Mục lục
Tam Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Lân nói với hai đứa con ngỗ nghịch của mình :

- Được rồi, hai con ở yên đó, ta có việc muốn hỏi hai con.

Băng Băng như biết được Lý Lân muốn hỏi gì, nó cười hi hi nói :

- Hi hi, cha muốn biết gì thì sao không đích thân đến hỏi mẹ đi.

Thiên Thiên cũng bám vào áo của Lý Lân, tỏ ra bộ dạng tội nghiệp mà nói :

- Đúng đó cha, cha hãy thay mặt chúng con mà nói đỡ lời với mẹ đi, bằng không thì phen này đứa con trai bảo bối của cha sẽ bị mẹ đánh sưng mông lên đấy.

Lý Lân tỏ ra chút phấn khích hỏi :

- Mẹ của các con đến rồi?

Hai đứ trẻ liền gật đầu liên hồi.

Lý Lân liền mở ra không gian của Lục Mang Tinh, vẫn chưa đợi đến khi y hành động thì một bóng người màu xanh lục đã phóng đến.

Cây sinh mệnh khổng lồ nhanh chóng rung lên, một ánh sáng sinh mệnh rực rỡ từ thân nó bắt đầu bạo phát ra.

Một người mặc áo trắng liền xuất hiện ngay trước cây thần, trong mắt người đó đầy nét mâu thuẫn.

Lý Lân không kềm lòng được mà thốt lên :

- Ngọc Anh???

Cô gái này quay người sang, đây đúng thật chính là Triệu Ngọc Anh đã mất tích từ rất nhiều năm trước, chỉ có điều là tướng mạo của cô nay đã có chút thay đổi, khí chất cũng thay đổi đến không còn nhận ra được nữa. Nếu như trước đây khí tức của Triệu Ngọc Anh là rất ôn hòa và thân thiện, thì hiện nay lại như đang ở trên địa vị cao hơn rất nhiều vậy.

- Mẹ...!

Giọng của Băng Băng vô cùng ngọt ngào mà cất lên, sau đó cả người nó như một tiên tử mà phóng từ phía vai của Lý Lân sang hướng Triệu Ngọc Anh.

Thiên Thiên cũng nhanh chóng chạy đến, nét mặt đầy vẻ nịnh nọt nói :

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!

Nhìn hai đứa trẻ ngây thơ dễ thương đến chết người này thì Triệu Ngọc Anh cũng đành nở nụ cười trên nét mặt nghiêm nghị của nàng.

Triệu Ngọc Anh tiện tay đổi cho Băng Băng một chiếc y phục mới tinh màu hồng phấn rồi nói giọng trách mắng :

- Hai đứa tiểu quỷ các con thật là vô pháp vô thiên, còn trẻ như vậy mà đã dám bỏ nhà đi rồi à?

- Mẹ, chúng con đã tìm được cha rồi, như vậy không tính là bỏ nhà đi chơi đâu!

Băng Băng mắt nhấp nháy như tỏ ra là mình vô tội vậy, sự giảo hoạt của cô bé thật làm cho Triệu Ngọc Anh phải đau đầu.

Thiên Thiên cúi đầu ra vẻ như đã hối lỗi mà nói :

- Mẹ ơi, chúng con biết lỗi rồi, chúng con đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu.

Có điều là Triệu Ngọc Anh đã quá hiểu tính cách của đứa con trai này rồi, nó tuyệt đối là một ma vương nghịch ngợm khiến ai cũng phải đau đầu.

Triệu Ngọc Anh nói :

- Nếu đã biết sai rồi thì mau theo mẹ về đi.

Từ đầu đến cuối thì nàng không hề để mắt gì đến Lý Lân, điều này làm Lý Lân cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Băng Băng ôm lấy cổ của Triệu Ngọc Anh, hai mắt ra vẻ tội nghiệp nhìn về hướng Lý Lân mà nói :

- Đừng mà mẹ, bọn con muốn ở với cha!

- Mẹ ơi, bọn con có thể ở bên cha hay không?

Tuy ngữ khí không hề giống nhau, nhưng ý muốn của hai đứa trẻ là hoàn toàn tương đồng, chúng không muốn hiện tại phải quay về với mẹ nên mới đồng thanh đồng khí đến như vậy.

