- Đại soái, cần phải dò xét lần nữa không? Thống lĩnh số ba thấp giọng nói.
- Không cần, thời cơ chớp mắt liền mất, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để chúng ta chuyển bại thành thắng! Trần Trinh trầm giọng nói.
Bốn vị thống lĩnh vung tay, đại quân phía dưới giống như thủy triều tràn lên đỉnh núi cực lớn kia. Cao thủ cấp Võ Hoàng cũng bay lên, hiện tại không cần phài che dấu khí tức, dù đại quân có quay lại cứu viện thì bọn họ cũng đủ thời gian đánh lên rồi.
Ùng ùng….
Quân đoàn Bất Tử ra tay, bộ đội của bốn đại thống lĩnh hóa thành bốn con linh xà vạn trượng, ầm ầm đánh về phía đỉnh núi.
Nhưng vào lúc này, một luồng kim quang đột nhiên hiện lên từ trên đỉnh núi, trong nháy mắt đã xuyên thủng một linh xà do đại trận biến thành, tạo ra một cái động lớn hơn mười trượng.
Con linh xà bị đánh trúng này ngửa mặt lên trời gào thét, thanh quang quanh thân cuộn trào, miệng vết thương nhanh chóng liền lại, nưng khí tức linh xà đã yếu bớt vài phần so với lúc trước.
- Phi chu! Đáng chết! Trần Trinh biến sắc, biết mình đã khinh địch rồi. Bộ chỉ huy đối phương công khai thiết lập ở nơi này, cũng không phải là không phòng bị. Khi Trần Trinh thấy dấu hiệu của Thiên Cương môn tung bay trên đỉnh núi, sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Ùng ùng…
Một quầng sáng cực lớn bao trùm cả đỉnh núi, bốn con linh xà đụng lên quầng sáng, nhưng bị mạnh mẽ đánh bật trở lại. Đồng thời, từng đạo kim quang quỷ dị kia từ trong vầng sáng liên tục bắn ra, trên thân bốn con linh xà đã thủng rất nhiều lỗ thật lớn. Dù không có máu tươi chảy ra, nhưng bốn con linh xà vẫn phát ra tiếng gầm thống khổ.
- Lập tức phát lệnh rút quân! Sau khi khiếp sợ, Trần Trinh nhanh chóng phản ứng, đối phương hiển nhiên đã dự đoán được mình sẽ đánh lén, dĩ dật đãi lao mà đợi ở nơi này. Bây giờ bọn họ bị khắc chế toàn diện, tiếp tục đánh thì càng thêm thương vong mà thôi.
Mệnh lệnh lui quân của Trần Trinh còn chưa phát ra ngoài, quầng sáng trên đỉnh núi ầm ầm phóng lớn, từng đội binh linh với võ trang đầy đủ từ trên đỉnh bay xuống. Dấu hiệu của Thiên Cương Môn làm cho sắc mặt Trần Trinh trở nên khó coi. Xem ra, lúc trước mọi người đều đã bị gạt, lực lượng của Thiên Cương Môn không phải là đám ô hợp, mà là tinh binh hãn tướng.
Đại quân Thiên Cương Môn ầm ầm vọt xuống, hóa thành một con rắn mối khổng lồ, trong nháy mắt nó đánh bay bốn con linh xà vừa mới cuốn tới.
Linh xà gầm thét, quấn quanh một chỗ, ầm ầm hóa thành một con linh xà cực lớn, sau đó công kích về con rắn mối.
Đùng….
Linh xà cùng rắn mối điên cuồng cắn xé, bằng vào răng nhọn, vuốt sắc, hình thể tương đối nhỏ, rắn mối khổng lồ kia lại chiếm được thượng phong.
Trần Trinh hiểu được, không thể tiếp tục dây dưa như thế, nếu không cuối cùng toàn quân bọn họ có thể bị diệt.
- Phát lệnh rút lui, không tiếc giá nào, thoát khỏi đối phương dây dưa! Sắc mặt Trần Trinh kiên định chưa từng có.
Nhân viên đoàn tham mưu phía sau lập tức phát tín hiệu màu đỏ, linh xà đang điên cuồng chiến đầu rít gào một tiếng, chặn một đòn công kích của rắn mối, thuận lợi thoát thân. Trần Trinh mang theo đoàn tham mưu nhảy vào trong binh trận cực lớn, sau đó phá toái hư không phóng về phía xa. Về phần bộ đội hai thống lĩnh số một và số hai, Trần Trinh tin tưởng bọn họ có thể ung dung thoát thân.
