Tần Tuyết Linh hỏi.
- Ta không nghĩ vậy. Kẻ này có lẽ làm bộ làm tịch, nhưng tin tức truyền tới sẽ không phải giả. Lúc trước ta thu thập tin tức về Đường hoàng, phát hiện mấy năm trước khi đi, ông ta tập trung lực lượng, hơn nữa thời trẻ còn có khúc mắc với nữ tử Lăng Tiêu tông.
Chu Hân Như nghĩ rồi nói.
- Tuyết Linh, xin lỗi nàng, tạm thời ta không thể cùng nàng tới đế đô rồi!
Lý Lân trầm giọng nói.
- Ta tự trở về là được rồi, lần này chàng phải cẩn thận.
Tần Tuyết Linh không lựa chọn cùng Lý Lân đi, nàng còn phải về nói cho gia gia biết là phụ thân còn sống, mà nàng tin rằng Lý Lân sẽ tới đón nàng.
Lý Lân gật đầu, không chút chần chừ mà từ Hán vương phủ bay vọt về phía nam. Trong thư của Đường hoàng, y đã tìm được sơn môn của Lăng Tiêu tông, cũng tập trung toàn bộ lực lượng ở đó, thời gian động thủ chính là một tháng sau.
Mà Lý Kỳ thì sớm đã mang theo thư của Đường hoàng chờ ở Hắc Thủy vương thành. Thấy Lý Lân phá không rời đi, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười âm trầm.
- Lý Lân, ta không đối phó được ngươi, nhưng ngươi cho là ta không đối phó được đám đàn bà của ngươi ư? Ta muốn cho ngươi nếm thử nỗi đau khi người mình yêu hồn quy cửu tuyền.
Trên khuôn mặt Lý Kỳ đầy vẻ điên cuồng và oán độc. Sau đó gã thay đổi diện mạo, nhanh chóng lẫn vào trong dòng người trên đường phố ở Hắc Thủy vương thành.
Lý Lân toàn lực chạy đi, khi tới địa vực mà Đường hoàng ở thì cách ngày Đường hoàng động thủ chỉ còn vài ngày. Hắn không đi tìm Đường hoàng, vì toàn bộ khu vực này đều yên tĩnh, không có chút cảm giác là sắp đại chiến. Nếu hắn gióng trống khua chiêng đi tìm Đường hoàng thì có khi lại làm xáo trộn kế hoạch của y. Mà Lý Lân cũng chán ghét Lăng Tiêu tông. Mỗi một truyền nhân của tông môn này đều là một bi kịch. Mỗi đời Lăng Tiêu tông bồi dưỡng ra nhiều thánh nữ như vậy, tất cả đều là những kỳ nữ tử có tài mạo song toàn, hơn nữa phân tán khắp bốn phương của đại lục, tìm kiếm người thuộc về mình, sau đó tìm hiểu nhau, yêu thương nhau. Khi tình yêu lên tới đỉnh cao, ở thời điểm nồng nàn nhất sẽ phá tình mà ra, dựa vào loại phương pháp cực đoan này để đạt được sức mạnh cường hãn. Mà người kia thì chẳng mấy ai có thể sống sót được. Hiện giờ Đường hoàng nói Lăng Tiêu tông có liên quan tới thân thế của mình, điều này khiến Lý Lân không thể không tự suy đoán.
Lý Lân hành tẩu trong khu vực này, thiên địa nguyên khí ở nơi đây cũng không dồi dào, xem ra là khu vực khá xa xôi ở trong Trung Vực. Và theo lời Đường hoàng, Lăng Tiêu tông tọa lạc trong quần sơn cách Lăng Vân thành chừng ba trăm dặm, bố cục có phần tương tự với Thần Ma học viện ở Thiên Đế thành. Nhưng khác với Thần Ma học viện, nơi toàn bộ thiên hạ đều biết đến, ngay cả người trong Lăng Vân thành cũng không ai biết rằng Lăng Tiêu tông xú danh ngút trời lại chỉ cách tòa thành này có ba trăm dặm.