- Ngọc Anh, cho hai con về với huynh có được không?

Lý Lân tuy khó chịu về thái độ của Triệu Ngọc Anh, nhưng hai đứa trẻ đã yêu cầu thì y cũng muốn chiều theo ý chúng.

Triệu Ngọc Anh không chút nghĩ ngợi mà nói :

- Không được, hiện tại chính là cơ hội để rèn luyện căn cơ cho chúng, tuyệt đối không thể để lỡ đi cơ hội tốt này được.

- Huynh là cha của chúng, huynh nghĩ huynh có quyền được làm như vậy.

Lý Lân có chút khó chịu rồi, nhưng y lại không nhìn thấu được thực lực của Triệu Ngọc Anh, điều này làm Lý Lân vô cùng đau đầu.

- Không, chúng theo huynh chỉ làm cho chúng bỏ lỡ đi cơ hội mà thôi. Lý Lân, muội hiện nay không còn là Triệu Ngọc Anh của trước kia nữa rồi.

Lời của Triệu Ngọc Anh đã triệt để chọc giận Lý Lân rồi.

Lý Lân nghĩ ngay đến Ngao Vô Tình mà nói :

- Lẽ nào muội cũng đã thức tỉnh kí ức của kiếp trước và để nó trấn áp đi ý thức của kiếp này rồi sao?

Triệu Ngọc Anh lắc đầu, nhìn về phía cây sinh mệnh đang đung đưa cành sau lưng mình mà nói :

- Kiếp trước của muội được tôn xưng là sinh mệnh chi tổ, sau khi thức tỉnh thì kiếp trước và kiếp này đã dung hợp lại, hiện nay muội chính là sinh mệnh chi tổ và cũng chính là Triệu Ngọc Anh, nhưng lại không hoàn toàn là nguyên bản của cả hai.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Nhưng huynh lại không hề thay đổi?

Triệu Ngọc Anh lắc đầu nói :

- Không, huynh cũng đã thay đổi rồi, huynh không còn là một tiểu nhân vật như lúc đầu nữa. Lý Lân, hãy tin tưởng ở muội, đại kiếp của thiên địa đang sắp đến, Thiên Thiên và Băng Băng cần phải có một căn cơ vững chắc mới được.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Những thứ đó huynh có thể cho chúng được mà.

- Huynh lấy gì mà cho chúng? Chúng vốn có thiên bẩm chí tôn, tương lai là rất có hy vọng, huynh không thể chỉ vì một phút ích kỉ của bản thân mình mà làm trễ nải chúng như vậy được.

Triệu Ngọc Anh nói không hề khách sáo, sau khi thức tỉnh kí ức của sinh mệnh chi tổ thì quả thật là tính tình của nàng đã thay đổi quá nhiều. Nếu như là Triệu Ngọc Anh của ngày xưa thì thật có đánh chết nàng cũng không nói ra những lời như vậy.

Trong lòng Lý Lân cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng có điều là y không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, Thiên Thiên và Băng Băng gây ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ là vì muốn tìm gặp một người cha mà chúng chưa từng gặp qua một lần này bao giờ, tình cảnh như vậy thật làm Lý Lân khó mà khoanh tay đứng nhìn được. Ngay từ lần gặp đầu tiên thì Lý Lân đã nhận ra ngay chúng là con của mình, thân là kẻ làm cha như y, không thể nào bỏ mặc làm ngơ những yêu cầu của con mình được, cho dù là người cản trở có là mẹ của chúng thì Lý Lân cũng không thể nào dễ dàng mà bỏ cuộc.

Lý Lân đem thực phổ mà Thích Già đưa cho y ra giao cho Triệu Ngọc Anh.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Đây là thực phổ cảnh giới Thần cấp mà những thần nhân thượng cổ đã dùng qua, nếu như đem chúng cho hai con của chúng ta thì ta nghĩ chắc là cũng đã đủ rồi. Muội thân là sinh mệnh chi tổ thì chắc phải hiểu rõ cây sinh mệnh có tác dụng thế nào lên cây linh dược. Có quyển thực phổ này rồi thì căn cơ của hai con nhất định sẽ tăng trưởng không ít đâu.