- Bại rồi! Quân đoàn Bất Tử thảm bại! Tuy cuối cùng thành công phá vây, nhưng tổn hại hơn một nửa, bị thương càng đông. Khi Chu Thiên Bảo đưa tình báo tới cho Lý Lân, gã phẫn nộ rít gào, nước miếng bắn đầy mặt Lý Lân.
- Biết rồi, không cần gấp, không phải còn dư lại nửa binh lực sao! Lý Lân lui lại một chút, không có chút bối rối.
- Ngươi nói gì thế, chẳng lẽ ngươi muốn nghe được quân đoàn Bất Tử bị diệt sạch mới vui? Chu Thiên Bảo không nói nổi rồi, quân đoàn Bất Tử chính là trụ cột của phủ lĩnh chủ, nếu không còn quân đoàn Bất Tử, phủ lĩnh chủ có thể tồn tại được bao lâu thì ai cũng không thể nào nắm chắc.
- Nói nhảm, ta cũng không phải là người bên Thiên Cương lĩnh, sao lại chờ mong quân đoàn Bất Tử bị diệt sạch. Nhưng giờ chiến tranh chưa kết thúc, hươu chết về tay ai còn chưa biết được! Lý Lân thản nhiên cười, nhìn bộ dáng thong dong của hắn, Chu Thiên Bảo cảm thấy thật sự vô lực.
- Đúng rồi, hiện tại ta đi học viện có chuyện, có một số việc phải bàn cùng Trần viện trưởng! Lý Lân đứng dậy, tiêu sái rời đi, làm cho Chu Thiên Bảo hận tới ngứa răng.
- Cái thằng này còn thong dong như thế, chẳng lẽ còn có con bài chưa lật nào đó? Chu Thiên Bảo nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra Lý Lân còn có thủ đoạn nào mà ngăn cơn sóng dữ.
Trong phân viện học viện Thần Ma, Trần viện trưởng dường như cũng biết Lý Lân sẽ tới, đang yên lặng chờ đợi. Sau lưng lão, lão già bán Thần cấp còn bận rộn pha trà, tuy động tác nhìn như bận rộn lại mười phần tao nhã, lộ ra trà đạo rất cao.
Lý Lân bước vào, hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười mê say.
- Trà ngon, trà ngon! Không nghĩ tới Phúc bá không chỉ công lực thâm hậu, còn là một tay pha trà ngon!
Phúc bá mỉm cười, không mở miệng nói chuyện, Trần viện trưởng khoát tay, ý bảo Lý Lân ngồi xuống.
- Lĩnh chủ đại nhân, lão phu rất ngạc nhiên, Trinh nhi bị bại, mấy trăm vạn quân bị chôn vùi, vì sao ngươi lại không lộ vẻ lo lắng gì? Theo lão phu quan sát, xem ra Lĩnh chủ đại nhân không chút lo lắng a! Trần viện trưởng trầm giọng nói.
- Có gì mà lo, nếu giao quân đoàn Bất Tử cho Trần Trinh chỉ huy, tự nhiên phải tin tưởng năng lực của hắn. Hơn nữa, nhìn thần sắc của ngài, ta cũng biết không khác lắm. Thất bại này, e rằng lỗi do chỉ huy của Trần Trinh chỉ là một phần nhỏ, thậm chí hắn chỉ huy không có vấn đề, mà là bên phía Thiên Cương lĩnh thật sự quá cường đại. Lời của Lý Lân làm cho lão già nhịn không được mà gật đầu.
- Lĩnh chủ đại nhân quả nhiên là kẻ phi thường, vừa rồi lão phu đã phân tích tình hình trận chiến đó. Quả thật Trinh nhi có chút tham công, nhưng tóm lại thì chỉ huy cũng không có sai lầm lớn. Thất bại nguyên nhân chính là Thiên Cương Môn có một chi quân đội có chiến lực cực kỳ cường đại, cũng nắm giữ binh trận đầy đủ. Nếu tình báo không sai lầm, binh trận mà Thiên Cương Môn nắm giữ là một trong binh trận của Bách Thú binh trận thượng cổ là Cự Tích đại trận. Trần viện trưởng trầm giọng nói.
