Lần nữa tỉnh lại, trên đôi mắt vẫn bị mảnh vải che, một mảnh đen nhánh như cũ, băng dán trên miệng vẫn còn nguyên, tay chân bị dây thừng trói chặt.
Nhạc Tuyết Vi có chút hoảng hốt, cô bị sao vậy? Vừa rồi cảm thấy khổ sở như sắp chết, như thế nào đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút?
Nhưng sao trong miệng lại nồng nặc mùi máu tươi thế này?
Không có thời gian tự hỏi nhiều, Nhạc Tuyết Vi nghe thấy có âm thanh người nói chuyện, đại khái khoảng cách có chút xa, thanh âm hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Con bé kia phải làm sao bây giờ? Giấu ở trên thuyền, mang đi? Hay lên thành phố T rồi đem bán?"
"Mày bị ngu à? Vùng biển này thuộc quản lý của thành phố T, con bé này xảy ra chuyện ở chỗ này, phần lớn khả năng nhà ở thành phố T! Sao có thể đem lên thành phố T bán? Qua hai ngày nữa bọn buôn lậu người tới đây, chúng ta sẽ đem bán, làm cho bọn họ kéo đến nước ngoài đi, diện mạo của con nhỏ này, nhất định có thể bán được giá cao!"
"Việc này, việc này cũng đúng a! Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chúng ta nhập cư trái phép đấy!"
"Mày nhát gan? Con nhỏ này lớn lên xinh đẹp, mày đã bao giờ gặp qua cấp bậc này hay chưa? Gan nhỏ còn muốn phát tài? Hết thảy cứ nghe tao!"
"Ồ ồ, được!"
......
Nhạc Tuyết Vi nghe xong cuộc đối thoại này, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, làm sao bây giờ? Cô đã gặp phải bắt cóc thật? Hơn nữa cô còn là người bị bắt cóc, bọn họ còn muốn đem cô bán cho bọn buôn người!
Nghĩ lại sự việc đã trải qua, sống lưng Nhạc Tuyết Vi thoáng lạnh lẽo, là Kiều Vũ Vi! Hay cho một phụ nữ ngoan độc, vì Hàn Thừa Nghị mà ra tay với cô?
Trong đầu Nhạc Tuyết Vi giật mình. A... rất có khả năng Kiều Vũ Vi đã biết được sự việc về thân thế của cô ta! Sợ cô nói cho Kiều Vạn Đông nên chó cùng rứt giậu, dùng loại chiêu tàn nhẫn này!
Không được, cô không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, không thể để mưu đồ của Kiều Vũ Vi thực hiện được!
Trong đầu tính toán, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, cuối cùng dừng lại, đứng ở trước mặt cô. Mảnh vải trên mắt được tháo xuống, băng dán trên miệng cũng gỡ ra, Nhạc Tuyết Vi chậm rãi mở mắt, nhìn đến khuôn mặt đáng khinh của nam tử trung niên đang cầm trong tay chén cơm trước mặt.
"Đây, ăn đi!"
Nội tâm Nhạc Tuyết Vi sợ hãi muốn sống, to gan nói, "Ông trói tay tôi, tôi ăn như thế nào?"
"Ha!" Nam tử trung niên sửng sốt, "Không nghĩ tới lá gan của tiểu nha đầu này không nhỏ. Người bị chúng tao trói mà còn giống như mày cũng không thấy nhiều lắm! Thôi được, tao cởi trói cho mày, mà cho dù mày có chạy cũng không thoát!"
Nam tử trung niên cởi trói hai tay Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi vội đón lấy chén cơm, cầm đũa lên ăn. Cô tin tưởng trong cơm này không có bỏ thuốc, cô đã ở trong tay bọn họ rồi, bọn họ không cần phải lại bỏ nữa. Hơn nữa cô muốn ăn cơm, ăn no mới có sức chạy!
"Có nước không?"
Nhạc Tuyết Vi ăn cơm xong, ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử.
"Có! Chờ!"
Nam tử trung niên bật cười, rót chén nước đưa cho Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cầm ly nước, cúi đầu, ánh mắt đen láy không ngừng chuyển động. Làm sao bây giờ, hiện tại phải làm sao bây giờ? Cô muốn bỏ chạy, ở lâu chỗ này một phút lại nguy hiểm hơn một phần! Ngẩn cổ uống nước xong, Nhạc Tuyết Vi lại trấn định nói tiếp,
"Tôi muốn đi toilet."
"Mày..." Lông mày của trung niên nam tử nhíu lại, có chút không kiên nhẫn, "Thật phiền toái! Sao lại nhiều chuyện như vậy!
Đi! Toilet không có ở bên này."
Nhạc Tuyết Vi chỉ chỉ hai chân bị trói của mình, "Tôi có thể gỡ nó ra không? Có nó tôi không đi được."
Trung niên nam tử thấp giọng thở dài, hung tợn quát Nhạc Tuyết Vi, "Nói cho mày biết, mày đừng có ra vẻ với tao! Nơi này là biển, mày không chạy thoát được đâu!"