Triệu Ngọc Anh tiếp lấy, sau khi xem xong thì nàng tỏ ra rất ngạc nhiên. Tiếp đó nàng nhìn về hướng của Lý Lân, hai mắt nàng như lóe lên một ánh sáng màu xanh lá, sau đó thì từng hình ảnh liên tục như hiện ra trước mắt nàng vậy.

Triệu Ngọc Anh nghiêm nghị hỏi :

- Tại sao lại không thể nào nhìn thấu được quá khứ, huynh rốt cuộc là ai?

Lý Lân trầm giọng nói :

- Huynh là Lý Lân!

Vừa rồi Triệu Ngọc Anh đã dùng thần thông để thúc đẩy quá khứ của Lý Lân hiện ra trước mắt nàng, nhưng xem ra nàng đã không thể nhìn ra được gì. Theo lẽ thường thì sau khi đột phá Thần cấp thì nhất định phải thức tỉnh kí ức của kiếp trước, tiếc là Lý Lân khi đột phá lại không hề lĩnh ngộ phương diện này, y cũng không biết là những gì diễn ra với y ở Trung Châu thành rốt ruộc có phải là thật hay không nữa, đôi mắt mơ hồ khủng khiếp kia rốt cuộc là có mối tương quan gì đến y.

Triệu Ngọc Anh trầm giọng nói :

- Không, trên người huynh có ẩn chứa một bí mật, huynh có biết lai lịch của hai đứa trẻ này hay không?

Lý Lân lắc đầu, tuy y gặp qua hai đứa con rồi, nhưng những gì về chúng thì thật Lý Lân không hiểu nhiều.

Triệu Ngọc Anh vô cùng nghiêm túc nói :

- Thiên Thiên đã kế thừa bản nguồn ma đạo, tuyệt đối là một trong những thủy tổ của Ma tộc, còn Băng Băng thì lại kế thừa bản nguồn của thần đạo, tuyệt đối là chuyển thế thân của một trong những đại nhân vật trong Thần tộc. Sự chuyển thế của chúng không giống như chúng ta, kiếp trước của chúng vào thời thượng cổ đã hoàn toàn bị hồn tiêu phách lạc, hiện tại chúng đã trở thành một sinh mệnh thể mới kế thừa tiềm lực của thời thượng cổ. Nếu như kiếp này không thể trùng sinh quật khởi được thì những tiềm lực khủng khiếp được ngưng tụ đó cũng sẽ biến mất đi.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Huynh không cần biết chúng là ai chuyển thế, chúng là con của huynh, huynh chỉ muốn cho chúng một tuổi thơ thật vui vẻ mà thôi.

Triệu Ngọc Anh trầm giọng nói :

- Không còn cơ hội nữa rồi, đại kiếp của thiên địa đã sắp đến, hơn nữa đại kiếp lần này lại là diệt thế, cả Thương Long đại lục sắp đi đến diệt vong rồi.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Cái gì? Cả một đại lục? Muội không phải đang nói đùa đấy chứ?

Theo sự thức tỉnh của vô số những cường giả thì hiện nay Thương Long đại lục đang rất phồn thịnh, có thể nói là đã lấy lại được khí thế đỉnh cao thời thượng cổ, vậy mà hôm nay Triệu Ngọc Anh lại nói là cả Thương Long đại lục sẽ bị hủy diệt, việc này cho dù là từ miệng của một người từng có mối quan hệ mật thiết với mình làTriệu Ngọc Anh nói ra thì Lý Lân thật cũng khó mà tin được.

Triệu Ngọc Anh cực kì không khách sáo nói :

- Không có gì là không thể cả, Lý Lân, huynh thật còn quá trẻ, thời gian trưởng thành cũng rất ngắn, đối với vùng trời đất này thật không hiểu gì cả. Sinh mệnh của thiên địa đã đi đến điểm tận cùng rồi, sụp đổ chỉ còn là việc sớm muộn mà thôi. Thánh Quân lúc trước bắt đi tất cả những cường giả Thần cấp trên Thương Long đại lục này cũng là với ý đồ muốn tu sửa bản nguồn của thế giới này mà thôi. Chỉ tiếc là việc đó không thể thành công mà chỉ có thể giúp kéo dài thời gian thọ mệnh cho Thương Long đại lục này mà thôi. Thực lực của huynh quá yếu, thật không thể nào bảo vệ sự an toàn cho hai đứa trẻ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK