Hàn Thừa Nghị mang theo Nghê Tuấn đuổi tới ‘ ẩn hồ ’, đã không kịp, chính xác mà nói, từ một khắc tai nạn kia phát sinh, cũng đã không còn kịp rồi.
Vùng núi‘ ẩn hồ ’ cong queo này mà nói, chính là phi thường nguy hiểm, xảy ra chuyện cũng không phải lần một lần hai. Mười năm trước, Hàn Thừa Nghị lái xe chạy trốn tiến vào nơi này, chính là ở cái khúc cong trên đường này đã xảy ra va chạm với xe của kẻ thù…… Hàn Thừa Nghị đứng ở đường núi bên cạnh, rũ mắt nhìn khe núi dưới chân sâu không thấy đáy, đột nhiên dưới chân mềm nhũn.
“Tam thiếu!”
“Chú ba!”
Hàn Thiên Lỗi cùng Nghê Tuấn đồng thời đem Hàn Thừa Nghị đỡ lấy, Hàn Thừa Nghị chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen nhánh, đầu đau giống như là muốn vỡ ra, dưới chân lại như là dẫm bông.
Hàn Thừa Nghị đứng vững, ánh mắt ảm đạm, hỏi cháu trai: “Cô ấy đang tốt lành, vì sao lại đột nhiên phải rời khỏi ‘ ẩn hồ ’?”
“Cháu, cháu……” Hàn Thiên Lỗi làm sao dám nói là bởi vì anh đột nhiên thông báo? Anh hiện tại đã là tự trách mình không kịp đến, chỉ hận không thể rơi xuống vách núi chính là anh, mà không phải Nhạc Tuyết Vi!
“A!” Hàn Thừa Nghị nhắm mắt, thật mạnh thở dài.
Tâm tư của tiểu nha đầu, muốn anh phải đoán thế nào? Nói đến cùng, đều là anh không tốt, vì sao muốn đem cô đuổi tới loại rừng núi hoang vu thế này? Điều kiện sinh hoạt không tốt, giao thông không có phương tiện, quả thực không có một chỗ tốt nào! Hiện tại tốt rồi, tiểu nha đầu cư nhiên đã xảy ra chuyện!
“Nghê Tuấn…… Máy bay trực thăng điều tới chưa?”
Hàn Thừa Nghị đã không giống ngày thường vững vàng bình tĩnh, hắn trong lòng rõ ràng,Nhạc Tuyết Vi lành ít dữ nhiều, khả năng cô còn sống là cực kỳ bé nhỏ!
“Tam thiếu, đã tìm rồi…… Bất quá, trước mắt còn không có bất luận tin tức gì……” Nghê Tuấn trả lời cũng có chút do dự.
Hàn Thừa Nghị suy yếu gật gật đầu, xoay người đi về hướng xe đỗ, vừa đi vừa nói: “Nghê Tuấn, đổi quần áo, chúng ta đi xuống!”
“Tam thiếu!”
“Chú ba……”
Không đợi Nghê Tuấn cùng Hàn Thiên Lỗi khuyên bảo, Hàn Thừa Nghị liền giơ tay ngăn trở bọn họ, “ đừng nói nữa, muốn tôi ở chỗ này chờ, tôi làm không được, mặc kệ cô ấy sống hay chết, tôi muốn đích thân đi xuống, ôm cô ấy đi lên……”
Trong nháy mắt anh quay đầu lại kia, hai tròng mắt hẹp dài ẩm ướt một mảnh, chứa đầy thương tiếc cùng tự trách.
Việc Hàn Thừa Nghị đã quyết định, không ai có thể thay đổi, Nghê Tuấn chỉ có thể trầm mặc đi theo phía sau anh, đổi quần áo, đi theo máy bay trực thăng cùng nhau xuống khe núi phía dưới, tìm kiếm Nhạc Tuyết Vi.
Nhưng mà, trải qua một đêm mỏi mệt tìm tòi, trời đã sáng, vẫn không hề thu hoạch được gì.
Hàn Thừa Nghị sắc mặt càng ngày càng khó coi,càng lúc càng tái nhợt đến kinh người, cảm xúc cũng áp lực tới cực điểm, tùy thời sẽ tan vỡ.
“Tam thiếu, còn tìm sao? Có lẽ, đã ……” Cũng một bộ dạng mỏi mệt không chịu nổi Nghê Tuấn xin chỉ thị Hàn Thừa Nghị, có chút lời nói không dám nói, lại không thể không nói.
Hàn Thừa Nghị ánh mắt sắc bén mà phẫn hận ngăn trở Nghê Tuấn nói lời không may mắn, yên lặng một lúc lâu, phun ra một chữ: “Tìm!”
……
Mà lúc này Nhạc Tuyết Vi, hồn nhiên không biết, cô đột nhiên biến mất, đã tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy.
