Sau phẫu thuật cần một đoạn thời gian mới bình phục, trong khoảng thời gian này, Hàn Thừa Nghị vẫn luôn bị bắt ở bên cạnh Kiều Vũ Vi. Người mặc dù đang ở bên cạnh cô, nhưng Kiều Vũ Vi không thấy tươi cười trên mặt anh. Cô hiểu rõ, thân xác ở đây, mà đầu óc mỗi phút giây đều nghĩ đến Lạc Tuyết Vi!
Hận, không phải vì Lạc Tuyết Vi cứu mình mà chuyển thành cảm ơn!
Mà ở thời gian này, trong phòng bệnh Kiều Vũ Vi, lại xuất hiện một người đã biến mất vài năm, mẹ của cô Khang Tuệ Trân.
Y tá nói bên ngoài có một người muốn gặp cô, Kiều Vũ Vi có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra người đó là Khang Tuệ Trân!
Năm đó, sau khi Tuệ Trân cùng Kiều Vạn Đông ly hôn, một câu cũng không lưu lại, bỏ con gái trên giường bệnh trốn đi! Kiều Vũ Vi bơ vơ không chỗ nương tựa, có thể nói mấy năm nay, nếu không phải Hàn Thừa Nghị dùng số tiền lớn chống đỡ, cái mạng này của Kiều Vũ Vi, chỉ sợ sớm không có rồi, làm mẹ, Khang Tuệ Trân thật sự độc ác vô cùng.
Lúc này, Kiều Vũ Vi tràn đầy khó tin nhìn người mẹ đã biến mất vài năm, giọng mỉa mai cười lạnh:"Bà? Ha ha... Bà tới đây làm gì?"
Tuệ Trân tự biết đuối lý, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Kiều Vũ Vi. Nhưng bà thật sự cùng đường, bởi vì trên báo chí nhìn thấy tin tức cô ghép gan thành công, nghĩ đứa con gái này vẫn có thể dựa vào, cho nên mặt dày chạy đến.
" Vũ Vi, con đừng nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ lúc ấy cũng là bất đắc dĩ... Con có biết, mẹ ly hôn với Kiều Vạn Đông, sau đó lại bị cha ruột của con quấn lấy..."
"Bị quấn lấy, bà liền không trở lại! Tôi đang hấp hối bà ném lại bệnh viện, hiện tại trở về làm gì?" Kiều Vũ Vi kích động dị thường, nhặt cái chén nằm ở trên tủ đầu giường ném xuống đất, miệng kêu gào, "Bà cút cho tôi! Bà mà là mẹ sao? Bà còn dám ở trước mặt tôi tự xưng là mẹ? Tôi sao lại có người mẹ như vậy? Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"
" Vũ Vi, con đừng như vậy! Con xem bệnh của con cũng khỏi rồi, con cùng Hàn Thừa Nghị vẫn còn cơ hội, mẹ nghe nói, Hàn phu nhân cho con dọn vào Hàn gia, có phải hay không?" Khang vô liêm sỉ nói, căn bản không có để ý đến cơ thể cùng tinh thần trạng thái của con gái.
" A..." Kiều Vũ Vi như bị bệnh tâm thần bưng kín tai, đôi mắt đỏ ngầu, như phát điên thét chói tai, "Tôi không muốn nghe bà nói chuyện! Cút cho tôi! Cút a... A..."
Bảo tiêu canh giữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng vọt vào.
" Kiều tiểu thư?"
Kiều Vũ Vi thu người ngồi ở đầu giường run nhè nhẹ, chỉ vào Khang Tuệ Trân nói:" Đem bà ta đuổi ra ngoài! Về sau cũng không cần cho bà ta vào đây!"
"Vâng... Mời bà ra ngoài!" Bảo tiêu một bên khách khí nói, một bên không chút khách khí lôi kéo Khang Tuệ Trân ra bên ngoài.
