Tin tức Nhạc Tuyết Vi mất tích, rất nhanh truyền tới tai Hàn Thừa Nghị.
“Cái gì?”
Khi Hàn Thừa Nghị nhận được tin tức, đang tham gia một buổi tiệc rất quan trọng. Nghê Tuấn nói tin tức cho anh, tâm tư chào hỏi với chủ tiệc cũng không có, lập tức rời đi.
“Chuyện xảy ra khi nào? Tình huống cụ thể như thế nào?”
Lên xe, Hàn Thừa Nghị vội vàng hỏi Nghê Tuấn, mày nhíu chặt, đôi tay nắm chặt. Lòng anh nôn nóng, anh chỉ mới đi nửa ngày, cô lại chạy mất?
Bác sĩ nói cô không thể xuống giường, một bước cũng không thể đi, cô lại dám to gan chạy ra khỏi bệnh viện? Chẳng lẽ cô không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nhỡ cô và con có chuyện gì ngoài ý muốn…… Hàn Thừa Nghị lo sợ, thì ra anh đã lo lắng cho đứa nhỏ này theo bản năng rồi?
Đó là con anh, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng là do anh và người con gái anh yêu tạo ra đứa bé này…… Nếu không phải đã từng thề, anh sẽ mừng rỡ hơn bất cứ ai khi biết có đứa nhỏ này!
Tới bệnh viện, phòng bệnh Nhạc Tuyết Vi trống không, cô không mang gì cả, cũng không có để lại lời nào, cứ như vậy mà đi.
Đối mặt với phòng bệnh trống không, Hàn Thừa Nghị mất mát, đau lòng, lo lắng, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ! Thật là một nha đầu xấu tính! Cứ không từ mà biệt như vậy? Không có nghĩ tới cảm thụ của anh sao?
“Tuyết Vi, nằm yên.”
Hàn Thiên Lỗi dẫn Nhạc Tuyết Vi đi tới nhà riêng của cậu ở thành phố T, ôm Nhạc Tuyết Vi đến trên giường, đắp chăn cho cô.
Nhạc Tuyết Vi cảm kích nói lời cảm tạ: “Thiên Lỗi, cám ơn cậu.”
Khóe miệng Hàn Thiên Lỗi giật nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tuyết Vi, tôi cũng không biết tôi làm như vậy là đúng hay sai…… Cô và chú ba có chuyện gì vậy? Tôi thật sự không tin chú ba sẽ không cần đứa nhỏ này, cô biết không? Từ sau khi ba tôi qua đời, bà tôi đều ngóng trông chú ba kết hôn sinh con, người Hàn gia quá ít ỏi! Có phải trong đó có hiểu lầm gì không? Tôi nghĩ, tốt nhất cô vẫn nên gặp chú ba, hóa giải hiểu lầm……”
“Không.”Nhạc Tuyết Vi quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Hàn Thiên Lỗi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên nghị, “Không, tôi không cần, những người ở bệnh viện đều người là của anh ấy, từ khi tôi xảy ra chuyện anh ấy cũng chưa tới nhìn qua một lần, anh ấy không để tâm đến đứa nhỏ này……”
Đương nhiên cũng…… Không để tâm đến cô.
Nói xong, khẩn cầu Hàn Thiên Lỗi, “Thiên Lỗi, trong bụng tôi là em cậu! Tôi biết, cậu không giống chú cậu, cậu rất thiện lương, cậu nhẫn tâm nhìn em cậu không thể sinh ra trên đời sao?”
“Tôi đương nhiên không đành lòng!” Hàn Thiên Lỗi vội vàng lắc đầu.
Nhưng tình huống trước mắt, nên làm cái gì cho tốt, Hàn Thiên Lỗi bị kẹp ở giữa Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thừa Nghị, rất khó xử.
Mặc kệ như thế nào, trước sắp xếp cho Nhạc Tuyết Vi tốt rồi nói.
Hàn Thiên Lỗi không có thời gian ở lại thành phố, cậu còn phải chạy đến ‘ẩn hồ’. Cậu mời tới một bảo mẫu cùng một y tá, dặn dò bọn họ chăm sóc Nhạc Tuyết Vi.
Mặt khác, lại dặn dò Nhạc Tuyết Vi, nhất định không được xuống giường.
Trải qua một hồi, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy bụng đau đớn, cô cũng rất lo lắng, nhỡ cô không cẩn thận làm đứa bé xảy ra chuyện gì, nên trịnh trọng đáp ứng Hàn Thiên Lỗi, Hàn Thiên Lỗi vẫn không yên tâm, cũng chỉ có thể để cô ở trong nhà, đứng dậy đi ‘ẩn hồ’.
