- Sai rồi sao? Đây chính là báo ứng đó!
- Muội cũng không biết, mọi việc lẽ ra không nên như vậy!
Mộng Tử La cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, năm đó chính vì tông môn mà đã hi sinh lớn đến như vậy, hiện nay thì lại phát giác ra nó đã sai rồi.
Lý Chấn Viễn thở dài nói :
- Ta cũng không muốn truy cứu nữa, sau khi ta đi thì hi vọng mọi việc sẽ tốt hơn!
Mộng Tử La nói lớn :
- Chấn Viễn, huynh đừng đi... Muội trả lại huyết mạch hoàng thất cho huynh!
- Không cần đâu, hiện nay ta đã không còn cần đến nó nữa rồi!
Lý Chấn Viễn lắc đầu đáp rồi quay đầu đi, cả người y không cầm lòng được mà run lên bần bật.
Nhìn Lý Chấn Viễn quyết tâm cự tuyệt mà quay người đi, toàn thân Mộng Tử La như rã rời, nàng cảm thấy bản thân mình như có cảm giác đã đang đối mặt với ngày tận thế vậy.
Vù...!
Mộng Tử Tình xuất hiện ngay trước mặt Lý Chấn Viễn.
- Chấn Viễn, xin hãy dừng bước! Sự việc năm đó không phải là ngươi sai mà cũng không phải là Tử La đã sai, hiện tại mọi việc đã sáng tỏ rồi, ta mong hai người hãy xóa đi hiềm khích trước đây.
Lý Chấn Viễn nhìn Mộng Tử La có tướng mạo giống hệt Mộng Tử Tình thì lộ ra chút chán nản.
Lý Chấn Viễn gượng cười nói :
- Đã không còn kịp nữa rồi, có rất nhiều việc không phải ta có thể làm chủ được nữa.
Lý Chấn Viễn không dám quay lại nhìn Mộng Tử La, y sợ nếu quay lại thì mình sẽ hồi tâm chuyển ý. Sau mười mấy năm làmhoàng đế, Lý Chấn Viễn nghĩ mình đã có thể khống chế được bản thân khỏi những hỷ nộ thường tình, không còn để tâm vào những việc này nữa. Nhưng hiện tại thì y đã phát hiện bản thân vẫn không thay đổi gì, khi nhìn thấy Mộng Tử La thì lòng Lý Chấn Viễn vẫn cảm thấy khó mà tiến thoái.
- Đã xảy ra chuyện gì phải không?
Mộng Tử Tình từ cái chau mày của Lý Chấn Viễn mà dự đoán rằng hoàng thất đã xảy ra chuyện rồi.
Lý Chấn Viễn đáp :
- Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, lần này tôi đến đây ngoài việc tìm Mộng Tử La ra thì vẫn còn một mục đích khác, đó chính là muốn biết tung tích của đại ca.
Mộng Tử Tình mặt biến sắc, trầm giọng nói :
- Thừa Càn? Huynh ấy không ở Đại Đường sao?
Lý Chấn Viễn lắc đầu, vẻ mặt chua sót, gượng cười nói :
- Đại ca sớm đã không tìm ra tung tích rồi. Có điều huynh ấy trước nay chưa từng nói với tôi Mộng Tử La có một tỷ tỷ như cô. Thậm chí khi nhìn thấy Lân nhi và Mộng Tử La có nhiều nét giống nhau, tôi còn có ý hoài nghi thân phận của nó nữa. Đứa trẻ này từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ đau, kẻ làm thúc phụ như tôi thật có lỗi với nó, có lỗi với đại ca.
Mộng Tử Tình bắt đầu nghiêm trang nói :
- Huynh ấy không đến đây, có điều trước đó trong lúc bế quan ta có cảm nhận được khí tức của huynh ấy, nhưng luồng khí tức ấy quá lớn mạnh, làm ta không cách nào kéo nó về mà liên lạc với huynh ấy.
Hoàng thất Đại Đường vốn không đơn giản, điều này là sau khi Mộng Tử La đoạt lấy huyết mạch của Lý Chấn Viễn thì Mông Tử Tìnhcũng đã hiểu rất rõ rồi. Chỉ là lúc đó bà đang bế quan nên bà cũng không rõ hết được tình tiết bên trong. Có điều theo những gì Mộng Tử Tình nghĩ trước đó, nếu Lý Thừa Càn không để lộ huyết mạch hoàng tộc của mình ra thì thật khó mà làm người khác phải chú ý đến.
