- Con đàn bà thúi kia thân phận hẳn không tầm thường, chắc chắn sẽ không ở nơi bình thường, hậu viện Trích Tinh lâu ngoại trừ phòng bếp cùng chỗ ở của bọn tiểu nhị thì chẳng có gì. Cao tầng bình thường là phòng dành cho quý tộc, cũng không thể để cho người sử dụng. Như vậy chỗ nàng có khả năng ở nhất chắc phải ở dưới mặt đất.
Lý Lân yên lặng chạy một vòng, về cơ bản đã xác định nữ nhân kia sẽ không ở ở bên ngoài.
Hậu viện Trích Tinh lâu có một kiến trúc hình tháp, công trình này không cao, cũng chỉ tầm bảy tám mét, so sánh với Trích Tinh lâu cao gần trăm mét thực sự là khác một trời một vực. Nhưng Lý Lân lại đem ánh mắt tập trung ở đây. Bởi vì hắn phát hiện chưởng quỹ Trích Tinh lâu bưng một bàn thức ăn tinh xảo đi vào, không được một phút đồng hồ thì đi ra. Có thể làm cho chưởng quỹ Trích Tinh lâu phải tự mình đưa cơm, thân phận tất nhiên không tầm thường, trực giác nói cho hắn biết, khả năng cực lớn là nữ nhân kia.
Lý Lân vô thanh vô tức tiếp cận thân tháp, cả người dán trên thân tháp, cẩn thận cảm thụ khí tức bên trong.
- Không có ai? Làm sao có thể?
Lý Lân biến sắc, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, thông qua cửa sổ nhìn vào phía trong tháp, nhưng không có phát hiện bóng người.
- Xem ra là có cơ quan khác. Cần phải kiên trì chờ đợi.
Trên mặt Lý Lân không hề có vẻ thất vọng, khí tức cả người càng thêm mờ ảo, hắn tựa như một Mãng Xà chờ đợi con mồi, trước khi con mồi không có xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ một phần hơi thở.
Sau nửa canh giờ, phía xa xuất hiện thân ảnh chưởng quỹ Trích Tinh lâu, Lý Lân tinh thần chấn động, đem lỗ tai dán chặt trên thân tháp. Hắn không dám nhìn qua cửa sổ, bởi vì chưởng quỹ Trích Tinh lâu tu vi võ đạo bất phàm, hơn nữa thực lực đến cảnh giới cao thâm, bị người khác rình coi sẽ sinh ra phản ứng không hiểu, trong bóng đêm đen kịt lại đặc biệt rõ ràng. Lý Lân không dám mạo hiểm, chỉ có thể thông qua thính lực xác định hành động của hắn.
Răng rắc!
Một trận tiếng cơ quan khởi động vang lên, tiếng bước chân của chưởng quỹ Trích Tinh lâu lần thứ hai truyền đến, hơn nữa rõ ràng cho thấy đang đi xuống phía dưới. Xác định tiếng bước chân của hắn đã đi được ba mươi bước, Lý Lân thong thả ngẩng đầu, nhìn vào bên trong tháp. Phát hiện trong tháp xuất hiện một thông đạo ngầm. Lối vào tỏa ra bạch quang nhu hòa, không có cảm giác âm trầm như tầng ngầm thông thường.
- Quả nhiên là phía dưới mặt đất, lão gia hỏa này từ lúc đi vào đến khi đi ra tổng cộng một phút đồng hồ, trừ đi khả năng làm lỡ thời gian, mật thất dưới đất cách cách mặt đất hẳn từ ba mươi mét đến 50m. Mà Đại Diễn tông đối với Trích Tinh lâu coi trọng, tòa mật thất dưới đất này có khả năng rất lớn có đường rẽ. Nếu như ta bây giờ theo vào, có 50% khả năng không bị phát hiện.
Lý Lân không do dự bao lâu, cả người đứng đậy nhẹ nhàng tiến vào trong tháp. Thân ảnh cấp tốc di động, nhưng không phát ra chút thanh âm nào. Một màn quỷ dị này cho dù là cao thủ cấp Võ Tông cũng khó có thể làm được.
