Đoàn người Sát Sinh vương biến mất dưới bầu trời xa xăm, Tần Tuyết Linh lặng lẽ xuất hiện bên người Lý Lân, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lý Lân. Vừa rồi nàng cũng nghe được lời của Sát Sinh vương, cũng rất kinh ngạc, nhưng Tần Tuyết Linh không quan tâm những thứ này. Trong mắt nàng, Lý Lân chính là Lý Lân, không liên quan gì tới thân phận.
- Ta không sao, chẳng qua chỉ là muốn làm rõ chuyện năm đó mà thôi. Cả đời này đã quá uất ức, cuối cùng ta cũng nên lấy lại công bằng cho gã.
Lý Lân mệt mỏi nói. Nếu như lúc trước Lý Lân còn tưởng mình là kẻ xuyên việt, thì hiện giờ hắn đã sớm hiểu rằng, kẻ xuyên việt chẳng qua chỉ là vì trí nhớ một kiếp nào đó vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà thức tỉnh, khiến cho người ta rơi vào trạng thái đặc thù coi trí nhớ kiếp đó là chính. Bởi vì thế, Lý Lân mới để ý cái chết uất ức của kiếp này.
- Cho dù thân phận của chàng có thay đổi thế nào, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi, chàng là người ta yêu, là bến đỗ của ta.
Tần Tuyết Linh vốn là một nữ tử cực kỳ kiên cường, mặc dù theo Lý Lân nhưng vốn chẳng nói rằng sẽ dựa dẫm vào hắn cả. Nhưng lúc này nàng nói vậy khiến Lý Lân khá cảm động.
- Cảm ơn nàng, Tuyết Linh. Chờ khi làm rõ tất cả, chúng ta sẽ đi đón Tần nguyên soái, sau đó phong quan mà cưới nàng.
Lý Lân dịu dàng nói.
- Vâng!
Tần Tuyết Linh gật đầu, rồi khẽ dựa vào lòng Lý Lân, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Ngay khi Lý Lân trở về thì vừa lúc nhìn thấy một người quen thuộc. Kẻ này đang nhanh chóng lao tới hướng Man Hoang Cổ Địa.
Lý Lân xuất hiện trước mặt gã, chặn đường gã.
- Là ngươi?
Đối phương dừng lại đột ngột, nhìn Lý Lân với ánh mắt đầy kinh hãi.
- Lại gặp mặt rồi, không ngờ ngươi còn ở đây.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Ta cảm nhận được khí tức của Man Hoang cự nhân, ngươi có từng thấy không?
Người này tướng mạo thô, mi tâm có một chiếc mắt dọc mở to, tỏa ra hồng quang yêu dị.
- Ngươi là Độc Nhãn cự nhân, y là Man Hoang cự nhân, chẳng lẽ giữa hai người có mối quan hệ nào sao?
Lý Lân tò mò hỏi.
- Không sai! Cự nhân thượng cổ vốn là một tộc, nhưng cuối cùng lại phân hóa.
Nam tử độc nhãn kia hóa ra là Độc Nhãn cự nhân bị nhốt ở không gian bên dưới Diễn Thiên tông dạo trước. Lúc đó còn giao thủ với Lý Lân, nhưng để Lý Lân chạy mất.
- Ngươi còn ở đây, vậy Diễn Thiên tông thượng cổ hẳn là ở nơi này nhỉ?
Lý Lân từng dùng thần niệm tra xét lòng đất Hắc Thủy vương thành. Không gian Diễn Thiên tông thượng cổ từng gây lên náo động to lớn lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
Độc Nhãn cự nhân lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ. Chắc là Diễn Thiên tông tìm được người thừa kế rồi. Lúc trước ta chỉ bị nhốt trong không gian của Diễn Thiên tông, nhưng hiện giờ ta đã là kẻ tự do.
Lý Lân gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Hắn chặn đối phương lại không phải là vì địch, chẳng qua là cảm thấy muốn gặp cố nhân một lần mà thôi.
Lý Lân kể cho Độc Nhãn cự nhân những gì mình chứng kiến, nhưng Độc Nhãn cự nhân nghe nói Man Hoang cự nhân đã chạy vào sâu trong Man Hoang Cổ Địa, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
- Ta có thể theo ngươi tới Trung Vực không?