Lý Chân Viễn gật đầu, chuẩn bị rời đi :
- Nếu đã có thể cảm ứng được khí tức của đại ca thì chứng minh là huynh ấy vẫn còn sống trên thế gian này.
Mộng Tử Tình nhỏ giọng nói :
- Chấn Viễn, thật sự không còn muốn ở lại đây sao?
Lý Chấn Viễn lắc đầu nói :
- Tôi đã có mấy người vợ, họ đã theo tôi hai mươi năm rồi, tôi cũng còn là cha của bảy đứa trẻ, cũng chính vì tôi mà chúng không thể có được huyết mạch của hoàng thất. Chúng thậm chí còn không được coi là người trong hoàng thất nữa, tất cả đều là nghiệt chướng mà tôi đã gây ra, vì vậy trách nhiệm của ta phải chăm lo và đưa chúng trở lại với cuộc sống bình thường. Còn về tình yêu thì nó không còn là tất cả đối với tôi nữa rồi.
Lời của Lý Chấn Viễn như dao cắt vào trong từng đoạn ruột của Mộng Tử La, nét mặt nàng đầy vẻ hối hận. Những cô gái trong Lăng Tiêu tông đều là những người trọng tình trọng nghĩa, chỉ là do bởi luyện Vong Tình thiên công nên mới phải đoạn tình đoạn dục mà thôi. Mộng Tử La có thể đạt được thực lực lấn át cả những cường giả tiền bối để trở thành tông chủ của Lăng Tiêu tông thì thiên phú của bản thân nàng tất nhiên cũng bất phàm rồi. Mà khi luyện Vong Tình thiên công thì dùng tình cảm càng sâu, thời gian luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng sau khi phát hiện ra mình đã sai thì cũng sẽ bị đả kích rất lớn. Nàng không bị suy sụp tinh thần không phải là do nàng có ý chí kiên định mà do bởi căn bản nàng chưa tỉnh ngộ ra trong cơn điên loạn kia mà thôi. Nhưng những lời của Lý Chấn Viễn hôm nay đã thực sự đánh vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng của Mộng Tử La rồi.
Mộng Tử Tình nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lý Chấn Viễn hồi lâu rồi thở dài. Bà có thể thấy được là y đối với Mộng Tử La vẫn còn chưa quên được tình cảm đó. Nhưng Lý Chấn Viễn hôm nay đã không còn là một tiểu tử non nớt vì tình yêu có thể hi sinh tất cả nữa rồi. Mười mấy năm sương gió trong hoàng thất đã làm y trưởng thành hơn rất nhiều.
Lý Chấn Viễn rời đi mang theo bao nhiêu hoài nghi của Mộng Tử Tình và sự tuyệt vọng của Mộng Tử La. Mười hai thần vệ của Lý Chấn Viễn cũng theo y mà rời đi, nhưng trong lúc rút lui thì bỗng nhiên Lý Lân cảm thấy có điều gì đó khác thường, mười hai thần vệ này ngoài mặt đến với tư cách hộ vệ cho Lý Chấn Viễn, nhưng nhìn vào sự phòng bị của chúng thì nếu không phải là một cường giả siêu cấp thì thật khó mà nhận ra được.
- Tỷ tỷ, muội mệt rồi, muội muốn vào trong nghỉ ngơi một lúc.
Mộng Tử La giọng đầy chán nản, nói xong liền lui vào trong. Mộng Tử Tình nhìn thấy muội muội của mình như vậy thì trong lòng rất do dự, bà mở miệng như muốn nói gì rồi lại thôi và chỉ biết gật đầu.
- Các ngươi lui xuống!
Mộng Tử Tình dùng pháp tắc đánh vào tám vị trưởng lão tóc bạc làm cho nét tàn tạ và mái tóc bạc trắng của họ khởi sắc hơn rất nhiều. Loại pháp tắc này chính là loại dùng để giải trừ những con rối nam nhân trên người họ, giúp họ cháy lên lại tinh nguyên bản mệnh của mình. Có loại pháp tắc này rồi thì bọn họ có thể cứu vãn lại được những gì đã hi sinh với những người đàn ông của họ trước kia.