Ở thành phố T, muốn dưới mí mắt Hàn Thừa Nghị giấu một người, không phải là một việc dễ dàng. Huống chi, người giấu lại là cháu trai Hàn Thiên Lỗi của anh? Không khách khí mà nói, lông cánh của Hàn Thiên Lỗi vẫn chưa đủ mạnh, tất cả mọi thứ cậu có, đều là do Hàn Thừa Nghị anh cho!
Cho nên, tin tức Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thiên Lỗi cất giấu, Nghê Tuấn rất nhanh truyền đến tai Hàn Thừa Nghị.
“Tam thiếu, tìm được Tam thiếu phu nhân rồi……”
Hàn Thừa Nghị suốt đêm chưa chợp mắt, không tìm được Nhạc Tuyết Vi, sao anh có thể ngủ được? Lúc này nghe được Nghê Tuấn nói, cũng chưa kịp hỏi, trực tiếp từ trên sô pha đứng lên, lấy áo khoác trên ghế mặc vào.
Vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Ở đâu? Cô ấy và con đều không có việc gì chứ?”
“Dạ, Tam thiếu phu nhân rất khỏe, chỉ là……” Nghê Tuấn ậm ừ, điều này rất hiếm thấy.
Hàn Thừa Nghị nhận thấy được dị thường, bỗng dưng dừng lại bước chân, híp mắt nhìn kỹ Nghê Tuấn, lạnh giọng quát: “Có chuyện gì thì mau nói, ấp a ấp úng, không giống ngươi!”
“Dạ, Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân ở chỗ Thiên Lỗi thiếu gia.”
“……” Mắt Hàn Thừa Nghị rụt lại, khiếp sợ không nhỏ.
Sớm biết rằng Tiểu Tuyết cùng Thiên Lỗi cảm tình không tồi, hơn nữa Thiên Lỗi còn có ý với Tiểu Tuyết…… Sao bọn họ lại ở cùng nhau? Hơn nữa, Thiên Lỗi lại mang Tiểu Tuyết đến nhà riêng của nó? Hàn Thừa Nghị không cách nào hình dung tâm tình giờ phút này, phẫn nộ, thất vọng, vẫn là ghen ghét? Hoặc là tất cả.
“Đi!”
Hàn Thừa Nghị bình ổn tâm tình, không nói gì thêm, lên xe, chạy tới nhà riêng của Hàn Thiên Lỗi.
Nhưng lại có người tới trước Hàn Thừa Nghị.
“Các ngươi là ai?”
Tô Nhạc Quân kinh ngạc nhìn bảo mẫu cùng y tá, đây là nhà riêng của con trai, mỗi lần bà ta tới sẽ ngẫu nhiên đến đây, biết bình thường con trai cũng không ở nơi này, nhưng sao bây giờ lại có người lạ ở đây?
“A…… Phu nhân, bà vào đây bằng cách nào? Hàn tiên sinh mời chúng tôi đến chăm sóc Nhạc tiểu thư.”
Bảo mẫu và y tá Tô Nhạc Quân ăn mặc không tầm thường, bộ dáng phu nhân, nghĩ đến cũng không phải tự xông vào nhà dân, chỉ sợ có quan hệ với vị Hàn tiên sinh kia.
“Hàn tiên sinh? Là Thiên Lỗi sao?”
Ngay sau đó ánh mắt Tô Nhạc Quân sáng ngời, “Nhạc tiểu thư? Có phải là một cô gái mang thai không?”
“Đúng…… Phu nhân là?” Bảo mẫu cùng y tá nhìn nhau, xem ra thật là người quen, rất quen thuộc chỗ này.
“Tôi là mẹ nó, tôi đi lên xem cô ấy.” Tâm tình Tô Nhạc Quân rất tốt, vốn đang buồn không biết xuống tay như nào, ai biết thế nhưng lại có chuyện tốt như vậy?
Nhạc Tuyết Vi sợ là trốn chú ba nên mới chạy trốn tới nơi này, nhưng cô ta trốn chỗ nào không trốn, lại trốn ngay dưới mí mắt bà ta? Hừ, thật đúng là ý trời!
Bảo mẫu cùng y tá không hiểu rõ, Tô Nhạc Quân là mẹ Hàn tiên sinh hay là mẹ Nhạc tiểu thư, nhưng đều giống nhau thôi!
Tô Nhạc Quân quen cửa nẻo đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính. Nhạc Tuyết Vi đang nằm trên giường, cũng không ngủ.
“A, nằm nghỉ ngơi sao?” Tô Nhạc Quân âm dương quái khí đi tới, ngồi xuống bên người Nhạc Tuyết Vi, từ trên xuống dưới nhìn cô, nói một câu không thể hiểu được, “Đang mang thai, nhưng cô càng đẹp hơn.”
Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy bà ta, còn đau đầu hơn nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, nghe bà ta nói càng cảm giác sâu sắc không thể hiểu được, liếc nhìn bà ta một cái, nói: “Chị dâu, chị muốn nói cái gì thì nói thẳng đi.”
“Ha ha……” Tô Nhạc Quân che miệng cười to, “Nhìn cô khẩn trương như thế, giống như một con nhím nhỏ. Yên tâm, không phải tôi tới hại cô, không muốn có con, không phải là tôi, cô nói có phải hay không?”
Thanh âm bà ta rất êm tai, nhưng lời nói lại giống lưỡi dao, chọc thẳng vào trái tim Nhạc Tuyết Vi.
“Chị dâu, chị muốn gì? Tôi cũng không làm gì đụng tới chị, chị hùng hổ doạ người như thế, rốt cuộc là vì sao?”
Nếu Tô Nhạc Quân không khách khí, Nhạc Tuyết Vi cũng không muốn nhân nhượng.
“Hừ……” Tô Nhạc Quân cười nhạt, thầm nghĩ, vì sao? Vì đứa bé trong bụng cô! Liền vì cô là người thứ n bên cạnh Hàn Thừa Nghị, nhưng lại người duy nhất mang thai!
“Không có gì! Cũng không phải không có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này, tôi cũng không biết có nên nói cho cô không. Cô nói xem tôi có thể nói cho cô không?”
Tô Nhạc Quân cố ý vô tình nói đôi ba câu, nhưng cũng đủ khiến cho vô số người mơ màng.
“Chị dâu, chị muốn nói cái gì?” Nhạc Tuyết Vi bật thốt lên hỏi, cô rất không kiên nhẫn với thái độ này của Tô Nhạc Quân. “Về chuyện này chị không cần nói nữa, tôi cũng không muốn biết, nếu là đơn thuần muốn kích thích tôi, vậy chị đã hao tổn tâm huyết rồi.”
“A……” Tô Nhạc Quân cả kinh, ra vẻ kinh ngạc nói, “Cô thật sự không muốn biết? Vì sao chú ba không cần đứa nhỏ này, tôi cảm thấy cô vẫn nên biết một ít…… Chị dâu có ý tốt, thấy cô không biết định……”
Nhạc Tuyết Vi nhíu mày ngắt lời Tô Nhạc Quân: “Chị dâu, chị không cần lo lắng chuyện giữa tôi và Hàn Thừa Nghị, nếu anh ấy không muốn, như vậy con tôi chỉ là của tôi, không có quan hệ gì với anh ấy!”
“Ai, Tuyết Vi, chị dâu có ý tốt, không nghĩ em đã bị lừa gạt, chị đây không đành lòng gạt cô, tôi nói như thế…… Chị cô bị bệnh thế nào?” Tô Nhạc Quân vừa nói, đổi chủ đề không hề liên quan đến chuyện lúc nãy.
Bà ta là người khôn khéo, mỗi một câu nói, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, đều trong kế hoạch, không đi sai bước nhầm.
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhíu mày, Tô Nhạc Quân đã biết quan hệ của cô và Kiều Vũ Vi? Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, nhưng sao Tô Nhạc Quân lại đột nhiên quan tâm đến Kiều Vũ Vi?
“Chị tôi? Bị thương ngoài da, chắc sắp khỏi rồi!”
“A, nghe cô nói như vậy, chắc cô chưa biết?” Tô Nhạc Quân kinh ngạc, trong lòng lại cười lạnh, chú ba giỏi lắm, vì không muốn để người yêu hiến gan, vì bảo vệ con chú, thật sự không nói chuyện này cho Nhạc Tuyết Vi?
“Biết cái gì?” Nhạc Tuyết Vi hỏi.
“Aizz, chị cô, aizz…… không chỉ là bị thương bên ngoài, nghe nói là bệnh gan gì đó! Phải thay gan mới có thể sống, bằng không chỉ có thể chờ chết!”
“……” Nhạc Tuyết Vi giật mình mở lớn hai mắt, cái gì? Lại có chuyện này? Vì sao một chút tin tức cô cũng không biết?
Kiều Vũ Vi bị bệnh này, Hàn Thừa Nghị nhất định là biết, anh biết lúc nào?
Tô Nhạc Quân còn châm ngòi thổi gió nói, “Aizz, tôi nghe nói, loại bệnh này, người thân gần nhất hiến gan là thích hợp nhất, cô là em gái của người ta đó! A, nhưng cô mang thai……”
Âm cuối không có ý tốt, khóe mắt khơi mào, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi thấy Nhạc Tuyết Vi đang luống cuống. Trong đầu đều là câu kia, Kiều Vũ Vi bị bệnh, cần cấy ghép gan, người thân gần nhất là nhất thích hợp……