Trong Lăng Vân thành này không có sự tồn tại của Lăng Tiêu tông. Tòa thành thị này khá bảo thủ, nữ tử thì không cần nói tới lẳng lơ, cho dù là quần áo cũng có những yêu cầu khá nghiêm khắc. Những nữ tu ngoại lai mà ăn mặc hở hang là sẽ bị thành vệ chặn lại, thậm chí nghiêm trọng thì còn bị thành vệ công kích. Bởi vậy những nữ tu hiểu văn hóa nơi đây đều tự ăn mặc quần áo kín cổng cao tường trước khi đi vào. Ngay cả nữ tử chốn lầu xanh cũng phải bớt phóng túng lại.
Ngay khi Lý Lân đặt chân tới Lăng Vân thành, một luồng thần niệm mỏng manh quét qua người Lý Lân.
Thần thức bán Thần cấp của đối phương khiến Lý Lân chấn động, quy mô Lăng Vân thành này vốn không có vẻ gì là sẽ có cường giả Bán thần tọa trấn. Căn cứ những gì Lý Lân quan sát được, võ giả ở nơi đây cùng lắm cũng chỉ tầm Tiên Thiên Võ Hoàng, cao thủ của những thế lực lớn cũng chỉ tầm Võ Tôn sơ cấp. Hiện giờ bỗng xuất hiện cao thủ bán Thần cấp, còn cẩn thận như vậy, muốn Lý Lân không chú ý cũng khó.
Lý Lân dùng thần niệm lặng lẽ theo đuôi vị cường giả bán Thần cấp này, càng lúc càng cảm thấy người này có vấn đề. Kẻ này đầu tiên là ra khỏi thành, đi về phía bắc, sau ba trăm dặm lại quay sang phía đông, đi được năm trăm dặm lại chuyển hướng nam rồi lướt thẳng qua Lăng Vân thành, tiến vào một quần sơn cách thành ba trăm dặm. Mà đó chính là chỗ của Lăng Tiêu tông mà Lý Kỳ đã báo cho Lý Lân.
Lý Lân không dùng thần niệm tra xét mà thu lại, tìm một gian khách điếm bình thường ở trọ, cũng thay đổi tướng mạo và thân hình, an tâm chờ Đường hoàng hành động.
Ngày thứ ba, một luồng khí thế kinh khủng bỗng bùng phát lên ở ngoài thành. Lý Lân đang nhắm mắt dưỡng thần trong khách điếm lập tức mở mắt ra, trong lòng không nhịn được mà dâng lên khát vọng.
Dùng thần niệm tra xét, sắc mặt Lý Lân có phần ngưng trọng. Hắn thấy được Lý Chấn Viễn. Lúc này Đường hoàng đã không mặc long bào nữa, nhưng vẫn là một bộ cẩm bào màu vàng sáng. Khí thế trên người uy nghiêm vô song, khẽ cau mày nhìn về quần sơn trước mặt này.
Lý Lân phá vỡ hư không, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài quần sơn.
- Ngươi đã đến rồi, xem ra là đã biết rất nhiều.
Lý Chấn Viễn không hề kinh ngạc khi thấy Lý Lân tới.
- Ta muốn biết chân tướng sự tình.
Lý Lân nói.
- Đừng gấp, giúp ta phá vỡ hộ sơn đại trận này đã.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
Lý Lân nhìn y thật kỹ, cuối cùng gật đầu.
- Đây là Thập nhị thần vệ của tông môn ta, đều là cao thủ Thần cấp. Bọn họ liên thủ lại có thể bố trí được một trận pháp thượng cổ, phá vỡ hộ sơn đại trận này cũng không khó. Nhưng hiển nhiên Lăng Tiêu tông đã biết tin, nên đã điều chỉnh hộ sơn đại trận lên sức phòng hộ lớn nhất, như vậy chỉ dùng thực lực của mười hai thần vệ là không đủ.
Lý Chấn Viễn nói.
Lý Lân gật đầu:
- Ta có thể mở được cấm chế trong hộ sơn đại trận đó, nhưng cần mười hai thần vệ của ngài.
Lời của Lý Lân làm cho mọi người sửng sốt.
- Ngươi có thể ư?
Đường hoàng không tin được.
- Linh thú của ta có thần thông loại bỏ cấm chế, nhưng hộ sơn đại trận này có cấp bậc khá cao, trận pháp và cấm chế cùng tồn tại, cấm chế giao cho ta, mà trận pháp thì phải dựa vào các người.
Lý Lân đáp.
- Điều này không thành vấn đề!
Đường hoàng đồng ý.
- Nếu đã không thành vấn đề thì hãy bắt đầu thôi!