Nhạc Tuyết Vi thức thời gật đầu, "Tôi biết, tôi không chạy, tôi thật sự muốn đi toilet."
"Thật phiền toái!" Trung niên nam tử oán giận nói một câu, "Gỡ ra! Đi với tao!"
Sau khi gỡ bỏ dây thừng trói chặt chân, Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng đứng lên, thân thể cử động một chút, còn tốt, cơ thể còn cử động được, không có vấn đề khác.
"Đi thôi! Phải đi xuyên qua boong tàu. Nhanh lên!"
Nhạc Tuyết Vi đi theo phía sau trung niên nam tử ra ngoài khoang thuyền. Đưa mắt nhìn qua, biển mênh mông rộng lớn, quả nhiên đúng như lời nam tử trung niên nói, cô thật đúng là không có đường trốn. Nếu cứ như vậy nhảy xuống, không biết có còn sống mà bơi vào bờ hay không?
Nhảy, hay không nhảy?
Nếu không nhảy, như vậy chờ đợi cô chính là bị bọn buôn người bán ra nước ngoài. Nhảy, còn còn có một đường sống!
Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng động não, thời gian không nhiều, không thể đợi cô cẩn thận suy nghĩ, đoạn đường từ boong tàu chỉ ngắn như vậy, nếu bây giờ không nhảy sẽ không còn cơ hội! Sau khi hạ quyết tâm, Nhạc Tuyết Vi lựa chọn nhảy! Nam tử trung niên đi ở phía trước, Nhạc Tuyết Vi đang đi ở phía sau thì đột nhiên thay đổi phương hướng, chạy tới lan can thuyền.
Trung niên nam tử nghe được động tĩnh, nhanh chóng xoay người nhìn qua, nhưng Nhạc Tuyết Vi đã tới đến bên cạnh lan can thuyền.
"Ê! Con nhỏ chết tiệt, mày làm cái gì vậy? Nơi này là biển, mày cho dù có nhảy xuống cũng không chạy được!"
Trong khi trung niên nam tử còn đang chửi ầm lên, Nhạc Tuyết Vi đã trèo qua lan can, "phấn đấu quên mình" thả người nhảy xuống mặt biển.
Nam tử trung niên chạy đến bên lan can, chỉ nhìn thấy một trận bọt nước nổi trên mặt biển, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống, căn bản không nhìn thấy bóng dáng Nhạc Tuyết Vi.
"Sao lại thế này?"
"Con nhỏ kia nhảy xuống biển?"
"Cái gì? Mày trông người thế nào vậy? Có một con nhóc cũng không trông được?"
"Tao, tao đâu có biết lá gan con nhỏ này lớn như vậy, biển lớn vậy mà cũng dám nhảy! Hiện tại phải làm sao bây giờ?"
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Nhảy xuống tìm… Chỉ là một con oắt con, có thể bơi được bao xa! Mau!”
......
Nhạc Tuyết Vi nhảy xuống biển, nước biển lạnh đến thấu xương, nhưng cô buộc phải nỗ lực để bản thân chìm xuống, nếu không những người đó nhất định sẽ phát hiện ra cô. May mà thời điểm cô còn ở trường đại học đã từng là thành viên của câu lạc bộ lặn, bởi thế mà cô rất có ưu thế ở phương diện lặn xuống nước.
Tuy không có trang bị gì, nhưng Nhạc Tuyết Vi tự tin có thể kiên trì lâu hơn những người này.
Dưới đáy biển, Nhạc Tuyết Vi từng chút một bơi đến bờ biển, có thể nghe thấy thanh âm những người đó nhảy xuống biển tìm cô. Nhạc Tuyết Vi rất nóng vội, nếu cứ tiếp tục như vậy, thể lực của cô sẽ tiêu hao hết!
Nhưng, ông trời không tuyệt đường người...
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát. Là cảnh sát biển! Nhạc Tuyết Vi vui mừng, nhanh chóng cử động tay chân trồi lên mặt nước.
Trên mặt biển một mảnh táo tạp, Nhạc Tuyết Vi có thể thấy được, cảnh sát biển quả nhiên đã nghe được động tĩnh mà chạy tới.
“Cảnh sát, cảnh sát……”
Nhạc Tuyết Vi cố gắng hướng cảnh sát biển giơ cao tay. Cô có thể nhìn thấy những người bắt cóc cô nhìn qua như hổ rình mồi, nhưng, hiện tại cô không sợ.
"Mau, bên kia có người! Mau lái qua!"
Bởi vì cảnh sát biển đến kịp lúc, Nhạc Tuyết Vi được cảnh sát cứu lên thuyền, hơn nữa lập tức được đưa tới bệnh viện.
“Bác sĩ, xin hỏi ta có thể đi được chưa?”
Nhạc Tuyết Vi vội vàng muốn nhìn thấy cha mình, mẹ con Kiều Vũ Vi và Khang Tuệ Trân quá ác độc, đã đến nỗi phát rồ rồi, bọn họ nếu có thể hại cô, vậy cũng là có thể hại Kiều Vạn Đông, cô hiện tại càng thêm lo lắng cho an nguy của cha cô.
