- Lý Lân, trong lòng ngươi rốt cuộc là đang có cái chủ ý quỷ quái gì?
Tần Tuyết Linh đến bên người Lý Lân thấp giọng truyền âm nói.
Lý Lân liếc nàng một cái cũng truyền âm nói:
- Ta có thể có cái chủ ý quỷ quái gì bây giờ, còn không phải là mau mau thoát thân, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục xâm nhập trong huyệt động tối như mực kia để tìm kiếm đường ra mà căn bản là không có hay sao?
- Tuy vậy ngươi cũng không thể lừa nàng đâu nha?
Trong lòng Tần Tuyết Linh biểu hiện đồng tình, nàng cảm giác là Lý Lân đang ngụy biện, nếu Trúc Văn Thiến thật sự làm theo lời nói của Lý Lân, chỉ sợ việc mang Long Hoàng trở về sẽ trở nên càng xa không hẹn, nếu không muốn nói là vĩnh viễn không thể thực hiện được.
- Được rồi ta đồng ý với ngươi.
Trúc Văn Thiến sảng khoái đáp ứng, ngược lại lại làm cho Lý Lân cảm thấy ngoài ý muốn.
- Văn Thiến tỷ tỷ, ngươi thật sự đáp ứng sao?
Tần Tuyết Linh có chút ngạc nhiên nói, lời nói của Lý Lân rõ ràng có ý tứ kéo dài, Trúc Văn Thiến không thể không nghe ra, cho dù là người trong cuộc thì tối mà người ngoài cuộc thì sáng thì cũng chỉ có hạn độ thôi mới đúng.
- Không sai, ta biết Lý Lân không muốn ngồi chờ chết cùng ta ở chỗ này, ta cũng vậy, ta cũng hiểu được hắn có tâm tư muốn cùng Long tộc hòa giải. Nhưng mà có một số việc mà các ngươi không biết, ta có đầy đủ thời gian để chờ đợi, ta tin tưởng trong tương lai có một ngày ta tuyệt đối có thể bằng vào thực lực của chính mình bắt y mang về trong tộc.
Trúc Văn Thiến trầm giọng nói.
Lý Lân gật gật đầu trong lòng đã hiểu được rõ ràng hơn một chút.
Trúc Văn Thiến đi đến cấm chế phía trước động phủ, quanh thân bắt đầu khởi động lên một luồng long lực tinh thuần màu vàng, sau đó cửa cấm chế chớp lên, hình dạng cuả nó từ từ xảy ra một biến hóa cực kỳ lớn, đợi cho Trúc Văn Thiến thu hồi tay phải về, một đạo thân ảnh trong nháy mắt vọt tiến vào.
Lý Lân tiến lên từng bước, ngăn hai nàng lại phía sau.
- Long tộc thánh nữ.
Lý Lân trầm giọng nói.
Long tộc thánh nữ đứng ở trước mặt Lý Lân, hai tròng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Trúc Văn Thiến đang đứng ở phía sau Lý Lân.
- Ngươi tên là gi?
Long tộc thánh nữ cất tiếng hỏi, giọng nói bình thản không có một chút gợn sóng nào.
- Trúc Văn Thiến.
Trúc Văn Thiến tiến lên từng bước, thần sắc nghiêm túc nói.
- Trúc Văn Thiến? Không nghĩ tới Ngao Hồng Lăng ta hãy còn có một muội muội Nhân tộc.
- Ngươi bảo ai là muội muội, ta là người, ngươi là long, chúng ta không có quan hệ gì.
Trúc Văn Thiến không có một chút khách khí gì cất tiếng nói.
- Mặc kệ ngươi thừa nhận cũng tốt, mà không thừa nhận thì cũng thế, trong cơ thể ngươi và trong cơ thể ta đều có một nửa số máu chảy giống nhau.
Long tộc thánh nữ Ngao Hồng Lăng nói.
Trúc Văn Thiến hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại.
- Long tộc thánh nữ, ta chờ ở đây cũng không phải có ý đối địch cùng Long tộc.
