Mục lục
Tam Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người lộ vẻ kích động, không nghĩ tới truyền thuyết về Phệ Thiên Hổ lại là sự thật, tuy Phệ Thiên Hổ này còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng năng lực lộ ra đã làm cho chư vương Đại Tần sinh ra vài phần kính trọng.

Trong cấm chế, Thiên đế Đại Tần đang cùng chiến đấu với một thanh niên mặc giáp vàng, thực lực hai bên đều khủng bố, trong lúc động thủ có nhật nguyệt ngân hà lượn lờ. Dù cấm chế không vỡ tan, nhưng nhìn thanh niên giáp vàng kia cũng làm cho người ta cảm nhận ra một loại chiến ý ngập trời.

- Đó là người nào? Sao có thể chiến đấu với Thiên đế?

Tần vương kinh hãi nói.

- Nhìn có chút quen mặt, nhưng có thể xác định, thượng cổ không có nhân vật như vậy.

Vũ vương trầm giọng nói, thần sắc lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng.

- Ám Ảnh, có thể mở ra cấm chế này không?

Lý Lân hỏi, tuy cảnh giới của hắn không đạt tới trình độ như thanh niên giáp vàng cùng Thiên đế Đại Tần, nhưng vẫn đủ khả năng phán đoán ra hơn kém. Dứt khoát mà nói thì Thiên đế Đại Tần đang ở thế hạ phong, một màn này làm cho Lý Lân có cảm giác không chân thật. Hắn muốn mở cấm chế ra, nhìn cho rõ tình huống bên trong.

- meo meo….

Ám Ảnh gầm nhẹ, sau đó há mồm phun ra một hạt châu hai màu trắng đen. Dưới sự thúc dục của Ám Ảnh, hạt châu chậm rãi dung nhập vào trong cấm chế, trong khi hoàn toàn xuyên qua cấm chế, hai màu trắng đen trên hạt châu lại xoay tròn, theo đó, một cánh cửa tròn lớn bằng ngón tay cái chậm rãi mở ra.

- Có thể phóng lớn hơn một chút sao?

Lý Lân hỏi, lỗ nhỏ như vậy, không đạt tới cấp Thánh nhân thì không thể thu nhỏ thân thể để đi vào.

- Ngươi ở bên ngoài chờ, chúng ta giúp Thiên đế!

Vũ vương trầm giọng nói. Ba vị cường giả cấp Thánh nhân còn lại của Đại Tần liền hóa thành một tia tinh mang, vọt vào trong cấm chế.

Cảnh giới võ đạo cùng thực lực của ba người không thể sánh với Thiên đế Đại Tần, nhưng ba người tạo thành trận pháp, thực lực chồng lên nhau, đủ để làm cho thanh niên giáp vàng kia bị cản trở.

Thiên đế Đại Tần bắt đầu phát uy, thức thứ nhất của thần thông Chúng sinh lưu được thi triển ra, nam tử giáp vàng liền bị thương. Nhưng thanh niên giáp vàng này còn cường hãn hơn nhiều so với Ác Sát Phong Linh vương, hắn triệu hoán ra một cây trường thương gãy, hai tay vung lên, chỉ bằng ý chí võ đạo lại có thể mạnh mẽ chống lại thần thông của Thiên đế Đại Tần.

- Tia thần vận này?

Lý Lân cau mày, hắn cảm giác rất quen thuộc nhưng nhất thời không thể nhớ ra, trên thân đối phương lộ ra khí tức rất quen thuộc, nhưng Lý Lân lại không thể nghĩ ra.

Lý Lân nghĩ một chút, chỉ có thể giúp mọi người bắt giữ kẻ này lại mới có thể tìm được nguyên nhân. Lý Lân phóng thần niệm vào trong đó, đánh chí bảo thời không Luyện Thần Hồ vào trong. Ba người Vũ vương có được chí bảo thời không có uy danh hiển hách thượng cổ, trong lúc nhất thời liền liên thủ với Thiên đế, hoàn toàn áp chế nam tử giáp vàng.

Rầm một tiếng, thần thông của Thiên đế Đại Tần đánh gãy đoạn thương gãy trên tay nam tử giáp vàng, sau đó thi triển thủ đoạn độc ác, mạnh mẽ đánh tan. Trong nháy mắt bị nổ nát kia, cấm chế giam cầm thần miếu cũng ầm ầm tan vỡ, Lý Lân cùng Ám Ảnh không kịp đề phòng, bị luồng sóng xung kích khủng bố đánh bay ra ngoài.