Lời của Độc Nhãn cự nhân khiến Lý Lân sửng sốt. Hắn cẩn thận quan sát đối phương, phát hiện Độc Nhãn cự nhân sớm đã không còn dáng vẻ Võ Hoàng như trước, khi tức trên người không hề yếu hơn Tần Tuyết Linh chút nào. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, Độc Nhãn cự nhân đã đạt tới bán Thần cấp rồi. Nhưng ngẫm lại sự khủng bố của Man Hoang cự nhân, thực lực của Độc Nhãn cự nhân lúc này cũng chẳng là gì.
- Tất nhiên là được!
Lý Lân không tin bá vương khí gì cả, nhưng đối phương nguyện ý theo mình tới Trung Vực, Lý Lân tất nhiên sẽ không bỏ qua một cao thủ như vậy. Mà sau này tới Trung Vực rồi, gã có đi hay không thì Lý Lân không quan tâm, có nhiều chuyện mà quá mức đeo đuổi sẽ làm hỏng tất cả.
Độc Nhãn cự nhân theo Lý Lân trở lại Hắc Thủy vương thành, sau đó lực lượng của toàn bộ Hắc Thủy vương thành bắt đầu chuẩn bị di chuyển. Lý Lân vốn định bỏ qua nơi này, nhưng Chu Hân Như và Bạch Tố Tố đều không vui. Các nàng cảm thấy nơi đây là cơ sở lực lượng của Lý Lân, cho dù thế nào cũng phải giữ lại. Dù sao trên người Lý Lân còn có tôn hiệu Tam thái tử, không nên bỏ lãnh địa đi. Nếu tương lai thất lợi thì nơi đây còn có thể trở thành đường lui.
Về chuyện này, Lý Lân suy nghĩ một lát rồi quyết định giữ lại Hán vương phủ Hắc Thủy vương thành, nhưng lực lượng chính sẽ được đưa tới Trung Vực.
Với vấn đề đi hay ở, đám lệ thuộc Hán vương phủ đều do dự. Lý Lân cũng không coi trọng chuyện để người lại trông coi Hán vương phủ, nhưng Bạch Tố Tố lại không như vậy. Nàng chăm chỉ tìm kiếm người phụ trách trông nom Hán vương phủ. Vệ đội có tiềm lực vô hạn, tất nhiên sẽ không ở đây, nên nhiệm vụ đó liền rơi vào tay Vệ Quốc quân. Đáng tiếc là vài vị tướng quân của Vệ Quốc đoàn cũng không có khả năng một mình có thể đảm đương được, những người khác lại khó được nàng tin tưởng, kết quả là khiến Bạch Tố Tố đau đầu không thôi.
Lý Lân ném tất cả cho Bạch Tố Tố và Chu Hân Như, sau đó lại rời khỏi Hắc Thủy vương thành, chuẩn bị tới đế đô, rồi gặp Đường hoàng Lý Chấn Viễn để làm rõ thân thế của mình.
Ngay khi Lý Lân chuẩn bị khởi hành, một tin tức đã thay đổi hoàn toàn lộ trình của Lý Lân. Một vị khách không mời mang tới cho Lý Lân một tin tức khiến hắn phải nhíu mày.
- Tam ca, nhiều năm không gặp, sợ là huynh cũng không nhận ra ta nhỉ?
Thanh niên này có diện mạo khá xuất chúng, nhưng sau khi thấy nhiều mỹ nam tử có dung mạo đẹp đẽ chẳng thua gì nữ tử, không thể nghi ngờ là nam tử trước mặt có vẻ bình thường rất nhiều. Nhưng chút khí chất trên vầng trán lại khiến Lý Lân chỉ liếc mắt một cái là nhận ra thân phận người này.
- Tứ hoàng tử Lý Kỳ! Không ngờ ngươi lại tới Hắc Thủy vương thành.
Lý Lân hơi ngạc nhiên. Lúc trước khi còn ở trong hoàng cung, vị huynh đệ trên danh nghĩa này đã không ít lần bắt nạt hắn. Nhưng khi mình sống lại, dùng thủ đoạn bá đạo lập tức phế đi mệnh căn của y, cho dù có linh đan diệu dược khôi phục được thì cũng hoàn toàn mất đi chức năng sinh dục. Bởi vậy song phương trước đây hẳn là có mối tử thù không thể nào hóa giải được.