- Linh xà đối chiến với cự tích (rắn mối bự), xem ra linh xà ăn không ít thiệt thòi! Hơn nữa, lúc trước đại bại, sĩ khí giảm nhiều. Tuy không nói là tuyệt cảnh, nhưng cũng là nguy cơ tứ phía. Xem thử Trần Trinh quyết định thế nào?! Lý Lân khẽ cười nói.
- Lĩnh chủ đại nhân, ngươi không sợ Trinh nhi sẽ bại trận lần nữa sao? Cuối cùng làm toàn bộ quân đoàn Bất Tử bị chôn vùi? Trần viện trưởng tò mò hỏi.
- Sợ, đương nhiên sợ. Nhưng ta tin vào hai mắt của mình, đồng thời cũng tin Trần Trinh có thể vọt ra từ trong nghịch cảnh. Nếu thực lực giữa hai bên cách biệt quá lớn, ta cũng không phải là không có chuẩn bị, chỉ cần Trần Trinh có thể giữ vững trận tuyến, khi đó Hỗn Loạn lĩnh toàn diện phản kích cũng bắt đầu. Thần sắc Lý Lân dần trở nên nghiêm túc.
- Toàn diện phản kích, chẳng lẽ trong tay Lĩnh chủ đại nhân còn có một chi đại quân không kém gì quân đoàn Bất Tử? Trên mặt Trần viện trưởng lộ vẻ kinh ngạc. Căn cứ vào hiểu biết của lão, dưới trướng Phủ lĩnh chủ, ngoài quân đoàn Bất Tử, quả thật còn có quân đoàn mới xây dựng, nhưng thực lực quân đoàn mới này còn xa mới có thể sánh với quân đoàn Bất Tử. Tại chiến trường còn cường giả Tôn cấp tham chiến, quân đoàn mới với binh lính có thực lực Tiên Thiên, chẳng phải là trở thành đồ ăn cho người ta tùy ý cắn nuốt sao.
- Trước mắt thì không có, nhưng mà sắp có rồi! Lời của Lý Lân làm cho người ta khó hiểu, nhưng Trần viện trưởng cũng không hỏi kỹ.
- Trần viện trưởng, nếu có thể, ta hi vọng Phúc bá có thể theo giúp ta vài ngày! Lý Lân mở miệng nói ra mục đích của mình.
- Nếu Lĩnh chủ đại nhân coi trọng, A Phúc, ngươi theo Lĩnh chủ đại nhân vài ngày đi! Trần viện trưởng không biết trong hồ lô của Lý Lân bán cái gì, nhưng cũng hiểu là có quan hệ tới cuộc chiến tranh này.
Phúc bá cung kích gật đầu, sau đó Lý Lân đứng dậy, lần này, trên mặt hắn đã có chút lo lắng.
Nhìn Lý Lân vội vã rời đi, trên mặt Trần viện trưởng lộ vẻ phức tạp, sâu kín thở dài, nói: - Trinh nhi, hi vọng ngươi có thể chịu được áp lực, bởi vì ngươi thật sự gặp được minh chủ rồi, một người có thể để ngươi tận tình phát huy toàn bộ sở học của mình!
Tại dưới lòng đất Phủ lĩnh chủ có một không gian thật lớn, toàn không gian này là nội thế giới bản nguyên của cường giả vạn tộc khi hắn giết chết được luyện chế mà thành. Không tính là trực tiếp nhưng cũng là một không gian cực kỳ vững chắc. Tại trong này gần như tập hợp toàn bộ người giỏi tay nghề của Hỗn Loạn lĩnh, người quản lý trong này là Thiết Hạo Dương. Tuy Thiết lão nhân quan hệ không quá tốt với Lý Lân, nhưng cũng là đại sư luyện khí, luyện chế ra thần binh, ngay cả Lý Lân cũng phải thán phục. Tiếc là thần binh hao tốn vô số tài liệu mới thành công lại thủy chung không có cơ hội uống máu.
Khi Lý Lân mang theo Phúc bá xuất hiện trong mảnh không gian lớn này, Phúc bá vẫn luôn không hề bận tâm đã lộ vẻ khiếp sợ.
- Thiết lão nhân, ta đã mang cường giả bán Thần cấp tới cho ngươi rồi, nếu ngươi thí nghiệm thất bại, ta không để yên cho ngươi đâu! Lý Lân la lớn.