Thác Bạt Hàn chạy từ phía đại quân tới trước mặt Đế Quốc Uy, trên mặt nhễ nhại mồ hôi, đầy sự sợ hãi.
- Ngươi nói cái gì?
Đế Quốc Uy trầm giọng hỏi, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
- Đại thái tử, Lang kỵ binh đã tìm kiếm trong khu này nhiều lần nhưng mãi không tìm được tung tích của một người một thú kia.
Thác Bạt Hàn bẩm báo.
- Nói bậy, bản cũng rõ ràng nhìn thấy bọn chúng rơi vào trong đại quân, chẳng lẽ chúng giống như không khí có thể bốc hơi được hay sao? Tìm đi, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta.
Đế Quốc Uy trầm giọng ra lệnh.
- Không cần đâu. Một người một thú đó, đã chạy thoát rồi!
Trung niên kiếm khách lên tiếng, thần sắc có chút khó coi. Với thân phận của y ra tay với mấy tên tiểu bối dưới Tiên Thiên đã là mất mặt, mà chúng vẫn chạy thoát được, nghĩ tới đó, dù tâm có lãnh tĩnh tới đâu thì khuôn mặt của y cũng không khỏi đỏ lên.
- Trần sư phụ, sao ông lại khẳng định như vậy?
Đế Quốc Uy hỏi.
- Bản tọa cảm ứng được khí tức của bọn chúng, hiện tại đã ở ngoài mười dặm rồi, cho dù bản tọa có đuổi cũng không kịp đâu.
Trung niên kiếm khách thở dài.
- Sao lại thế? Bọn chúng làm sao có thể tránh được kiếm quang của ông? Chẳng lẽ Đại Đường mời cao thủ mới tương trợ sao?
Đế Quốc Uy không tin được nói.
Trung niên kiếm khách chỉ lắc đầu:
- Bọn chúng không biết là dùng thủ đoạn gì, nhưng lại có thể tránh được thần thức của ta. Nếu như không phải bọn chúng dùng chân khí để chữa thương thì bản tọa cũng không thể phát hiện được.
- Hơn mười dặm sao? Mặc dù vậy với thực lực của Trần sư phụ cũng có thể đuổi kịp trong thời gian ngắn nhất mà! Xin Trần sư phụ ra tay!
Trong mắt Đế Quốc Uy hiện lên một đạo tinh quang.
- Hừ! Ngươi coi bản tọa là kẻ ra sao? Vừa rồi ra tay với một kẻ chưa đạt tới Tiên Thiên đã là không nên, giờ còn muốn bản tọa ra tay sao, đó là chuyện không thể được.
Trung niên kiếm khách trông rất khó coi, y bây giờ cũng hối hận khi ra tay với Lý Lân và Ám Ảnh. Một kích giải quyết sạch thì không vấn đề, nhưng giết không chết lại mang tới phiền toái cực lớn. Chiến tranh thế tục vốn cấm Tiên Thiên cao thủ nhúng tay vào, huống chi là dạng cao thủ như y, chỉ cần tham gia ắt ảnh hưởng mạnh mẽ tới chiến cuộc.
Đế Quốc Uy cũng bình tĩnh lại, hắn hiểu trong với thân phận của trung niên kiếm khách, tuyệt đối không ra tay lần nữa. Trong lòng chỉ có thể than thầm, kẻ nhận được sự khen ngợi của trung niên kiếm khách, giờ buông tha hắn, về sau hắn sẽ là một tai họa ngầm với mình. Có lẽ Đế Quốc Uy cũng cảm thấy hắn với tên thiếu niên cưỡi hổ kia sẽ gặp lại. Chỉ là lần sau đối phương còn chật vật như thế không thì hắn không biết được.
- Thác Bạt Hàn, mau điều động Lang kỵ binh tinh nhuệ nhất truy kích một người một thú kia, chỉ cần phát hiện tung tích là giết ngay.