- Tam ca, chuyện năm đó chỉ là chúng ta còn trẻ, không hiểu gì. Hiện giờ ta đã không còn là hoàng tử gì nữa. Ta không có thiên phú như Tam ca, hiện giờ chỉ mới bước vào cảnh giới Võ Hoàng thôi.
Lời này của Tứ hoàng tử Lý Kỳ khiến Lý Lân nhíu mày lại. Nếu Lý Lân nhớ không nhầm, Lý Kỳ có thiên phú khá kém, mười mấy tuổi mà còn chưa đạt tới Võ Sư. Hiện giờ chỉ vài năm không gặp, tên béo khiến người ta chán ghét năm đó đã đạt tới Võ Hoàng rồi.
Lý Lân trầm giọng hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Phụ hoàng lệnh ta đưa một phong thư tới cho Tam ca, tin rằng Tam ca đọc xong sẽ hiểu.
Lý Kỳ cười có phần thoải mái, dường như hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện thời ấu thơ.
Lý Lân nhận thư, lúc mở ra, sắc mặt hắn khá cổ quái.
- Đường hoàng muốn ta theo ông ta xuất chinh Lăng Tiêu tông?
Lý Lân kinh ngạc nói. Đối với Lý Chấn Viễn, hắn cảm thấy gọi là phụ hoàng đã không còn phù hợp nữa.
Lỳ Kỳ gật đầu, nói:
- Phụ hoàng đã nắm giữ được sơn môn Lăng Tiêu tông ở đâu, cũng tập trung rất nhiều cao thủ. Có Tam ca gia nhập, tất có thể như lấy đồ trong túi.
- Xin lỗi nhé, ta không hứng thú!
Dù Lý Lân không biết mình không phải con của Lý Chấn Viễn, Lý Lân cũng sẽ không đi.
- Tam ca, phụ hoàng để ta nói cho ngươi biết, mẫu thân của ngươi cũng tới từ Lăng Tiêu tông. Mà muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì thì hãy theo người tới Lăng Tiêu tông.
Lý Kỳ nói.
Sắc mặt Lý Lân khó coi hẳn đi, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi uy hiếp ta?
- Không, ta chỉ chuyển lời của phụ hoàng mà thôi.
Lý Kỳ nói, không hề cố kỵ tu vi của Lý Lân chút nào.
Lý Lân mắt sáng quắc nhìn gã, nói:
- Ngươi đã thay đổi rất nhiều, xem ra rời khỏi đế đô, các ngươi sống rất tốt.
Lý Kỳ cười gật đầu, nói:
- Đại Đường sớm đã không còn là Đại Đường của chúng ta, ta cũng bỏ qua thù hận năm đó. Đồng thời lúc này ta xin lỗi những thương tổn đã gây ra cho ngươi hồi đó. Hy vọng Tam ca bỏ qua. Ta và ngươi tuy không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng nói theo huyết mạch thì lại khá thân cận. Nếu Tam ca nguyện ý, phụ hoàng hy vọng ngươi có thể gia nhập tông môn của người. Với thực lực của ngươi, tất có thể trở thành người thừa kế tiếp theo của tông môn.
Lý Lân lắc đầu, nói:
- Ta không hứng thú với mấy thứ người thừa kế kia, cũng không gia nhập tông môn của các ngươi. Hãy về nói cho Đường hoàng, lần này ta sẽ đi.
Lý Kỳ gật đầu, rồi nhanh chóng cáo từ.
Khi Lý Kỳ đi rồi, đám Tần Tuyết Linh mới đi ra từ nội thất.
- Ta tưởng chàng sẽ giữ y lại, thoạt nhìn lúc đi y có vẻ thất vọng.
Tần Tuyết Linh cười nói.
- Tất cả đều là đóng kịch mà thôi. Xem ra quả giống như lời Sát Sinh vương, tông môn thượng cổ của Đường hoàng quả nhiên không tầm thường.
Hắn biết rõ tư chất của Lý Kỳ, có thể khiến một kẻ như vậy đạt được thành tựu của ngày hôm nay chắc chắn là kỳ tích.