Thân hình không có vào thông đạo, trên mặt Lý Lân hiện lên vẻ tức giận, thông đạo này quả nhiên như hắn dự liệu, xuống phía dưới được vài mét đã bị chia làm nhiều ngã ba, hẳn là để đánh lạc sự chú ý khi tiến vào mật thất dưới lòng đất.
Lý Lân quay sang mấy lối vào khẽ ngửi ngửi, trên mặt lộ ra thần sắc đã hiểu. Sau đó cả người không di chuyển nữa, tiến vào một cái thông đạo nào đó lẳng lặng đứng yên.
Ba phút sau, tiếng bước chân từ trong thông đạo Lý Lân quan tâm nhất truyền đến, trong tay chưởng quỹ Trích Tinh lâu lúc này đang cầm một hộp đựng thức ăn, sắc mặt có chút không ngờ đi qua. Từ đầu đến cuối hắn cũng không có phát hiện mình bị theo dõi. Ngẫm lại cũng có thể lý giải, Trích Tinh lâu dù sao thuộc về sản nghiệp thế tục, sẽ không phải đối mặt với đao quang kiếm ảnh, tuy chưởng quỹ Trích Tinh lâu có một thân thực lực võ đạo không kém, nhưng sinh hoạt lâu dài trong hoàn cảnh bình thản an nhàn, tính cảnh giác khó tránh khỏi hạ thấp. Hơn nữa chuyện xảy ra buổi tối hôm nay thật sự đủ chấn động, chưởng quỹ Trích Tinh lâu đến bây giờ vẫn không thể tin tưởng Đại Diễn tông không gì không làm được lại thất bại, bị người đuổi ra khỏi đế đô. Dưới tình trạng bị đả kích luân phiên như thế cho dù thân hình Lý Lân không có che giấu hoàn mỹ, hắn cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.
- Mẹ kiếp, không ăn thì không ăn, còn làm ra vẻ tiểu thư này nọ. Không phải chỉ có một gia gia tốt thôi sao, thật sự coi mình là tuyệt thế thiên tài chắc.
Chưởng quỹ Trích Tinh lâu thấp giọng chửi bới. Xem ra người ở bên trong thân phận không nhỏ, cho nên hắn mới chỉ dám nhỏ giọng phát tiết bực tức.
Lý Lân tâm tư khẽ động, biết mình tìm đúng địa phương. Hắn lẳng lặng đợi đến khi chưởng quỹ Trích Tinh lâu đi ra ngoài, cửa thông đạo đóng lại, Lý Lân cẩn thận từ trong đường rẽ đi ra, cẩn thận dọc theo thông lộ mà chưởng quỹ Trích Tinh lâu vừa đi ra. Thông đạo cứ cách vài bước lại được khảm một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm, đem cả thông đạo rọi sáng. Lý Lân tuy rằng không rõ lắm dạ minh châu ở kiếp này có giá trị thế nào, thế nhưng ở kiếp trước, lớn như vậy tuyệt đối là đồ vật đắt đỏ, bất luận một viên đều phải vô giá, ánh mắt Lý Lân có chút xám ngắt, nhìn những viên dạ minh châu này đã nghĩ hạ thủ. May mà hắn còn nhớ rõ mục đích chuyến đi lần này của mình, thời khắc mấu chốt lấy đại nghị lực trấn áp lòng tham của bản thân.
Cuối thông đạo là một tấm cửa gỗ được trang trí hoa mỹ, cửa không có khóa, hẳn vừa rồi chưởng quỹ Trích Tinh lâu không cẩn thận đóng lại, xuyên thấu qua khe cửa, có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh vật bên trong.