" Vũ Vi, Vũ Vi! Con không thể đuổi mẹ đi ra ngoài! Con tại sao có thể đối với mẹ như vậy? Mặc kệ mẹ đã làm gi, con cũng là do mẹ sinh, nếu không có mẹ, con có thể sống tốt như vậy không? Kiều Vũ Vi!" Khang Tuệ Trân kháng nghị tranh luận, nhưng chẳng có ích gì, vẫn là bị bảo tiêu kéo tha ra ngoài.
" Kiều Vũ Vi! Lòng dạ con thật độc ác! Khó trách mạng của con không tốt như vậy, lại có thể để bảo tiêu đối xử với mẹ mình như vậy... Ôi..."
Khang Tuệ Trân ở ngoài cửa vẫn chửi rủa, giọng càng ngày càng nhỏ, có lẽ là bị bảo tiêu kéo đi xa. Kiều Vũ Vi ôm chặt lấy đầu, rất đau đầu! Vì cái gì? Cuộc đời của cô vì cái gì không có chuyện tốt đẹp nào?
Học giả Kiều Vạn Đông nho nhã không phải cha ruột, cha đẻ là một du côn, mẹ lại vì tư lợi.... Ngay cả người đàn ông mình thích, trong lòng cũng chỉ có Lạc Tuyết Vi! Kiều Vũ Vi nắm chặt hai tay, ghen tị thiêu đốt lý trí của cô, trong lòng thê lương cuồn cuộn...
Đế Đô, phủ tổng thống.
Trước sân, ngọn đèn sáng rực. Đêm nay, ở trong này, có một buổi tiệc tối chính trị thương nghiệp, nơi này, tập trung quyền quý hiển hách nhất Đế Đô, chủ nhân là Hàng Trạch Hạo tổng thống nước C, mà Hàn Thừa Nghị là dẫn đầu trong thương giới, tất nhiên cũng được mời đến.
Tổng thống Hàng Trạch Hạo tuy rằng đã gần đến trung niên, nhưng bề ngoài phong lưu phóng khoáng như trước, hơn nữa có dòng máu hỗn huyết, ngũ quan lập thể anh khí bức người, ông khôi ngô không thua bất cứ một người trẻ tuổi nào ở đây. Bình tĩnh mà xem xét, so với Hàn Thừa Nghị đứng đầu bốn đại gia tộc ở Đế Đô, trong cảm nhận của phái nữ Đế Đô Hàng Trạch Hạo mới là nam thần.
Bởi vì tại Đế Đô, những quốc dân đều biết, tổng thống Hàng Trạch Hạo chung tình với thê tử của mình, vợ của ông mắc bệnh hôn mê nằm trên giường mười mấy năm, đến nay chưa tỉnh lại, mà Hàng Trạch Hạo vẫn không đi bước nữa. Ở Đế Đô, đây là một giai thoại được lưu truyền rộng rãi.
Hàng Trạch Hạo đang cùng Hàn Thừa Nghị nâng ly chạm cốc, hai bên đều là người lòng dạ sâu đậm, nói chuyện như đánh thái cực. Người khác nhìn mệt, bọn họ lại coi đây như trò chơi so chỉ số thông minh, chơi vui vẻ không nỡ dừng lại.
Đang nói đến cao hứng, Hàng An Chi nghĩa tử của Hàng Trạch Hạo đã đi tới, tựa vào bên tai Hàng Trạch Hạo thấp giọng nói:" Nghĩa phụ..."
Hiển nhiên, bởi vì Hàn Thừa Nghị ở đây, có những lời anh không thể nói rõ.
Hàng Trạch Hạo hiểu rõ nhếch môi, buông cái ly đế dài trong tay, cười với Hàn Thừa Nghị:"Thật xin lỗi, Hàn tam thiếu, tiếp đón không được chu đáo rồi, tôi có chút việc tư muốn đi xử lý. Nói chuyện với cậu rất vui, nếu tôi xong việc cậu còn chưa đi, chúng ta tiếp tục tán gẫu, thế nào?"