- Mẹ nó, thứ này có khủng bố hơn cả bom hạt nhân, như vậy có tính là lão tử nằm cũng trúng đạn hay không?

Lý Lân chật vật đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, một kích đột ngột này làm cho thân thể Thần cấp đại viên mãn của hắn cũng bị thương tổn, kết quả như vậy làm cho Lý Lân có cảm giác khó tiếp nhận. Mãi đến sau này, Lý Lân mới rõ ràng được, thực lực Thần cấp đại viên mãn cũng đã lạc hậu rồi. Hiện tại, ở trên chiến trường, hắn đã trở thành kẻ được người khác bảo hộ.

Ngay tại khi Lý Lân cảm thấy đại cục đã định, giữa không trung đột nhiên truyền lại một tiếng cười to hào sảng, ngay sau đó, nam tử giáp vàng bị Thiên đế Đại Tần đánh nổ nát lại trọng tố ra thân thể, khí tức bộc phát như núi như biển, gần như ép sập hư không.

- Chiến Thần ta rốt cuộc đã thoát khốn, ân oán năm đó nhất định phải tính toán cho hết!

Nam tử giáp vàng cười xong liền nhìn trời rống giận, giống như trời cao là kẻ thủ của hắn vậy.

Ầm ầm….

Trên trời cao lộ ra trận văn vặn vẹo lộ ra, một đạo lôi kiếp phá tan cấm chế Man Hoang Cổ Địa, mạnh mẽ đánh lên người nam tử tự xưng là Chiến Thần.

Thoạt nhìn lôi kiếp cũng không cường đại, nhưng là một loại thái độ đại biểu cho trời đất.

Gràoooo…

Nam tử tự xưng là Chiến Thần gầm lên, sóng khí khôn cùng cuồn cuộn ra lên, mạnh mẽ xuyên qua cấm chế Man Hoang Cổ Địa, vọt lên trời cao nhập vào lôi vân vô biên.

Trên trời cao truyền lại tiếng kêu đau đớn, mọi người cảm thấy khó tin, Chiến Thần gầm lên giận dữ, lại làm cho ông trời bị thương sao?

Nhưng rất nhanh, mọi người liền hiểu được kẻ bị thương không phải là ông trời, mà là một thân ảnh tràn ngập lôi điện vờn quanh. Thân ảnh cao lớn, cả người được lôi điện vây quanh, duy chỉ có đôi mắt xuyên qua lôi điện mà lộ ra. Đối với đôi mắt chớp động cùng với lôi điện vô tận đánh xuống, cấm chế Man Hoang Cổ Địa chớp lên liên tục, vậy mà lại chủ động tán đi, giống như không muốn đối kháng với thân ảnh trên trời cao kia.

- Lôi thần sao? Không nghĩ tới lão bằng hữu ngươi lại tới hoan nghênh ta!

Chiến Thần lộ vẻ thâm trầm khó hiểu, trường thương gãy được đâm lên, vô thanh vô tức, lôi đình cùng một mảnh thiên địa sụp đổ.

Thiên đế Đại Tần nắm cổ đỉnh màu đen trong tay, ba người Vũ vương thúc dục Luyện Thần hồ, cùng chư vương Đại Tần đồng thời bảo vệ trăm vạn thiên quân.

- Thiên đế?

Vũ vương mở miệng hỏi, hiển nhiên muốn tiếp tục ra tay, bắt giết Chiến Thần.

- Yên lặng quan sát!

Thiên đế lộ vẻ ngưng trọng, hắn cảm giác được Man Hoang Cổ Địa là một cái bẫy cực bự, mà thần miếu trung ương này thật ra là một cái nhà giam lớn. Nếu không có siêu cấp đạo tặc thượng cổ như Phệ Thiên Hổ, có thể bỏ qua được cấm chế này, e rằng hắn có thắng được Chiến Thần cũng khó mà ra ngoài. Cấm chế thần miếu này như một cạm bẫy, chỉ có thể vào mà không thể ra. Hơn nữa, thiên địa nguyên khí bên trong tiêu hao cực nhanh, dưới tình huống không thể bổ sung, dù là cường giả cường đại như Thiên đế cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Chiến Thần ra tay đối với Thiên đế, kỳ thật là muốn đoạt lấy thiên địa nguyên khí, bản nguyên sinh mệnh trên người Thiên đế, tất cả những gì để hắn sống sót.