Đây là một gian mật thất dưới đất có diện tích khoảng 40m vuông, trong mật thất sáng như ban ngày, trên đỉnh mật thất khảm ba viên dạ minh châu màu xanh lam, lam quang nhu hòa kia làm cho người ta có cảm giác cực kì thoải mái như trong giấc mộng. Trong mật thất lúc này để một cái giường, cả chiếc giường đc bao phủ bởi một tấm màn màu hồng nhạt. Trên đầu giường đặt một chiếc gương đồng rất lớn, trước gương đồng là một bàn trang điểm, mặt trên bày biện đủ loại son phấn quý báu, nhưng không có vết tích chạm qua. Tại một phía khác trên chiếc giường bày biện các loại y phục hoa mỹ. Đều là trang phục dành cho nữ tử mới nhất hiện nay ở đế đô. Cả một gian phòng tràn ngập khí tức thiếu nữ, nói rõ người bố trí đã tốn một phen tâm tư. Đáng tiếc, người ở lại không cảm kích, khiến cho người bố trí mất một phen trang trí.
Trong tấm màn màu hồng nhạt có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi, bởi vì bị màn che lấp nên không thấy rõ dung nhan, nhưng xuyên thấu qua tấm màn lại làm cho người ta có cảm giác cực kì yểu điệu, chỉ nhìn qua một lần, Lý Lân đã phi thường khẳng định đó chính là mục tiêu bản thân đang tìm kiếm.
- Khá lắm, Tam phẩm Võ Tông, thực lực nha đầu kia thật bất phàm a!
Cảm thụ được khí tức ba động từ thân ảnh trên giường truyền đến, sắc mặt Lý Lân có chút ngưng trọng. Khí tức ba động cùng tên sát thủ Huyết Thù Đường kia không sai biệt lắm, hơn nữa càng thêm tinh thuần một ít. Chỉ là so sánh cùng sát thủ Huyết Thù Đường vẫn còn khuyết thiếu sát khí lăng lệ.
- Làm sao bây giờ? Thực lực lão tử cùng nàng kém xa. Liều mạng chính là muốn chết.
Lý Lân phiền muộn. Thật vất vả mới tìm được chính chủ, thế nhưng thực lực lại không bằng người ta, thậm chí Lý Lân còn không dám có chút để lộ hơi thở, bằng không báo thù không đc còn bị hành hạ, làm không tốt còn có thể bị giết chết.
- Thực có lỗi, để loại trừ chấp niệm của cỗ thân thể này, ta chỉ có thể sử dụng chút thủ đoạn hạ lưu. Cho ngươi nếm thử uy lực siêu cấp thuốc mê ta tự tay làm đây.
Lý Lân tại trong lòng mặc niệm vài câu. Sau đó từ trên người lấy ra một bình sứ màu trắng, nhổ nút lọ, miệng bình nhét vào trong khe cửa. Trong nháy mắt nhổ nút lọ, một cỗ khói xanh nhàn nhạt bay ra, toàn bộ tán nhập vào trong mật thất.
Ngẫm lại tựa hồ có chút không yên lòng, Lý Lân lại từ trong lòng móc ra một bình sứ màu đen, đồng dạng nhổ nút lọ, nhét vào trong mật thất. Sau đó cả người thong thả lui về phía sau, vô thanh vô tức rút lui đến một con đường rẽ khác.
Trong mật thất, Lưu Thanh Thanh đang tự mình rèn luyện chân khí, lợi dụng độ dày của Thiên Địa nguyên khí trong mật thất không ngừng thanh lọc độ tinh khiết. Ngày hôm nay chứng kiến hết thảy mọi chuyện đối với nàng sinh ra chấn động thật lớn. Nàng đột nhiên ý thức được, uy danh của Đại Diễn tông cũng không phải vạn năng. Trên thế giới này, chỉ có thực lực mới là đạo lý cứng rắn. Ngày hôm nay chính mình có thể an toàn đứng ở Trích Tinh lâu, không phải hoàng thất Đại Đường không muốn đánh mà căn bản không đem mình để ở trong mắt.
- Hô...!
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, Lưu Thanh thanh mở mắt, khí sắc trên mặt càng thêm hồng nhuận, trên dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn phủ một nụ cười điên đảo chúng sinh. Với tư cách thiên chi kiều nữ, Lưu Thanh thanh có vẻ bề ngoài khác hẳn với các cô gái thường, thiên phú võ đạo của bản thân trong toàn bộ Đại Diễn tông cũng thuộc hàng nhất đẳng, tự nhiên có tiền vốn để cao ngạo.
