Vẻ mặt Lý Lân bình tĩnh nói. Giống như đang nói về một người đi đường giáp, từ đầu đến cuối không có hứng thú đối với đại mỹ nữ như nàng.
Vẻ mặt Ny Ny cô nương thoáng hiện lên vẻ không ngờ. Nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt không khỏi nhiều hơn một tia u oán.
- Tam hoàng tử của hoàng thất Đại Đường? Có thể cứu Ngụy huynh một mạng, chắc hẳn tu vi võ đạo của ngươi không tầm thường, không bằng ta và ngươi luận bàn một chút, như thế nào?
Một thanh niên mở miệng hưng phấn nói.
- Mạnh Như Tùng, không cần càn quấy.
Ngụy Duyên nghiêm mặt, trực tiếp khiển trách.
- Có cái gì nha, không phải chỉ là luyện tay một chút thôi! Ta sẽ hạ thủ lưu tình!
Thanh niên kêu Mạnh Như Tùng bĩu môi, bất mãn nói.
Ngụy Duyên giận trắn mắt, liếc hắn một cái. Lại hướng Lý Lân giải thích:
- Hắn gọi là Mạnh Như Tùng, Nhị công tử Mạnh gia, Bát phẩm Võ Tông đỉnh. Thế lực Mạnh gia ở Hắc Thủy vương thành xếp thứ mười hai trên bảng xếp hạng.
- Vừa vặn so với phủ Tổng đốc Hắc Thủy các ngươi cao hơn một bậc! Thế nào Tam hoàng tử điện hạ, có hứng thú cùng ta luận bàn một chút hay không. Nếu ngươi thắng ta, phủ Tổng đốc Hắc Thủy các ngươi có lẽ có thể tiến lên một bậc trong bảng xếp hạng cũng nên!
Mạnh Như Tùng dáng người cũng không cao, nhưng xem ra cực kỳ rắn chắc. Khua cánh tay thì phía trên lộ ra cơ bắp, thoạt nhìn rất có lực lượng.
- Đây là Ngô Nhân Địch, Tứ công tử Ngô gia, Cửu phẩm Võ Tông sơ cấp, thế lực Ngô gia đứng hạng mười lăm.
Ngụy Duyên chỉ vào một thanh niên trầm mặc ít lời nói. Diện mạo thanh niên này coi như là xuất chúng, chỉ là khí tức trên người có chút âm như, xem ra là con người cực kỳ hướng nội. Hắn nghe Ngụy Duyên giới thiệu mình cũng không nói một lời, chỉ là hướng Lý Lân gật đầu, xem như đã biết.
- Hắn là Trương Thiên Lôi! Cửu phẩm Võ Tông trung cấp, là Thiếu môn chủ của Thiên Lôi Môn. Thiên Lôi Môn ở Hắc Thủy Vương thành đứng hạng mười, đứng sau Ngụy gia ta.
Ngụy Duyên chỉ vào một thanh niên uy mãnh nói. Nhìn tới dáng người thanh niên này vậy mà so với Lục đệ thiên phú dị bẩm của mình còn lực lưỡng hơn. Quan trọng là trên người hắn có hơi thở hủy diệt lại quang minh chính đại.
- Xin chào! Nếu là bằng hữu của Ngụy Duyên thì cũng là bằng hữu của ta, về sau nếu có chuyện gì cứ việc qua Thiên Lôi Môn tìm ta. Tại Hắc Thủy vương thành, ta tới bảo hộ ngươi!
Trương Thiên Lôi ồm ồm nói.
Lý Lân hiền lành cười cười, đó là một nghĩa khí của người nói đạo nghĩa, người như vậy có thể kết giao.
- Ta cũng không cần Ngụy huynh giới thiệu. Ta gọi là Trương Hạo, Thất phẩm Võ Tông, đệ tử Thiên Cơ môn. Chúng ta tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng ta không phải là lần đầu tiên biết ngươi!
Một thanh niên tướng mạo bình thường, vẻ mặt hiền hòa nói. Những người khác hoặc là mặc hoa phục, hoặc là mặc trang phục võ sĩ, thế nhưng thanh niên kêu là Trương Hạo này lại mặc một thân đạo bào. Tuy rằng đạo bào vô cùng chỉnh tề, nhưng ở trường hợp như thế này có vẻ không hợp hoàn cảnh.
- Thiên Cơ môn?
Lý Lân nhướng mày nghĩ, hắn nghĩ tới lời Lý Chấn Uy lúc trước, hình như loạn cục ở Hắc Thủy vương thành này do chính Thiên Cơ môn khởi xướng.
- Lần trước giáo chưởng Thần Lang giáo tìm đến Thiên Cơ môn ta bói toán thiên cơ, tìm kiếm hung thủ giết chết Dư Xạ. Lúc ấy gia sư bế quan, quẻ bói này là do ta làm, lúc ấy ta chỉ biết là Tam hoàng tử Đại Đường giết Dư Xạ.
Trương Hạo khẽ cười nói, không một chút cố kỵ việc chỉ vì bản thân bói toán mà khiến Lý Lân gặp phải phiền toái lớn cỡ nào
- Thiên Cơ đo lường tính toán quả nhiên chính xác, đổi lại ngày nào đó nhất định đi Thiên Cơ môn thỉnh giáo.
Lý Lân nghiêm túc nói. Xem ra thiên cơ bói toán của đời này cùng bọn bịp bợm giang hồ mình nhận biết kiếp trước là khác biệt, thật sự có thể dự đoán
- Tam hoàng tử không cần như vậy, ta và ngươi không phải địch nhân, kỳ thực mà nói, hôm nay sở dĩ ta tới đây chủ yếu là tới gặp ngươi! Hiện tại nhìn thấy ngươi coi như cũng sáng tỏ một cái tâm nguyện. Ngụy huynh, hôm nay là việc mừng của ngươi, Trương Hạo không mang cái lễ vật gì, chỉ có đưa ngươi một câu.