- Bà chuẩn bị làm thế nào nữa?
Một tiếng mẫu thân mà Lý Lân cũng vẫn chưa nói ra được thành lời.
- Ta sẽ từ từ cải tạo lại Lăng Tiêu tông, vẫn giữ những truyền thừa của nó và tránh đi những bi kịch phát sinh sau này.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Điều này e rằng rất khó, Lăng Tiêu tông trên dưới có đến trăm ngàn người, những bi kịch được tạo ra lại không ít, e là nếu có thay đổi sẽ dẫn đến những biến động kinh hoàng.
Mộng Tử Tình nhẹ nhàng nói :
- Không sao, nếu so với việc giải tán Lăng Tiêu tông thì đây cũng là một kết cuộc mỹ mãn nhất rồi.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Còn về những người đàn ông đã chết vì việc này thì sao?
Mộng Tử Tình nói :
- Ta sẽ dùng bí thuật cấm kị để đến hoàng tuyền mà tìm ra những chuyển thế của người đó, tin rằng nếu thật tâm hối cải thì nhất định sẽ có thể từ từ bù đắp vào những đau thương trước kia của họ.
Lý Lân im lặng gật đầu, với thân phận là vô tình chi tổ thời đại mới thì bà ta đủ tư cách đề nói ra những lời đó.
- Nếu bà đã muốn cải tạo lại Lăng Tiêu tông thì không còn gì tốt hơn được nữa, nhưng trước tiên tôi muốn gặp một người.
Lý Lân trầm giọng nói rồi sau đó vẫy tay phải lôi một cô gái có thân hình mỹ miều ra ngoài.
- Tông chủ cứu mạng!
Cô gái này nét mặt thất sắc, hướng về Mộng Tử Tình mà kêu cứu. Cô ta không hề biết Mộng Tử Tình không phải là tông chủ Mộng Tử La mà chính là tỷ tỷ song sinh của Mộng Tử La. Cô gái này tướng mạo có mấy phần giống với Lạc Khuynh Thành, dung nhan cũng không thua kém Lạc Khuynh Thành là mấy. Đó chính là vị Dung Dung cô nương đã dụ dỗ Ngao Vô Không để cướp đoạt lấy huyết mạch Long tộc thuần khiết của hắn.
- Lân nhi, con muốn làm gì vậy?
Mộng Tử Tình cũng không hề có ý ngăn cản. Lý Lân là con trai của bà, theo bản năng thì Mộng Tử Tình vẫn cho rằng là tin tưởng con trai mình vẫn tốt hơn.
Lý Lân mặt nghiêm túc nói :
- Tôi muốn ả thức tỉnh một người bạn.
- Bạn?
Cô gái này nét mặt vô cùng mơ hồ, cô ta vốn không hề quen biết Lý Lân thì nói gì đến bạn của y chứ.
Lý Lân lại vẫy tay gọi ra một con cá chạch dài gần một trượng, nhìn kĩ thì thấy là nó dài đến hơn hai trượng mười mấy phân. Trước đó nó đã bị Lý Lân tìm thấy và cưỡng chế đưa vào trong một không gian nhỏ. Con cá chạch này rõ ràng là đã ngủ đủ giấc, nó giãy dụa như vươn vai cho tỉnh người rồi bắt đầu dán mắt vào nhìn về phía vị Dung Dung cô nương kia.
- Đây là...?
Dung Dung cô nương tỏ ra vô cùng mơ hồ. Nhưng khi lần nữa tập trung nhìn kĩ thì sắc mặt của ả liền lập tức biến sắc. Dung Dung như nhìn thấy ma quỷ mà hét lớn lên.
- Ngươi chính là Ngao Vô Không, không ngờ ngươi vẫn chưa chết?
Lời của Dung Dung cô nương làm cho con cá chạch đang mơ màng kia như bừng tỉnh, nó giãy dụa và hai mắt mơ màng của nó cũng như rực sáng lên. Khí tức trong nó cũng bắt đầu biến đổi, tuy rằng chỉ là một con cá chạch, nhưng nó lại phát ra một khí tức vô cùng mạnh mẽ.