Dù có cổ đỉnh màu đen bảo vệ, không ít chân khí do công kích của Thiên đế Đại Tần đã bị đối phương cắn nuốt. Nếu không có mấy người Vũ vương xông vào, nhất là khí tức của Phệ Thiên Hổ làm cho Chiến Thần thấy được hi vọng thoát khốn, thật sự liều mạng thì hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Thiên đế Đại Tần cực kỳ nghiêm nghị, Chiến Thần thần bí xuất hiện làm cho tâm tính của hắn có chuyển biến lớn, hiện tại không phải là thượng cổ, mà là thời đại thiên kiêu thượng cổ theo nhau xuất thế, đế quốc Đại Tần cũng không phải vô địch.

Lôi Thần cùng Chiến Thần có thể chiến đấu tới bao lâu, chuẩn xác mà nói, sau khi Chiến Thần thấy rõ bản nguyên của Lôi Thần liền rất thoải mái đánh tan sấm sét vô biên kia, một phương phá tan lôi đình, lộ ra hai con ngươi màu tím.

- Hai mắt Lôi Thần, quả nhiên không dễ sống lại như vậy!

Nhìn hai con ngươi màu tím muốn thoát khỏi giam cầm phóng lên, Chiến Thần lộ vẻ thương cảm, đây là một người cùng thời với hắn, đều là thiên kiêu một đời, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai con mắt.

Ai có thể nghĩ tới, kẻ khống chế lôi hải vô bờ kia lại là hai tròng mắt màu tím, nhưng chỉ nhìn điểm này cũng biết cái tên Lôi Thần này không phải giả.

Chiến Thần nhìn chằm chằm hai con mắt bắn ra lôi quang, hắn lộ ra kỳ quang.

- Đại thủ bút, rốt cuộc kẻ nào trợ giúp Lôi Thần đạp lên con đường trở lại?

Chiến Thần nói nhỏ, hắn cảm nhận được một loại thần niệm dao động giống mình từ trong hai con mắt kia, tuy cực kỳ nhỏ yếu, nhưng vẫn đang không ngừng lớn mạnh. Điều này chứng minh đôi mắt này không bị người luyện hóa, mà được dựng dục từ trong lôi hải vô bờ kia, mượn lực lượng lôi đình của thiên địa mang tới lực chí cương, hội thụ thần niệm của Lôi Thần, giúp Lôi Thần trở lại. Khi hồn lực tích góp tới một trình độ nhất định, Lôi Thần có thể thức tỉnh thần thức, nghịch thiên trở lại.

Tuy Chiến Thần không nhìn ra đối phương là ai, nhưng cũng hiểu được người này tuyệt đối khủng bố, hắn mới thoát khốn, không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc mấy kẻ khủng bố này. Cuối cùng, hắn buông bỏ giam cầm, để đôi mắt của Lôi Thần trở về lôi hải trên hư, trong nháy mắt liền biến mất.

Chiến Thần ầm ầm ra tay, lôi hải vỡ tan thành trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho hắn, vô tận lực lượng hội tụ về phía Lôi Thần, làm cho trên người hắn tràn ngập hơi thở thần thánh.

- Lực lượng thiên địa, không nghĩ tới sinh thời ta còn có thể tắm rửa trong lực lượng thiên địa.

Chiến Thần thì thào tự nói, cũng không điên cuồng thu lấy, bởi vì làm vậy sẽ làm thiên địa trở nên khó đoán, nếu hút hết có thể làm Lôi Thần tái hiện, thậm chí có thể làm cho kẻ thần bí sau lưng xuất hiện. Lấy trạng thái hiện giờ của hắn, làm vậy sẽ mất nhiều hơn được.

Chiến Thần từ trên hạ xuống, khí tức trên thân cực kỳ suy yếu, ngay cả Thần cấp cũng không đạt tới, nhưng không ai dám coi thường hắn, đây chính mà một kẻ mạnh mẽ, ngay cả Lôi Thần trong lôi hải cũng bị mạnh mẽ xé ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK