- Thứ ngươi lĩnh ngộ được rất phù hợp làm thích khách, nhưng tiếc là ngươi lại dùng không đúng chỗ.
Lý Lân nói, sau đó ầm ầm đánh ra một quyền, khiến cả người kia bị nổ tung, rồi Huyết Tế đàn xuất hiện, cắn nuốt huyết nhục sắp bị đánh cho nát bét đi vào. Cường giả Thần cấp dù thân thể bị tổn thương thì cũng có thể nhanh chóng gây dựng lại, chẳng qua cần trả giá một lượng lớn sinh mệnh lực, đây cũng là điểm khủng bố của Thần cấp. Nhưng Huyết Tế đàn lại khác, thứ này chính là chuyên môn khắc phục huyết nhục, thi thể là thức ăn với nó. Huyết nhục của cường giả Thần cấp tuy không dễ tiêu hóa, nhưng không có nghĩa là không thể tiêu hóa được. Hơn nữa cảnh giới võ đạo bị thế giới mộng ảo cướp đi, nên đã không có khả năng thoát khỏi Huyết Tế đàn được nữa.
- Thần thông cuồng nhân?
Sắc mặt Lý Chấn Viễn trở nên ngưng trọng.
- Ngài biết thần thông đó?
Lý Lân hỏi.
Đường hoàng thở dài, đáp:
- Coi như là nghe nói qua. Đây là thần thông của cuồng nhân thượng cổ, không ngờ ngươi lại kế thừa năng lực của y.
Đường hoàng nhìn thấy thần thôngcủa Lý Lân, tất nhiên cho rằng Lý Lân kế thừa năng lực của y nên mới có thành tựu hiện tại.
Lý Lân cũng không giải thích, dù sao quan hệ giữa hắn và Đường hoàng Lý Chấn Viễn cũng khá tế nhị. Mười lăm năm cha con cũng không phải là không khí, nếu không phải quan hệ hoàng gia đều đạm mạc như vậy, chỉ sợ tình cha con mười lăm năm cũng đủ để Lý Lân giao ra bất kỳ cái giá nào.
- Cuồng nhân? Liệu có tục danh và sự tích gì không?
Lý Lân hỏi. Lý Lân tất nhiên không phải người thừa kế chân chính của thần thông này, nhưng hài tử của hắn rất có thể là do cuồng nhân thượng cổ chuyển thế, Lý Lân không thể không coi trọng.
- Không có. Người này xuất hiện ở niên đại chiến tranh điên cuồng nhất thời thượng cổ, từng dùng sức một mình hủy diệt cả một chủng tộc hoàng tộc không kém gì vạn tộc thượng cổ, thậm chí toàn bộ Tàng Long đại lục sụp đổ cũng một phần là vì người này tạo thành.
Lý Chấn Viễn nói.
- Vậy y nói thế nào?
Lý Lân thấy khó hiểu.
- Không ai biết. Y giống như một nửa lưu tinh, bằng vào thần thông khủng bố mà bá đạo kia nhanh chóng quật khởi. Thậm chí lúc đó có người đoán rằng y có thể đạt tới trình độ cao nhất mạnh nhất thời thượng cổ. Nhưng cuối cùng y lại biến mất, không chút dấu hiệu.
Lý Chấn Viễn trầm ngâm nói.
Lý Lân gật đầu, lúc này Ám Ảnh đã luyện chế phần lớn cấm chế, thậm chí thế giới bên trong đã như ẩn như hiện.
- Đại trận sắp bị phá, kế tiếp là chuyện của các ngươi.
Lý Lân trầm giọng nói.
Lý Chấn Viễn hít sâu một hơi, nói:
- Được rồi! Ngươi có tư cách làm như vậy.
Ầm!
Đại trận bị đánh thủng, mười hai thần vệ bảo vệ Lý Chấn Viễn xông vào trước tiên. Sau đó Lý Lân thản nhiên theo sau, đồng thời Ám Ảnh hóa thành hơn một thước, ngồi trên vai Lý Lân quan sát tất cả mọi thứ trước mặt.
Bên trong đại trận tập trung không ít người, phần lớn là đàn bà, cũng có những bà già tóc bạc trắng, có thục nữ, có thiếu nữ kiều diễm động lòng người, có cả những cô bé non nớt. Chẳng qua những người này đều đứng sau một hàng nam nhân.