Đế Quốc Uy ra lệnh, nhưng trong lòng cười khổ, hiện tại đành phải dùng hết sức mới biết được ý trời. Bọn chúng có thể thoát ra khỏi đại quân chục vạn người, thoát khỏi truy kích cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Cách khe núi khoảng mười dặm, một đạo hắc ảnh đang nhờ vào ánh sáng tinh quang để chạy trốn. Nhìn kỹ lại thì đó là một tên thiếu niên, trên tay vác một đầu mãnh hổ màu đen dài hai trượng. Trên người con hổ có một viết thương thực lớn, gần như chém đứt thân thể nó, máu tươi đầm đìa chảy xuống người tên thiếu niên khiến cho hắn thoạt trông giống như Ma Vương trong đêm tối. Một người một thú này chính là Lý Lân và Ám Ảnh sau khi thoát khỏi một kiếm kia.
- Ám Ảnh, cố gắng lên... Chờ tới nơi an toàn, ta sẽ giải phẫu cho ngươi.
Lý Lân khẽ nói, dù đao khí của hắn với thiên phú thần thông của Ám Ảnh đã làm cho đạo kiếm khí đó yếu đi, nhưng uy lực của nó vẫn còn rất khủng bố. Nếu như không phải Ám Ảnh dùng thân mình bảo vệ Lý Lân, Lý Lân ắt cũng sẽ bị thương nặng, dù sao một kiếm đó là nhằm vào cả hai người. Mặc dù Ám Ảnh chắn ở trước, nhưng kiếm khí vẫn chém vào phần eo của Lý Lân, may thay thân thể hắn cường hãn hơn xa người thường, cho nên mới không bị thương nặng.
Rống….!
Ám Ảnh kêu lên một tiếng rên rỉ, Lý Lân mặc dù đã hạ cấm chế trên người nó, nhưng hắn biết thủ đoạn phong ấn này rất yếu kém, chỉ có thể phong ấn khí tức trên thân, chứ không thể giúp nó cầm máu lại. Huống hồ đạo kiếm khí này đang chạy loạn trong người nó, phá hoại thân thể, tiêu hao sinh mệnh lực của Ám Ảnh.
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, hắn biết Ám Ảnh sẽ không chống đỡ được lâu, nếu không hành động ngay, chỉ riêng mất máu thôi cũng đủ để nó thăng rồi.
Uỳnh, uỳnh…
Lý Lân nhảy tới một ngọn núi, dùng Ma đao đục ra một cái động lớn, bất chấp việc địch nhân có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, hắn đặt Ám Ảnh lên một cái giường đá vừa mới làm ra. Sau đó lấy một đống dạ minh châu ra khiến cho động phủ được chiếu sáng như ban ngày, tiếp đến hắn lôi ra một bình rượu mạnh, bóc giấy dán miệng ra, thở hổn hển nói với Ám Ảnh:
- Tiểu tử, ngươi phải kiên trì lên đó!
Việc giải phẫu thì hắn cũng chẳng xa lạ gì, mặc dù không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng năm đó vì nhiệm vụ hắn cũng học qua, cũng vài lần băng bó cho người khác, tay nghề cũng thuột vào dạng khá. Ở nơi này không có thiết bị chữa bệnh, cũng không có gì để tiêu độc, Lý Lân chỉ có thể dùng rượu thay thế vậy. Một vò rượu đổ xuống, linh miêu gào lên một tiếng đau khổ.
- Cố chịu, cho dù thế nào ngươi cũng sẽ sống.
Ám Ảnh đã thay hắn đỡ một kiếm đó, hắn thề tuyệt đối sẽ không để cho nó cứ như vậy mà chết đi.
Lý Lân không biết giải phẫu hiện đại có thể dùng ở thởi này không, nhưng trong tay hắn không có thần đan để chữa loại thương tổn như này, hơn nữa giờ còn đang bị đuổi giết, muốn làm cho vết thương ngừng chảy máu chắc chỉ còn một cách khâu lại mà thôi. Đối với kẻ giống như là không trâu bắt chó đi cày như Lý Lân thì hắn đành phải tập trung hết sức, cây kim trong tay linh hoạt biến ảo, vết thương đang dần bị hắn khâu lại.
Thân thể Ám Ảnh run nhẹ, ở thời thuốc tê còn không có, Ám Ảnh cũng chỉ có thể dựa vào ý chỉ của mình mà chống lại đau đớn cơ thể. Lý Lân có chút không đành lòng nên dùng lưng đao đánh một cái khiến cho nó bất tỉnh.
