Tại một giây khi Hàn Thừa Nghị bước vào, Nhạc Tuyết Vi cũng đã nhìn thấy anh.
Lúc này cô không tự chủ được liền lẩn tránh ánh mắt của anh, làm sao đi đến đâu cũng có thể gặp anh thế? Sao anh vẫn còn ở nước A? Nơi này vừa không là đại bản doanh của anh, lại càng không phải là thành phố T, anh thế nào lại giống như còn muốn ở đây không đi?
Bên này, Biên lão gia thì dẫn cả một nhà trên dưới tới giới thiệu với Hàn Thừa Nghị.
"Vị này chính là gia chủ Hàn gia tại nước C, Hàn Tam Thiếu..."
Hàn Thừa Nghị một mặt cùng mọi người hàn huyên, một mặt lại dời tầm mắt không dấu vết rơi vào trên người Nhạc Tuyết Vi.
"Tuyết Vi, kia không phải là bạn của cô sao? Thì ra anh ta là Hàn gia Tam Thiếu!" Đối với người đàn ông cường thế như Hàn Thừa Nghị, Biên Khắc có ấn tượng khá sâu.
Nhạc Tuyết Vi mất tự nhiên cười nói: "Kỳ thật... Tôi với anh ta cũng không phải rất quen thuộc, chỉ là gặp qua... Gặp qua vài lần mà thôi. Ở đây rất ngột ngạt... Chúng ta đi ra ngoài một chút được không?"
"Được! Tôi cũng rất muốn ra ngoài, bọn họ tòan nói chuyện người lớn, chúng ta lại không chen miệng vào được, đi thôi."
Biên Khắc cùng Nhạc Tuyết Vi đi ra từ cửa nhỏ, mới vừa ra khỏi cửa, Nhạc Tuyết Vi liền che ngực thở phào, thật sự là quá không có tiền đồ, chỉ là bị anh nhìn thôi mà cũng hết hồn.
"Acker!"
"Qua đây..."
Một người bạn của Biên Khắc cách đó không xa ngoắc anh lại, Biên Khắc hướng về phía bọn họ vẫy tay: "Chờ một chút, lập tức tới ngay."
"Tuyết Vi, đi, kia đều là bạn tốt của tôi, đến tôi giới thiệu cho cô biết, tuổi của mọi người cũng sàn sàn như nhau, tới tán gẫu nói chuyện là được." Biên Khắc dẫn Nhạc Tuyết Vi đi về phía đám bạn tốt.
Mà lúc này ở vị trí gần cửa sổ phòng khách, Hàn Thừa Nghị trong tay cầm một ly cocktail, thu hết một màn kia vào đáy mắt...
Từ lúc bắt đầu tiệc rượu, tất cả trên dưới Biên gia đều trở nên náo nhiệt, người người chen chúc nhau, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên phát hiện, Biên Khắc vốn ở bên cạnh cô không biết đã đi đâu tự lúc nào, lúc nhận ra thì chỉ còn lại mình cô đứng giữa sảnh tiệc.
Đối mặt bốn phía toàn người xa lạ, Nhạc Tuyết Vi có chút luống cuống nhìn xung quanh, chân không tự chủ được liền lùi về phía sau.
"Á..."
Không nghĩ tới gót chân cô lại giẫm phải chân của một người. Nhạc Tuyết Vi vội vàng xoay người, hướng đối phương giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
"A, là cô à?"
Bị cô giẫm phải chân là một người đàn ông trung niên, thân thể có chút cường tráng, khuôn mặt đối diện cô mang theo ý cười trêu ghẹo, tuy lớn tuổi nhưng lại không hề nhìn ra. Nghe thấy lời ông ta nói, Nhạc Tuyết Vi không khỏi đánh giá cẩn thận lại người trước mặt, cảm giác nhìn thật quen mắt.
"Như thế nào, không nhớ ra tôi sao?" Người đàn ông trung niên tự giễu vuốt vuốt hàng lông mày, cười đáp: "Tuy mới gặp nhau có một lần, có điều tôi lại không nghĩ tới bản thân mình lại chẳng lấy được ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Tôi cho rằng, cô ít nhất cũng phải nhớ được tôi không phải là người tốt chứ! Haha..."
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi trầm mặc trong giây lát, rốt cục cũng nghĩ ra! Chỉ tay vào đối phương, kích động nói: " Ông, ông là người lần trước ép tôi phải kết hôn?"
Người đàn ông trung niên gật gật đầu,: "Không sai, kẻ hèn này chính là người muốn cùng cô tổ chức hôn lễ ‘ Phong Túc"."
"A!" Nhạc Tuyết Vi thất kinh lui về sau hai bước: "Ông như thế nào lại ở trong này? Ông, ông muốn làm gì với tôi?"
Phong Túc nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô gái nhỏ, phải ứng của cô cũng không khỏi quá lớn đi? Nơi này nhiều người như thế, hơn nữa còn không phải là địa bàn của tôi, tôi còn có thể làm gì cô? Huống chi, chuyện của chúng ta còn phải nhìn mặt mũi của Hàn Tam Thiếu mà cho qua, cô đã là người phụ nữ của cậu ta, Phong Túc tôi tự nhiên cũng sẽ không đụng đến."