Khi Lý Chấn Viễn nhìn thấy đám nam nhân kia, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận.
- Hay cho Lăng Tiêu tông, quả nhiên đủ vô tình.
Lý Chấn Viễn gầm lên.
- Ngươi là kẻ nào mà dám tự tiện xông vào sơn môn Lăng Tiêu tông.
Một bà già tóc trắng xóa tức giận quát lên, trên mặt là sự băng lạnh vạn năm không tan, nhìn về phía đám người Lý Chấn Viễn với ánh mắt đầy sát khí.
- Ta là ai không quan trọng, bảo Mộng Tử La đi ra gặp ta.
Lý Chấn Viễn nói ba chữ Mộng Tử La với sắc mặt khó coi, trong ánh mắt lóe lên nỗi hận khắc cốt ghi tâm.
- Ngươi muốn gặp tông chủ? Ngươi là gì của tông chủ? Lăng Tiêu tông cấm nam tử tiến vào!
Mụ già tóc bạc trầm giọng nói.
- Nếu không cho nam tử tiến vào, vậy bọn họ là gì?
Lý Lân chỉ vào đám nam tử mặt mũi lạnh lùng đứng ở đằng trước, hỏi.
- Hừ, nếu ngươi muốn trở thành một trong số chúng, ngươi có thể ở lại.
Mụ già kia hừ một tiếng rồi nói.
Lý Chấn Viến điên cuồng quát lên:
- Ở lại để bị các ngươi luyện thành con rối sao? Chẳng nhẽ bọn họ trả giá chân tình cho đám đàn bà đáng ghê tởm các ngươi còn chưa đủ ư, còn phải dâng lên cả sinh mệnh nữa ư?
- Xem ra ngươi chính là luyến tình với tông chủ đại nhân, trách sao tông chủ đại nhân mãi không thể viên mãn thiên công được, ra là vì ngươi còn sống. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông tới. Đàn ông phải không, nếu đã đến thì đừng có đi. Dù sao đã trả giá chân tình, thứ còn lại để ý nhiều làm gì.
Mụ già kia âm trầm nói.
Đối mặt với lời nói lạnh lùng của mụ già kia, sắc mặt Lý Chấn Viễn đầy phẫn nộ.
- Ta không cần biết ngươi là ai, bảo Mộng Tử La ra gặp ta.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
- Tông chủ đang bế quan, ngài ấy sẽ không gặp ngươi.
Mụ già tóc bạc lạnh lùng đáp.
Lý Chấn Viễn giận dữ:
- Nếu đã như thế, ta chỉ có thể ép ả ra.
Lý Chấn Viễn lệnh cho mười hai thần vệ phóng khí thế ra, chuẩn bị dùng vũ lực ép Mộng Tử La.
- Mười hai cường giả Thần cấp?
Mụ già tóc bạc biến sắc. Lúc trước mụ ta không rõ trong hộ sơn đại trận đã xảy ra chuyện gì, dù sao hộ sơn đại trận cũng không có người là chủ đạo. Hắc y nhân bị Lý Lân giết chết kia chính là đến từ thế lực bí ẩn trong Lăng Tiêu tông, không dễ xuất hiện. Hiện giờ phát hiện thực lực đối phương hùng mạnh như thế, lại là kẻ bị hại của Lăng Tiêu tông, đây đã biến thành cục điện không chết không ngừng.
- Xông lên!
Mụ già tóc bạc quát lên, nam tử trẻ tuổi im lặng đứng đó bỗng nhiên rít lên một tiếng, trên đôi tay mọc ra lợi trảo sắc nhọn, cả người trông dữ tợn dị thường, tốc độ kia nhanh quá sức tưởng tượng, gần như trong tiếng rít kia đã tiến tới bên người mười hai thần vệ.
- Để ta!
Một người trong số mười hai thần vệ quát lên, rồi ầm ầm tung ra một quyền, đánh bay nam tử dữ tợn kia. Nhưng bản thân gã cũng lùi sau hai bước, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Lên!