Một cánh tay Hàn Thừa Nghị đặt trước ngực, cung kính nói:" Tổng thống ông khách khí, Thừa Nghị không chịu nổi vinh hạnh này. Ngài có việc xin cứ đi trước!"
"Ừ." Hàng Trạch Hạo đánh giá anh, ánh mắt kia bí hiểm, có thâm ý ngầm.
Hàng Trạch Hạo đi ở phía trước, Hàng An Chi đi theo phía sau ông hướng về phía nội viện, đến mỗi cửa, Hàng An Chi đều phải quét vân tay mới có thể đi vào.
Một đường như vậy đi vào khu tư nhân sinh hoạt của Tổng thống, cảnh vật chung quanh thật vắng vẻ, mọi nơi đều biểu hiện tôn quý cùng tao nhã.
" Phu nhân đâu?"
Mỗi lần vừa bước vào câu đầu tiên Hàng Trạch Hạo nói đều là câu này, mười mấy năm qua nhóm người hầu cũng đã quen rồi.
" Hồi Tổng thống, tất cả đều tốt, hôm nay còn uống thêm một bát súp." Người hầu phụ trách chăm sóc Tổng thống phu nhân trước nay vội vàng đáp.
Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, khóe miệng có chút thả lỏng, lúc này mới dẫn Hàng An Chi lên phòng sách lầu trên.
" Thế nào? Tra được?" Hàng Trạch Hạo tháo cà- vạt, tùy ý đặt ở trên ghế sa lông, người cũng nằm lên ghế trên ghế sa lông, chỉ vào Hàng An Chi nói, "Con cũng ngồi đi, ở nhà không cần câu nệ như vậy. Nơi này hiện tại chỉ có hai cha con chúng ta."
"Dạ, cha nuôi."
Hàng An Chi nghe lời ngồi xuống, đem chuyện tra được đều lần lượt báo cáo cho Hàng Trạch Hạo.
" Tra qua, trên hộ tịch Kiều Vạn Đông chỉ có một con gái."
Nghe đến đó, Hàng Trạch Hạo không khỏi ngẩn ra:" Chỉ có một nữ nhi? Như vậy nói rõ, Kiều Vũ Vi này là con gái của ta và A Từ?" Nghĩ đến Kiều Vũ Vi bị bệnh ốm đau tra tấn nhiều năm, Hàng Trạch Hạo đau đớn đỡ trán.
Năm đó, ông đã nói muốn đem con gái cùng mang đi, nhưng A Từ không cho, làm như vậy quá mắc nợ Kiều Vạn Đông.
Nhưng những năm qua, Hàng Trạch Hạo đối với đứa con gái chưa từng gặp mặt càng ngày càng cảm thấy xin lỗi và nhung nhớ, vợ lại hôn mê bất tỉnh nhiều năm như vậy, ông mới hạ quyết tâm tìm con gái trở về. Tìm lâu như vậy, mới phát hiện ra là con gái của ông có khả ở tại thành phố T!
Hàn Thừa Nghị đã dùng một số tiền lớn để tìm gan thích hợp, làm phẫu thuật ghép gan cho Kiều Vũ Vi!
" Cha nuôi, ngài không cần đau lòng, Kiều Vũ Vi giải phẫu thành công, tin tưởng rất nhanh có thể khang phục, đợi cho phu nhân tỉnh lại, mọi người một nhà có thể đoàn viên." Hàng An Chi ở một bên an ủi Hàng Trạch Hạo.
Hàng Trạch Hạo thu hồi bi thương, ngẩng đầu hỏi:"Phía bên bệnh viện tiến hành thế nào? Ba muốn nhanh chóng gặp mặt đứa nhỏ này, mặt khác vì để ngừa vạn nhất, kiểm tra vẫn phải làm. Chú ý, tất cả an bài bí mật, trước khi xác định ý tưởng của nó, ba không nghĩ làm lộ ra ngoài, nếu nó giống A Từ, tính tình phỏng chừng rất bướng bỉnh."