Lý Lân cất tiếng nói
- Ngươi là Lý Lân phải không? Phụ thân đại nhân có công đạo không thể làm khó dễ các ngươi. Ta bất kể các ngươi ở tại trong động tổ long này biết được cái gì, hy vọng không tiết lộ ra ngoài, nếu không Long tộc xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự tìm đến bọn các ngươi tự tay kéo các ngươi đi chôn cùng.
Long tộc thánh nữ nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hiển nhiên nếu không phải có mệnh lệnh của Long Hoàng, hiện tại hắn căn bản không thể an ổn đứng trước mặt nàng.
Thần sắc trên mặt Lý Lân bị kìm hãm, sau một hồi lâu hắn mới hờ hững gật đầu, bị một nữ nhân uy hiếp như vậy có vẻ cũng không hay lắm, mặc dù Lý Lân căn bản là không sợ nàng.
- Ngươi bây giờ có thể đi ra ngoài, ta có chuyện trọng yếu nói với nàng.
Long tộc thánh nữ hạ lệnh đuổi khách, nàng vung tay lên, phía sau cấm chế xuất hiện một cái lỗ có thể cho phép một người đi ra ngoài cửa.
Lý Lân liếc mắt nhìn Trúc Văn Thiến, thấy nàng không có tỏ vẻ gì thì dắt tay Tần Tuyết Linh đi ra khỏi động tổ long.
Ở bên ngoài một đám trưởng lão Long tộc ngăn ở chỗ này làm cho Lý Lân bị một phen nhảy dựng lên, rất nhiều lão già nhìn về phía Lý Lân ánh mắt cũng không có gì thân thiện. Bọn họ cảm thấy các sự việc phát sinh trong Long tộc đều là do Lý Lân mà gây nên, nếu hắn không đến Long tộc thần giới, thì tất cả những điều khủng bố này cũng sẽ không phát sinh.
Ngao Kim Bình từ trong đám người đi ra nói với Lý Lân:
- Đi thôi, ta đưa bọn ngươi đi gặp một cố nhân.
Lý Lân gật gật đầu theo Ngao Kim Bình đi khỏi chỗ này, Lý Lân không có hứng thú đối mặt với mười mấy ánh mắt u oán của các lão nhân.
Thời điểm Lý Lân nhìn thấy cái gọi là cố nhân, đã qua mấy tháng không gặp, Ngao Vô Không hoảng sợ ở trong một cái nhà đá được bao bọc kín bốn bề, một thân ảnh suy yếu phủ phục ở đó.
- Ngươi là Ngao Vô Không ?
Lý Lân có chút không xác định được cất tiếng hỏi, đối phương cũng không có một phản ứng gì, nếu mà không có sinh khí phát ra thì Lý Lân đã nghĩ rằng đây là một cái tử thi.
Người ở trước mắt thân hình gầy yếu, quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở suy nhược, nguyên bản thân thể cao ngất đã bị cong gù xuống rất nhiều, nếu không phải là Lý Lân đã rất quen thuộc đối với hơi thở của gã, chỉ sợ rằng không thể nhận ra được gã.
- Đây là có chuyện gì?
Lý Lân trầm giọng nói.
Chỉ mới ngắn ngủn có thời gian hai tháng, Ngao Vô Không từ một tên lưu manh ham sắc lúc đó, giờ biến thành cái dạng này, điều này làm cho Lý Lân cũng có chút nhìn không được.
- Các ngươi có biết một người nữ tử tên là Dung Dung chứ?
Ngao Kim Bình từ phía sau đi tới trầm giọng nói.
- Dung Dung? Là người đàn bà mà Ngao Vô Không đã đem về kia phải không?
Lý Lân nhướng mày lên, trong lòng hiện lên một ý không rõ ràng.