Vài mụ già cùng lạnh lùng quát. Một loạt tám tên nam tử điên cuồng xông lên, lập tức lao vào chiến đấu với tám vị thần vệ.
Bốn vị thần vệ còn lại thì hai vị im lặng đứng bên người Lý Chấn Viễn, hai người khác ào ào xông tới dãy núi chính của Lăng Tiêu tông ở phương xa.
- Chạy đi đâu!
Tám mụ già kêu to, trong bàn tay xuất hiện một tay thanh bảo kiếm dài và nhỏ. Tám người liên hợp lại thế nhưng lại có thể phát huy ra thực lực không thua gì Thần cấp. Một trong số hai thần vệ bị cản lại, còn người kia thì vung ra vô số quyền đánh tới ngọn núi ở phía trước. Ngay khi chưởng phong tới gần, đại điện của Lăng Tiêu tông bộc phát ra ánh sáng màu trắng ngà, mà tên thần vệ định phá hủy kiến trúc Lăng Tiêu tông cũng bị đánh văng ra ngoài.
- Tất cả các ngươi lui ra!
Mụ già mở miệng đầu tiên hô lên với đám nữ nhân của Lăng Tiêu tông đang đứng xem ở đằng xa.
Víu víu víu!
Nhiều nữ tử hoảng hốt chạy đi. Bọn họ không thể nhúng tay nhúng chân gì vào trận chiến của cường giả Thần cấp.
Đương nhiên không phải tất cả đều bỏ đi, vẫn có nhiều kẻ không sợ chết ở lại. Trong số đó, một nữ tử nhìn Lý Lân hờ hững đứng đằng xa, sắc mặt phức tạp khó nói nên lời. Một nữ tử khác cũng đầy vẻ nghi ngờ, dường như không tin vào mắt mình.
Khuôn mặt Lý Chấn Viễn đầy vẻ lạnh lẽo, y thật không ngờ Lăng Tiêu tông lại mạnh đến vậy. Tám mụ già này tuy không phải cường giả Thần cấp, nhưng đều là bán Thần cấp đỉnh phong. Tám người liên thủ lại thành trận thế mà lại có thể phát huy ra thực lực chẳng thua kém gì cường giả Thần cấp. Điều khiến Lý Chấn Viễn phẫn nộ là tám tên đàn ông điên cuồng xông tới kia. Bọn họ đều là người luyện tình khi tám mụ già là thánh nữ, đều là những hảo nam nhi si tình, với vẻ xinh đẹp thời còn trẻ của thánh nữ, sao có thể chỉ dành con tim cho một người bình thường. Hiện giờ tám người đàn ông này đều là những kẻ hoạt tử. Lý Chấn Viễn dường như còn có thể nghe được tiếng linh hồn bọn họ rên rỉ. Nếu lúc trước mục đích của Lý Chấn Viễn là tìm được người phụ nữ khiến mình yêu thương khắc cốt ghi tâm, như vậy thì hiện giờ có thêm mục đích hủy diệt hoàn toàn Lăng Tiêu tông.
- Lý Lân, nếu muốn biết thân thế của ngươi thì hãy ép ả đàn bà kia ra.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
Lý Lân lại lắc đầu:
- Tuy ta không thích Lăng Tiêu tông, nhưng cũng không thích ra tay như này.
Lời từ chối của Lý Lân hiển nhiên khiến Lý Chấn Viễn bất ngờ. Y liếc Lý Lân một cái, rồi không nói gì thêm.
Sau đó, Lý Chấn Viễn bước từng bước tới sơn môn Lăng Tiêu tông. Nhưng đúng lúc này, một đạo tử quang dâng lên từ trong sơn môn đằng xa. Lý Chấn Viễn đang bước tới dừng chân lại, nhìn chằm chằm tử quang đang nhanh chóng lao tới.
Ông!
Tử quang hạ xuống, một nữ tử cung trang xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm xuất hiện trên chiến trường, rồi vung tay lên, đột nhiên đánh ra một chưởng, nháy mắt hóa thành chưởng ảnh khắp trời, đánh bay đối thủ của tám mụ già kia.
- Bái kiến tông chủ!
Tám mụ già cung kính hô.
Mỹ nhân cung trang không nhìn bọn họ, mà nhìn chằm chằm Lý Chấn Viễn.