Lý Lân vỗ vỗ Ám Ảnh đang ngồi trên bả vai, Ám Ảnh vù một tiếng bay tới trước hộ sơn đại trận.
Mười hai thần vệ của Lý Chấn Viễn dù không tin lời Lý Lân, nhưng vẫn dựa theo lệnh của Lý Chấn Viễn tạo thành trận thế, ầm ầm công kích lên hộ sơn đại trận to lớn kia. Hộ sơn đại trận trông vốn bình thường đột nhiên tỏa ra ánh sáng, cấm chế lực ầm ầm bùng nổ.
Ám Ảnh lập tức há mồm, phun ra một luồng chân khí ăn mòn màu xanh lục, sau đó được Cây Sinh Mệnh của Lý Lân duy trì, lại tiếp tục phun ra vài dòng chân khí ăn mòn. Cấm chế lực kia nhanh chóng tan rã. Đoàn người nhanh chóng bước vào trong hộ sơn đại trận.
Cùng lúc đó, đại trận điên cuồng biến hóa, cấm chế vô cùng vô tận từ bốn phía kéo tới, định hoàn toàn bao vây lấy đám đông. Tiếc là dưới chân khí ăn mòn vô cùng bá đạo của Ám Ảnh, nó chẳng có chút tác dụng nào. Lại thêm mười hai thần vệ không ngừng phá hỏng trận pháp, không ngừng phá nền tảng vận chuyển của toàn bộ đại trận.
Đường hoàng nhìn Lý Lân kiên định bước từng bước một, trong mắt cũng hiện lên vẻ cảm thán. Mấy năm ngắn ngủi, từ một tên tiểu tử yếu đuối vô năng đã trưởng thành tới trình độ khiến y phải khiếp sợ.
Một tiếng ầm vang lên, theo đó Lý Lân đi theo Ám Ảnh đột nhiên ra tay, cứng đối cứng với một bóng đen đột ngột xuất hiện bên trong đại trận. Lý Lân thét lớn một tiếng, tuy phản ứng nhanh nhưng vẫn ăn đau.
- Cẩn thận, bên trong hộ sơn đại trận có người.
Lý Lân hét lên. Mười hai thần vệ nhanh chóng bảo vệ Lý Chấn Viễn ở trung tâm, hiển nhiên với mười hai thần vệ, việc phá cấm chế không quan trọng bằng việc bảo vệ an toàn cho Lý Chấn Viễn.
Sắc mặt Lý Lân ngưng trọng, có mười hai thần vệ bảo hộ, Lý Chấn Viễn chắc chắn là an toàn. Hơn nữa dù không có mười hai thần vệ, Lý Lân không cho rằng Lý Chấn Viễn sẽ bị nguy hiểm gì, bởi vì khí tức trên người y thậm chí cả hắn cũng không chắc là có thể thắng.
Sau đó bóng đen lại liên tục công kích vài lần, nhưng đều bị Lý Lân cản lại. Sắc mặt Lý Lân trở nên cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên bóng đen cho hắn là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. Điều này khiến Lý Lân khó mà chịu nổi.
Bóng đen lại lần nữa đánh tới, lần này Lý Lân không ra tay ngăn cản, thậm chí còn ra vẻ vì khẩn trương mà để lộ sơ hở. Bóng đen mừng rỡ, tốc độ nhanh hơn, cũng ác hơn.
Phụp!
Dao găm của bóng đen đâm vào trong cơ thể Lý Lân. Chân khí quỷ dị trong cơ thể Lý Lân chảy ngược khắp nơi.
- Lân nhi!
Lý Chấn Viễn nhịn không được hô lên. Ngay khi y định ra tay, Lý Lân rõ ràng bị đâm trúng lại ầm ầm đánh ra pháp tắc mạnh nhất như bình thường.
- Thế giới mộng ảo!
Ánh sáng pháp tắc cường hãn hoàn toàn nhập vào trong cơ thể bóng đen. Bóng đen hoàn toàn hoảng sợ, tiếc rằng lúc này đã muộn.
Phốc!
Lý Lân phun ra một ngụm máu tươi, rút chiếc dao găm ra. Sau đó một dòng chân khí đen sì bị bức ra khỏi cơ thể, rồi sinh mệnh tinh khí không ngừng tẩm bổ khiến thương thế nhanh chóng khôi phục. Chỉ là sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thậm chí trông như bị bệnh.