- Không sai, chính là người đàn bà kia. Ngao Vô Không phẩm hạnh không tốt, thanh danh ở trong Long tộc rất thối tha, nhưng gã lại là người được đàn bà cực kỳ thích, những lần trước tuy rằng làm ra vô số chuyện vô liêm sỉ nhưng lại chưa từng mang về một cô gái nào, lần này gã lại mang theo một nữ nhân Nhân tộc trở về, ta cho là gã đã bắt đầu hồi tâm rồi tự nhiên cực kỳ ủng hộ. Ai có thể nghĩ đến, người đàn bà kia thực không đơn giản, vậy mà ả đã thông qua tà công cắn nuốt một thân máu huyết Thần Long của Ngao Vô Không cùng với hơn một nửa hồn lực, nếu không phải được lão phu phát hiện kịp thời thì hiện tại gã đã chết hoàn toàn rồi.
Lời nói của Ngao Kim Bình làm cho sắc mặt của Lý Lân cực kỳ khó coi.
Lý Lân đi vào trong nhà đá, hút từ trong không gian Lục Mang Tinh một ít nước suối nguốn sinh mạng rồi nhập vào trong cơ thể của gã, khiến cho hơi thở suy yếu của Ngao Vô Không được tăng lên rất nhiều, ngọn lửa sinh mệnh gần như sắp tắt lại được bốc cháy lên.
Ngao Vô Không ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Lý Lân.
- Ngươi đã đến đây…xin lỗi, việc ngươi yêu cầu ta đã không làm được.
Lý Lân gật gật đầu trầm giọng nói:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, chính là ta đã đem tất cả của ta cho Dung Dung.
Ngao Vô Không lộ ra một nụ cười tái nhợt, tựa hồ như đối với tính mạng của mình giờ đây đã không có hối hận gì.
- Ngươi muốn chết.
Lý Lân trầm giọng mở miệng nói.
Ngao Vô Không tiêu sái cười:
- Chết thì chết, cả đời này ta trải qua vô số nữ nhân, được chứng kiến mỹ nữ các tộc khác nhau, cho dù hiện tại thân có chết thì cũng không có gì tiếc hận.
- Nhưng ta sẽ giết nữ nhân Dung Dung kia, rồi cho chôn cùng với ngươi.
Lý Lân lạnh lùng tàn khốc nói.
Ai biết được Ngao Vô Không nghe như thế một cái thì sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói:
- Không, ngươi không thể giết nàng, ta cầu xin ngươi, muốn giết cứ giết ta đi, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, chỉ cầu xin ngươi đừng giết Dung Dung.
Ngao Vô Không giờ bàn tay khô gầy lên nắm lấy áo Lý Lân, lớn tiếng cầu khẩn nói.
Lý Lân đã một cước văng ra, cười lạnh nói:
- Người đàn bà kia lấy đi của ngươi tất cả tiêu dao trên thế gian này, mà ngươi hiện tại với cải bộ dạng sống dở chết dở này, Sắc Long phong lưu lang thang tru thiên vạn giới tất nhiên sẽ có kết cục như hiện tại, câu chuyện này truyền đi tuyệt đối sẽ làm cho mọi người vỗ tay mà khen hay.
- Ta là đáng tội bị trừng phạt, chỉ cầu xin ngươi đừng làm thương tổn Dung Dung, nàng là vô tội.
Ngao Vô Không lớn tiếng nói.
- Vô tội?
Lý Lân cười lạnh.
Tiếp theo hắn lạnh lùng xoay người, sau đó ầm một tiếng cửa đá đóng lại
- Như thế nào?
Ngao Kim Bình đã sớm lui ra ngoài từ trước, trầm giọng hỏi.
- Thật không tốt, gã hẳn là đã bị khống chế tâm thần, tuy nhiên thủ đoạn của đối phương rất cao siêu, ta cũng không có cách nảo cởi bỏ được.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Người đàn bà kia rốt cuộc là loại người nào, vì sao lại có được thủ đoạn kỳ lạ như thế.
Ngao Kim Bình trầm giọng hỏi.
- Nếu là đoán không sai, ả chắc là thuộc một loại tông môn Nhân tộc, một bọn người tên là Lăng Tiêu Tông, cái tông môn này hoàn toàn là do nữ tử tạo thành, họ tu luyện chính là nhất mạch vô tình, hơn nữa sơn môn lại cực kỳ quỷ dị, không ai biết được cụ thể bọn họ ở chỗ nào.
Lý Lân trầm giọng nói.