thành đâu, bởi vì Tổ Quy bàn mang trên mình lão Ngưu hẳn là rơi vào tay tiểu tử Nhân tộc kia rồi. Tổ Quy bàn của chúng ta có thể tính toán được tin tức của hắn hay thì còn chưa biết được.
Nói xong, lão già ục ịch lấy từ trong lòng ra một cái viên bàn màu xanh, bề ngoài cũng giống như viên bàn trong tay cường giả Quỳ Ngưu tộc. Dưới sự thúc dục của lão, viên bàn chậm rãi xoay tròn, nhưng không thể nhanh chóng tìm ra được phương hướng như của cường giả Quỳ Ngưu tộc.
- Quả nhiên, tên tiểu tử nhân loại kia đã hiểu được cách vận dụng Tổ Quy bàn, trừ phi có bản thể của Tổ Quy bàn, nếu không chúng ta khó mà nhanh chóng tìm được hắn.
Lão già ục ịch trở nên khó coi nói, nam tử mắt ưng cũng lấy ra một cái viên bàn màu vàng, trong lúc thúc dục, cái kim bên trong không ngừng xoay tròn.
- Xem ra chỉ có thể xác định đại khái phương hướng rồi, dùng hai cái Tổ Quy bàn hợp thành một, có lẽ sẽ xác định được phương vị của hắn!
Nam tử mắt ưng trầm giọng nói.
Lão già ục ịch gật đầu, đưa viên bàn màu xanh trong tay cho nam tử mắt ưng. Tên nam tử mắt ưng dùng hai tay thục dục hai cái viên bàn chậm rãi hợp nhất, hình thành một cái Tổ Quy bàn màu xám, cái kim trong Tổ Quy bàn càng thêm chân thật, chỉ theo phương hướng với biên độ thay đổi rất nhỏ.
- Vị trí cơ bản đã xác định, chúng ta đuổi theo, nhất định không thể buông tha cho hắn!
Nam tử mắt ưng mừng rỡ, cùng lão già ục ịch nhanh chóng phá toái hư không đuổi theo.
Phương xa, Lý Lân cũng thục dục Tổ Quy bàn trong tay, căn cứ vào mảnh nhỏ trí nhớ của cường giả Quỳ Ngưu tộc, Lý Lân có thể hiểu rõ đây là thứ gì. Đây là trọng bảo của Huyền Quy tộc thượng cổ, theo truyền thuyết thì bản thể của nó được tạo thành từ mai Huyền Quy đầu tiên của thiên địa. Lai lịch của nó còn xưa hơn cả so với bản thể Huyền Vũ Khải được xưng là Huyền Vũ phương bắc. Những Tổ Quy bàn màu sắc không giống nhau này tự nhiên không phải là bản thể, mà bản thể được phân hóa ra nhiều cá thể. Dù không phải là bản thể, nhưng năng lực tính toán thiên cơ cũng cực kỳ khủng bố. Hai lần ám sát Lý Lân lúc trước cũng là do Tổ Quy bàn này chỉ ra phương hướng. Căn cứ vào suy đoán này, Lý Lân từ trong nội thế giới của lão già, đã trốn mất thần hồn, trong lần đuổi giết mình đầu tiên tìm ra một cái Tổ Quy bàn màu hồng nhạt.
Nhưng vào lúc này, một cảm giác nguy cơ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Lân.
- Năng lực tính toán thiên cơ của địch nhân mạnh hơn rồi! Chắc là hai người liên thủ!
Sắc mặt Lý Lân trở nên âm trầm, thật khó khăn mới thoát được một kiếp, nếu lại bị đối phương đuổi theo, vậy thì rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn.
- Các ngươi có hai cái Tổ Quy bàn, hiện tại lão tử cũng có, thật sự muốn nhìn ai sợ ai!