- Những đồ vật hưởng lạc của thế tục quả thật có thể ăn mòn tâm linh con người, suy yếu tinh thần võ đạo. Hừ! Muốn bằng vào mấy thứ này nịnh bợ bản tiểu thư, thực sự không biết điều.
Lưu Thanh Thanh nghiêng người nằm ở trên mặt giường lớn, nghĩ đến bộ dáng tươi cười quyến rũ của chưỡng quỹ Trích Tinh lâu vừa rồi, trong lòng càng thêm ghê tởm.
Chưởng quỹ Trích Tinh lâu là đệ tử bên ngoài của Đại Diễn tông môn, đến đế đô Đại Đường cũng đã ba năm. Đế đô tuy rằng phồn hoa, nhưng chủ yếu đối với người thế tục. Đối với một gã võ giả mà nói, nơi tu luyện tốt chính là nơi có thể làm cho võ đạo sinh ra tiến bộ, làm ít được hưởng nhiều. Trích Tinh lâu tuy xây dựng ở giữa trung tâm đế đô, nhưng do không gần linh mạch. Linh mạch của đế đô Đại Đường chủ yếu hội tụ trong hoàng cung, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu đế đô thành lập ở chỗ này. Chưởng quỹ Trích Tinh lâu lợi dụng thủ đoạn của mình, cướp đoạt được ba viên Hải Lam minh châu, bố trí trong mật thất, chính là để lợi dụng Hải Lam minh châu tụ lại Thiên Địa nguyên khí, đề cao độ dày thiên địa linh khí trong mật thất. Lần này cao thủ Đại Diễn tông giá lâm, vì để nịnh bợ đại trưởng lão, chưởng quỹ Trích Tinh lâu quyết định dâng mật thất chính mình tỉ mỉ bố trí cho Lưu Thanh Thanh- hòn ngọc quý trên tay đại trưởng lão, hi vọng có thể lợi dụng Lưu Thanh Thanh đột phá một bước, có thể được triệu hồi về tông môn. Dù sao tiền đồ Trích Tinh lâu thực sự khiến người ta lo lắng.
Chỉ là một phen tâm tư của chưởng quỹ lại bị uổng phí, Hải Lam minh châu tuy rằng trân quý, nhưng ở nơi linh mạch hội tụ căn bản là vô dụng, mà lấy tính cách Lưu Thanh Thanh, loại chuyện nịnh bợ này thật sự rất chướng mắt.
- Ồ? Mùi này?
Lưu Thanh Thanh nhướng mày. Cả người theo bản năng bắt đầu căng thẳng.
- Mê dược! Là kẻ nào dám ám toán bà cô!
Lưu Thanh Thanh trước tiên ngừng thở, từ trên giường nhảy xuống. Liếc mắt thấy trong khe cửa gài hai chai thuốc.
- Hỗn đản!
Lưu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, một cước đá tan cửa gỗ.
Rầm, hai cái bình sứ cùng cánh cửa gỗ tinh xảo đồng thời hóa thành bột mịn.
- Là ai, đi ra!
Lưu Thanh Thanh hô lớn. Cả người bắn về phía lối cửa ra vào.
Răng rắc...!
Cửa vào dưới lòng đất bị mở ra, chung quanh không có một bóng người. Lưu Thanh Thanh biến sắc, một lần nữa tiến xuống dưới đất, cũng đóng cửa ra vào lại.
- Không cần biết ngươi là ai, dám ám toán bà cô này, tất không cho ngươi sống khá giả.
Lưu Thanh Thanh nghiến chặc hàm răng. Nàng phán đoán người ám toán lúc này còn đang ở trong mật thất dưới lòng đất. Nàng quyết định phải tìm từng gian phòng, đem tên tiểu nhân kia tìm ra bầm thây vạn đoạn.