Đường hoàng đời thứ ba nhìn chằm chằm Vũ vương, dù là Vũ vương thì cũng không thể nào khinh thường ông ta được.
- Chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy đâu! Mạng của con bản vương không thể mất vô ích như vậy, kẻ nào tham dự thì hãy cẩn thận cho ta!
Dứt lời, Vũ vương nhấc lấy Lý Huân đang dần cứng ngắc lại, lắc mình một cái liền biến mất.
Đường hoàng đệ Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, ông gạt mọi người ra rồi đi đến trước người Lý Lân.
- Tiểu tử kia, chúng ta đúng là coi thường ngươi, không ngờ trong tình huống như vậy mà ngươi lại dám giết chết Lý Huân, có đảm lược, có quyết đoán.
Từ vẻ mặt của Đường hoàng đệ Tam thì không nhìn ra được là trách cứ hay khen ngợi, hay là cả hai.
- Ta không biết bệ hạ nói vậy là có ý gì. Lý Huân chẳng lẽ không phải do những vị cao nhân các người giết sao?
Lý Lân tỏ ra vô cùng tò mò mà hỏi.
Đường hoàng gượng cười lắc đầu:
- Sợ là hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng là do đám lão già bọn ta ra tay rồi! Tiểu tử, đây quả đúng là khiến bọn ta ăn thiệt mà không thể nói ra.
Đường hoàng tuy không biết Lý Lân dùng thủ đoạn gì, nhưng dựa theo tin tức lúc trước ông ta có được thì Lý Lân đã vài lần thoát được cao thủ Tiên Thiên đuổi giết. Kim trưởng lão có tu vi Tam phẩm Vương tọa của Thần Lang giáo dẫn dắt mấy chục tên cao thủ Võ tông đuổi giết hắn, kết quả lại bị hắn khiến cho toàn quân gần như bị diệt sạch, mà Kim trưởng lão cũng mất tích. Chuyện như này Thần Lang giáo chưa từng để lộ ra, nhưng cũng có mà che dấu được.
- Bệ hạ nói gì ta không hiểu! Lý Lân tuy thực lực võ đạo kém cỏi, nhưng sẽ không cam chịu làm quân cờ của kẻ khác!
Lý Lân đương nhiên không có khả năng thừa nhận rõ ràng, không thấy là lão già Vũ vương kia vì cái chết của con lão mà tức quá hóa giận, có khi giờ này lão ta còn đang nghe lén ấy chứ! Khi động thủ, Lý Lân đã quyết định là có chết cũng không thừa nhận, dù sao người khác cũng chẳng có chứng cớ chứng minh Lý Huân bị hắn giết chết cả.
Ý tứ trong lời nói của Lý Lân, Đường Hoàng đời thứ ba tự nhiên hiểu rõ, đồng thời cũng có hiểu biết mới về sự can đảm và cẩn trọng của Lý Lân. Tên nhóc này thông minh vượt xa dự đoán của mình. Hắn hành động trông có vẻ lỗ mãng thế đấy, nhưng đó lại chính là thứ khiến hắn hoàn toàn thoát ra khỏi cục diện.. Không ai cho rằng Lý Huân là chết trong tay Lý Lân. Vũ vương ra tay với hắn có lẽ chỉ là nóng giận hồ đồ trong chốc lát, bởi dù sao thì Lý Lân vẫn là hoàng tử đương triều, ông ta phải kiêng kỵ thân phận đó Vũ vương. Lão tổ tông Đại Đường cũng không có khả năng mặc kệ Vũ vương tùy ý giết hết huyết mạch của hắn. Bất kể là ai, có gia thế hay thế lực như nào thì vẫn luôn quan tâm và bảo hộ lớp hậu bối, huống chi Lý Lân lại là kẻ mang theo số mệnh thần bí, lão tổ tông Đại Đường ắt sẽ quan tâm nhiều hơn. Có thể nhận thức nó là một điểm chuyển ngoặt mấu chốt của Đại Đường, Đường Hoàng đương nhiên sẽ không để cho nó gặp chuyện không may ở Yến Kinh. Đương nhiên, Lý Lân không biết điểm này, hắn chỉ đơn thuần là không muốn trở thành quân cờ của người khác, nên mới ra sức chống lại.
- Tiểu tử kia, thoát ra khỏi bố cục, ngươi đã coi như là bèo không rễ, sẽ không có người ra bảo hộ ngươi nữa, điểm ấy ngươi có từng suy nghĩ qua? Hơn nữa dù Vũ vương không cho rằng ngươi đã giết con ông ta, nhưng ông ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Vũ vương Vũ vương chính là cao thủ Nửa bước Võ Hoàng, người như vậy ngươi có thể đối đầu được sao? Vũ vương
Đường Hoàng đời thứ ba bình tĩnh nói.