"Hiện vẫn chưa có báo cáo, chúng tôi chịu ủy thác của cảnh sát, phải bảo đảm cô khỏe mạnh."
Bác sĩ hướng cô vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống.
Bởi vì còn có cảnh sát đi cùng cô, Nhạc Tuyết Vi không còn cánh nào khác, chỉ có thể ngồi chờ báo cáo.
Báo cáo cuối cùng cũng ra tới, bác sĩ cười cười nói, “Thân thể rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là, cô mang thai đã được ba tuần, ở trong biển thời gian dài như vậy cũng không tốt lắm. Trở về phải chú ý giữ ấm, lần đầu mang thai, phải đặc biệt chú ý.”
“……” Nhạc Tuyết Vi vốn dĩ cho rằng không có việc gì, cầm báo cáo là có thể đi rồi, nhưng hiện tại, cô lại ngốc lăng.
Bác sĩ vừa rồi nói cái gì? Là cô nghe lầm sao? Cái gì mà mang thai ba tuần? Cái gì mà lần đầu mang thai? Chẳng lẽ cô lại… Nhạc Tuyết Vi không thể tin việc này là thật, vội vàng mở báo cáo sức khoẻ ra kiểm tra. Thình lình trên một tờ trong đó viết: Mang thai đầu, ba tuần.
Nhạc Tuyết Vi nhắm chặt hai mắt, trong đầu nhớ lại một lần đến bệnh viện kiểm tra kia cùng Hàn Thừa Nghị, không nghĩ rằng, vậy mà một từ thành sấm!
Cô nhanh như vậy đã lần nữa mang thai con của anh?
“Tiểu thư? Tiểu thư? Chúng ta còn cần phải trở về đồn cảnh sát lấy lời khai, có thể đi rồi chứ?” Một bên cảnh sát mang cô đến thúc giục cô.
Nhạc Tuyết Vi mờ mịt gật đầu, thu báo cáo lại, theo cảnh sát đến đồn lấy lời khai.
Từ đồn cảnh sát ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi do dự hồi lâu, hiện tại cô mang thai, tình huống lại bất đồng so với trước kia. Làm sao bây giờ? Chuyện này có nên nói cho Hàn Thừa Nghị hay không? Cô tuy rằng ngoài miệng nói không tin anh, hận anh… Nhưng miễn là lời anh nói, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Anh từng nói qua, anh là có khổ tâm bất đắc dĩ mới bảo cô bỏ đứa bé đi. Hơn nữa, sau lại, anh cũng đã nói, nếu cô muốn đứa bé, anh cũng nguyện ý muốn.
Hiện tại, đứa nhỏ này đột nhiên ở trong bụng cô, đến tột cùng có nên nói cho Hàn Thừa Nghị hay không? Có nên cho anh một cơ hội nữa hay không? Có lẽ, cô có thể thử tin tưởng anh một lần nữa, có lẽ đứa nhỏ này thật sự sẽ làm quan hệ giữa bọn họ biến chuyển?
Nói đến cùng, Nhạc Tuyết Vi là luyến tiếc Hàn Thừa Nghị. Mặc dù cô đã nhiều lần phủ nhận rằng bọn họ đã không còn khả năng.
Nhạc Tuyết Vi hạ quyết tâm, quyết định đi tìm Hàn Thừa Nghị.
Nhưng di động của cô đã bị ngâm trong nước biển nên không thể dùng được, ví tiền cũng rơi mất, chỉ có túi quần jean còn một ít tiền lẻ.
Nhạc Tuyết Vi dừng ở ven đường cửa hàng tiện lợi gọi vào dãy số của Hàn Thừa Nghị, nhưng sự tình lại không thuận lợi như cô dự đoán.
Di động Hàn Thừa Nghị không gọi đến được, đầu dây bên kia luôn nhắc: Thuê bao không liên lạc được.
Nhạc Tuyết Vi sốt ruột, làm sao bây giờ? Không gọi cho Hàn Thừa Nghị, như vậy cũng chỉ có thể gọi cho Nghê Tuấn. Nhưng số của Nghê Tuấn cô sao có thể nhớ rõ được!
Bất đắc dĩ, cô đành buông điện thoại. Không còn cách nào, nơi này gần biển, ngay cả xe cũng không gọi được, phải đi vào thành phố xem tình hình thôi!
Mà cùng lúc này, Hàn Thừa Nghị đang được đưa vào phòng cấp cứu.
Nghê Tuấn đầu đầy mồ hôi đẩy giường bệnh, trên mặt là biểu tình hoảng loạn chưa từng có.
"Bác sĩ, mau!"
“Tình huống như thế nào?”
“Trúng độc rắn, không biết là loại rắn gì!”
“Bao lâu rồi?”
“Phỏng chừng khoảng năm đến sáu tiếng đồng hồ!”
"Sao bây giờ mới đưa tới đây? Mau… Mời trưởng khoa gây tê tới!”