Trong lời nói, vô tình đã tràn đầy tình thương của cha.
Hàng An Chi hiểu ý cười, gật gật đầu:" Là, cha nuôi yên tâm, An Chi biết làm như thế nào."
"Ừ."
Hàng Trạch Hạo đứng lên đi ra ngoài, Hàng An Chi hỏi ":" Cha nuôi, cha còn đi sân trước không? Yến hội lúc này vẫn chưa tàn."
Đôi mắt Hàng Trạch Hạo tràn đầy ấm áp, khóe miệng cũng mang theo một tia cười, lắc đầu nói:" Không đi, ba muốn đi tìm A Từ, cả ngày đều bận, cũng chưa cùng bà ấy nói chuyện đàng hoàng. Bên ngoài con thay ta đi đi, con cũng không nhỏ, qua hai năm từ nghị viên cũng không cần vị trí nghị viên nữa, cha nuôi có chuyện trọng yếu hơn cho con làm."
"Dạ, cám ơn cha nuôi."
Hàng Trạch Hạo vỗ vỗ bả vai con trai nuôi, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Trong bệnh viện, Kiều Vũ Vi không nghĩ tới Lương Giai Văn sẽ đến gặp cô.
"Cô? Cô tới làm gì? Xem tôi chết chưa? Tôi đã nói cho cô biết rồi, tôi không phải là người mà cô nên hận! Cô tìm sai đối tượng rồi!" Thái độ Kiều Vũ Vi đối Lương Giai Văn tất nhiên không tốt rồi.
Đương nhiên Lương Giai Văn cũng không phải tới thăm Kiều Vũ Vi. Lương Giai Văn liếc mắt nhìn Kiều Vũ Vi một cái, khóe môi cong lên cười lạnh:"Tôi đối với việc cô khỏe mạnh hay không cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi tin tưởng cô cùng tôi một dạng, đều rất hận một người!"
"..." Kiều Vũ Vi bỗng dưng nhìn về phía Lương Giai Văn, ánh mắt chạm phải nhau, trong lòng liền rõ ràng. "Vậy thì sao nào?"
"Hừ!" Lương Giai Văn cười lạnh, "Chẳng sao cả, tôi chỉ là tới nói cho cô biết, thanh danh cô ta hiện tại đã bị tôi làm hỏng! Hàn phu nhân chắc là không chấp nhận cô ta, cho nên đây là cơ hội tốt của cô, đã hiểu chưa?"
Kiều Vũ Vi lại không đồng ý, cười lạnh:"Cô suy nghĩ hơi nhiều, vô dụng, tôi chỉ có thể khiến cô ta khó chịu, không ai có thể tách bọn họ ra!"
" Nói cũng không có thể nói như vậy, hiện tại có cơ hội tốt như vậy đặt trước mắt cô, chẳng lẽ cô liền buông tha như vậy?"
Kiều Vũ Vi khinh thường nhếch miệng, giọng đầy mỉa mai:"Cô muốn nói gì với tôi? Vô dụng, bà ấy chỉ có thể trở ngại một chút, Hàn Thừa Nghị có bao nhiêu tàn nhẫn? Không ai có thể bức anh ấy, lời nói tàn nhẫn của anh ta đều trút lên tôi!"
"Chưa đi đến bước cuối cùng, ai biết kết quả là gì? Cô sợ cái gì có tôi giúp cô!"
Lương Giai Văn nhìn Kiều Vũ Vi, vẻ mặt khôn khéo, Kiều Vũ Vi không phải đối thủ của cô, cô còn muốn nói gì, cửa phòng bệnh lại bị gõ mấy tiếng.
Sắc mặt Lương Giai Văn biến đổi, cầm lấy túi, nhanh chóng chui vào toilet, nhỏ giọng dặn Kiều Vũ Vi:" Đừng nói cho người khác tôi ở trong này!"