Nửa canh giờ trôi qua, động mạch chủ trong cơ thể Ám Ảnh cuối cùng đã được Lý Lân khâu lại. Hiện giờ chỉ còn vết thương ngoài da mà thôi, nhưng điều khiến cho hắn khó xử chính là, kiếm khí vẫn còn đang làm loạn bên trong cơ thể Ám Ảnh kia thực là khó chơi. Nếu như không thể trừ bỏ nó, thì cho dù có khâu lại được vết thương, Ám Ảnh vẫn sẽ bị kiếm khí này chơi chết.
Lý Lân cắn răng, thúc dục lực lượng của Lục Mang Tinh tiến vào bên trong cơ thể Ám Ảnh. Tại đám kinh mạch gần với vết thương, mấy chục đạo kiếm khí màu ngân bạch đang dây dưa với linh khí trong cơ thể Ám Ảnh, khiến cho linh khí bị hỗn loạn, kinh mạch không ngừng bị tổn hại, tình trạng thực rất phiền toái.
Lục Mang Tinh cũng không khiến cho Lý Lân thất vọng, kiếm khí đang tàn sát bừa bãi kia khi tiếp xúc đến ánh sáng màu lam liền bị cắn nuốt, sau đó bị trục xuất ra khỏi cơ thể Ám Ảnh. Việc sử dụng Lục Mang Tinh không ngừng khiến cho Lý Lân tiêu hao rất lớn, chờ tới khi đạo kiếm khí cuối cùng bị cắn nuốt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thậm chí muốn động đậy chỉ sợ cũng không nổi.
Ầm ầm ầm….!
Mặt đất đột nhiên chấn động, vẻ mặt Lý Lân biến đổi, hắn lấy ra từ bên trong không gian giới chỉ một vài viên đan dược khôi phục chân nguyên ném vào miệng, chân khí nguyên bản đang ở trạng thái khô kiệt lập tức khôi phục lại. Đối với Lý Lân thì những đan dược này trân quý vô cùng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không tùy tiện sử dụng. Dù sao thì hiện nay Lý Lân cũng đang là miệng ăn núi lở, nếu như không tìm được luyện dược sư, hắn đành phải dùng đám đan dược hiện có để dùng mà thôi.
Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ thanh sam sạch sẽ, dùng rượu mạnh thấm ướt, sau đó quấn chặt lấy miệng vết thương của Ám Ảnh. Lý Lân khiêng con hổ khổng lồ bước ra khỏi sơn động, tốc độ địch nhân đuổi theo còn chậm hơn hắn tưởng tượng, nhưng giờ hắn vẫn phải đào tẩu, nếu không ở lại đây sớm muộn gì cũng bị Lang kỵ binh phát hiện. Hắn cũng không có tự tin có thể tiếp tục sống sót nếu như lại gặp lại tên trung niên kiếm khách khủng bố đó.
Kịch, kịch, kịch!
Ở phía nam truyền tới tiếng vó ngựa, Lý Lân không cần đoán cũng biết, phía sau chính là quân đội Đại Đường rồi, cũng không biết là kỵ binh Vệ quân hay là chi bộ đội Đại Đường nào khác.
Uỳnh, uỳnh!
Một cỗ khí thế ngập trời cũng dâng lên từ phía nam, khiến cho Lý Lân muốn xông vào rừng liền dừng lại, nhìn về phía nam với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
- Khí thế thật khủng khiếp, tuyệt đối không kém gì Đại Đường Đại hoàng tử Lý Hoành. Hóa ra Đại Đường trừ Lý Hoành ra còn có loại cao thủ bậc này.
Lý Lân có chút khiếp sợ lẩm bẩm, mặc dù không nhìn thấy thân ảnh của người này, nhưng hắn đã nhìn thấy qua Cửu phẩm Vương Tọa chiến đấu, mặc dù không chống lại được nhưng cũng coi như đã chân chính hiểu được, cao thủ tới từ phía nam này cũng là Cửu phẩm Vương Tọa, còn tạo cho người ta cảm giác mạnh hơn cả Lý Hoành.