Lý Lân nói xong liền điều động ma khí, đồng thời thúc dục hai cái Tổ Quy bàn. Tổ Quy bàn không giống với vũ khí linh bảo, bất kể là chân khí hay ma khí đều có thể thúc dục. Hơn nữa, ma khí của Lý Lân cực kỳ tinh thuần, thúc dục hai cái Tổ Quy bàn cũng không có vấn đề gì.
Sau khi hai cái Tổ Quy bàn bị thúc dục, cảm giác nguy cơ trong lòng Lý Lân giảm đi rất nhiều, Lý Lân biết đã có hiệu quả. Hắn cũng hiểu rõ ràng, mình không biết hợp nhất hai cái Tổ Quy bàn thành một, khả năng phòng chống tính toán sẽ có khiếm khuyết. Nhưng mà theo cảm giác phán đoán hiện tại, đối phương đã không thể hoàn toàn xác định phương hướng của hắn, điều này làm hắn nắm chắc trốn thoát một kiếp tăng lên rất nhiều.
- Vạn tộc thượng cổ khốn kiếp, ta sẽ cho các ngươi trả giá thật nhiều!
Lý Lân trầm mặt, sau đó dịch dung thay đổi dung mạo, nhanh chóng thoát đi về một phía.
Cùng lúc đó, ở Trấn Thiên tông, Tam tiểu thư kiêu ngạo của Viên gia gặp phải lão oan gia Lạc Khuynh Thành. Hai đại cô nương trổ mã trở nên yêu kiều duyên dáng vừa thấy mặt đối phương liền tức giận.
Phó tông chủ Trấn Thiên tông Viên Thiên Cương có địa vị tôn sùng, tự nhiên không thể đi mãi cùng một tiểu nha đầu, hiện tại con gái cũng tới, y tự nhiên mang Lạc Khuynh Thành giao cho hai người, còn mình đi xử lý đại sự.
- Lạc Khuynh Thành, không nghĩ tới ngươi thật sự trở về, đây không phải giống như ngươi mà ta biết a!
Tam tiểu thư Viên gia cao ngạo nói.
- Hừ, ngươi nghĩ là ta nguyện ý sao? Nếu không phải Thủ Thành ca ca nhiệt tình mời, ta mới không tới cái Hỗn Loạn lĩnh thối nát này.
Lạc Khuynh Thành đối chọi nói, đồng thời đưa ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn Viên Thủ Thành đang cười gượng một bên.
- Hừ, đừng mang ca ca ta ra làm bia đỡ đạn, chuyện của ngươi, bổn tiểu thư đã biết rõ rồi. Nhưng dã tâm của ngươi cũng không nhỏ a, vậy mà dám một mình tới Hỗn Loạn lĩnh phát triển, ngươi không sợ bị người ta ăn cả da lẫn xương sao!
Tam tiểu thư Viên gia hừ lạnh một tiếng, rất là khó chịu với bộ dạng này của Lạc Khuynh Thành.
- Được rồi, các ngươi đã nhiều năm không gặp, không cần vừa thấy liền đối chọi gay gắt như thế! Khuynh Thành, không nên để ý tới nàng, ta mang ngươi đi nhìn Trấn Thiên Tông một chút!
Viên Thủ Thành tràn đầy mồ hôi, mở miệng nói. Xem bộ dáng cũng là đại cô nương rồi, sao vừa thấy mặt lại còn một bộ thơ ngây như thế chứ.
- Ca ca, ngươi ăn trong giúp ngoài, ta là thân muội muội của ngươi a, vậy mà ngươi lại che chở nàng ta, chẳng lẽ ngươi thích nàng ta sao?
Tam tiểu thư Viên gia khó chịu liếc nhìn ông anh nhà mình một cái. Cái ông anh này gì cũng tốt, thiên phú võ đạo cực cao, lại rất chăm chỉ, trí tuệ cũng không thấp. Nhưng phương diện tình cảm lại hơi kém, hơn nữa còn có bệnh mù đường cực kỳ nghịch thiên làm người ta không nói nổi, bất đắc dĩ tới cực điểm.