Nhưng lúc này di động Nhạc Tuyết Vi đã tắt máy, Hàn Thừa Nghị đứng ở ngoài cửa, trong phòng tối đen, không thấy ánh đèn, hiển nhiên là Nhạc Tuyết Vi cùng bà ngoại đã ngủ.
Nếu chỉ có một mình Nhạc Tuyết Vi thì Hàn Thừa Nghị có rất nhiều biện pháp mạnh mẽ mở cửa, nhưng hiện tại, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời đi, nếu xông vào dọa bà ngoại thì càng không ổn.
Lúc này Hàn Thừa Nghị cũng không biết, anh rời đi như vậy, sẽ làm anh và Nhạc Tuyết Vi có một nguy cơ rất lớn……
Sáng sớm ngày hôm sau Nhạc Tuyết Vi đến bệnh viện, đương nhiên không phải cô đi thăm Kiều Vũ Vi, mà cô đi thăm Kiều Vạn Đông.
Ngày hôm qua lúc Kiều Vạn Đông bị đưa vào phòng giám sát, bác sĩ nói, nếu tình huống ổn định, hôm nay có thể quay lại phòng bệnh bình thường.
Tới bệnh viện, Nhạc Tuyết Vi đến phòng giám sát thăm Kiều Vạn Đông.
Bác sĩ nói tình huống của ông rất ổn định, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường, nhưng khi nào tỉnh lại thì vẫn không rõ.
Nhạc Tuyết Vi bận trước bận sau xử lý thủ tục cho Kiều Vạn Đông chuyển vào phòng bệnh bình thường, cô cảm thấy kỳ lạ là trong toàn bộ quá trình lại không nhìn thấy Khang Tuệ Trân.
Kỳ lạ, Khang Tuệ Trân có tình cảm với Kiều Vạn Đông không, cô không biết, nhưng Khang Tuệ Trân là người vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, sao lúc này có thể yên tâm để mình cô chăm sóc Kiều Vạn Đông?
Ngày hôm qua cũng túc trực ở đây, sao hôm nay lại không thấy người đâu?
Chuyện phải làm quá nhiều, Nhạc Tuyết Vi không yên tâm để y tá chăm sóc Kiều Vạn Đông, cho nên có chuyện gì đều tự cô làm, bận rộn một chút sẽ không có thời gian nghĩ lung tung.
Giúp Kiều Vạn Đông thay quần áo xong, đã tới giữa trưa. Nhạc Tuyết Vi nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống.
Nắm tay ba, vừa mát xa vừa nói chuyện: “Ba, hôm nay ba muốn ăn gì? Ba xem ba vẫn luôn ngủ, bác sĩ nói chỉ có thể cho ba ăn thức ăn lỏng. Con bảo dì Ngô làm canh ngao cá chuối, tí nữa con sẽ về nhà lấy! Ba có đói không?”
Vừa nói, nước mắt lại rơi xuống.
Cô hận 14 năm, oán trách 14 năm, hiện giờ ba bất tỉnh nhân sự nằm ở đây, cô lại thương tâm như vậy!
Từ bệnh viện đi ra, Nhạc Tuyết Vi thấy cận vệ của Hàn Thừa Nghị đang đứng chờ.
“Tam thiếu phu nhân.”
Nhạc Tuyết Vi liếc cận vệ một cái, biểu tình lạnh lùng, không nói một lời, vòng qua xe của cận vệ, tự vẫy xe taxi, cứ vậy mà đi.
“Dì Ngô, con đã trở về.”
Tới Kiều gia, dì Ngô đã chuẩn bị canh, không chỉ như thế, trên bàn cơm cũng dọn đồ ăn.
“Tuyết Vi tới…… Con cũng ăn đi? Nhanh, con ăn trước ít đồ đi.” Dì Ngô đau lòng kéo Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy từ ái, thở dài, “Ai, không thể tưởng được Kiều hiệu trưởng cùng mẹ con bọn họ ở chung mười mấy năm, kết quả là lại xảy ra chuyện, chăm sóc ông ấy vẫn là đứa con gái bé bỏng con.”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, sau đó nhớ tới Khang Tuệ Trân, hỏi:
“Dì Ngô, Khang Tuệ Trân không có nhà sao?”
Dì Ngô cả kinh, ngơ ngác lắc đầu: “Không có! Buổi sáng 9 giờ dì đến đây, buổi tối 7 giờ đi, hôm qua và hôm nay cũng chưa gặp…… Không phải phu nhân ở bệnh viện chăm sóc Kiều Vũ Vi sao?”
“A……” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc gật đầu, “Chắc vậy……”
Ngay cả như vậy, một buổi sáng không đi thăm chồng hôn mê bệnh nặng, có phải quá kì lạ không?