Nhạc Tuyết vi người khiến Hàn Thừa Nghị phải lăn lộn sắp đi nửa cái mạng, giờ phút này đang đứng ở trước ca ốc tập đoàn d·s, trong tay cầm một lá ‘ đơn xin từ chức ’, không nhanh không chậm đi vào cao ốc, lảo đảo lắc lư đi tới bộ phận thiết kế.
Cô sở dĩ nhẹ nhàng như vậy, bởi vì cô không phải tới đi làm, mà là tới từ chức.
Vào bộ phận thiết kế, gõ cửa văn phòng thiết kế trưởng, Nhạc Tuyết Vi cung kính đem ‘ đơn xin từ chức ’ đặt ở bàn làm việc, mỉm cười ngọt ngào nói: “ trưởng phòng, đây là đơn xin từ chức của tôi.”
”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, đem đơn xin từ chức trả về cho cô, nói: “ đơn xin từ chức của cô tôi không có tư cách phê duyệt, lúc trước hợp đồng của cô là làm thư kí cho tổng tài, cho nên, tài liệu nhân sự của cô không thuộc về phần quản lí của tôi. Tôi nếu là phê duyệt cho cô, đó chính là vượt cấp.”
Nhạc Tuyết Vi nghiêng đầu, khó khăn: “Tôi phải tìm ai?”
Trưởng phòng buồn cười nhìn cô: “ nhân sự của cô thuộc quyền quản lí của tổng tài, cô muốn từ chức, tổng tài phải tự mình đồng ý mới được.”
“……” Nhạc Tuyết Vi há to miệng, lộ ra biểu tình giật mình. Chỉ là từ chức mà thôi, sao phải phiền nhân vật lớn như vậy?
Không có cách nào, nếu trưởng phòng phê không được, vậy chỉ có tìm Hàn Thừa Nghị. Nhạc Tuyết Vi từ bộ phận thiết kế đi ra, lấy điện thoại di động, đem di động tắt máy cả đêm khởi động lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị. Vừa khởi động máy,cái gì thế này! Nhảy ra vô số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn…… Nhạc Tuyết Vi lật qua tất cả, Hàn Thiên Lỗi, Hàn Thừa Nghị, thậm chí là Nghê Tuấn đều gọi cho cô vô số cuộc điện thoại?
“ n…… Hàn Thiên Lỗi tìm mình còn có thể lý giải, Hàn Thừa Nghị cùng Nghê Tuấn vì sao cũng muốn tìm mình?”
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, nhấn vào dãy số của Hàn Thừa Nghị.
Đang ở dưới khe núi nản lòng thoái chí, sắc mặt đen thui của Hàn Thừa Nghị đột nhiên nghe được di động vang, bực bội liền muốn cầm lấy đập! Chính là mắt lơ đãng thoáng nhìn, trên màn hình cư nhiên hiển thị hai chữ‘ tiểu Tuyết ’!
Hàn Thừa Nghị nhất thời ngây ngốc, phân không rõ đây là hiện thực hay vẫn là cảnh trong mơ, hô hấp như ngừng lại, ấn nút tiếp máy, đưa điện thoại di động dán đến bên tai.
“Uy? Hàn Thừa Nghị,anh sao không đến công ty sớm một chút đi? Tôi tìm anh có chút việc, anh chừng nào thì tới? Tôi ở trước cửa văn phòng chờ anh!”
Nghe điện thoại đầu bên kia vang lên thanh âm quen thuộc mang theo nét trẻ con mềm mại, đại não cang chặt cả đêm của Hàn Thừa Nghị rốt cuộc cũng hoạt động, dưới phản xạ có điều kiện,máu nóng không ngừng bốc lên đầu…… Đây là Tiểu Tuyết, không phải ảo giác, rõ ràng chính xác chính là Tiểu Tuyết!
Hẳn là vui sướng! Không, là mừng như điên!
Nhưng mà, sau khi mừng như điên, Hàn Thừa Nghị cảm xúc cả đêm lo lắng chợt bùng nổ, cầm di động đứng bật lên,hét vào di động: “Em thành thật ở yên một chỗ cho tôi! Nếu dám dịch một bước, tôi đánh gãy chân của em!”
Sau đó, nhanh chóng cúp điện thoại.
Gọi Nghê Tuấn: “Nghê Tuấn! Trở về!”
“ n?” Nhạc Tuyết Vi nắm di động, vẻ mặt mờ mịt…… Người này có tật xấu! Không thể hiểu được, lại phát điên cái gì rồi?
Mặc kệ nó! Tưởng tượng nhiều làm gì? Hiện tại chỉ cần từ chức, về sau liền cùng anh không có bất kì quan hệ gì. Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi,nam nhân họ Hàn đều cổ quái, cô vẫn là trốn thật xa cho tốt.
……
Hàn Thừa Nghị không có rửa mặt chải đầu, không có làm bất luận cái gì, trực tiếp chạy tới tập đoàn d·s, lại không có như ý nguyện ở cửa văn phòng nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi. Tức khắc, nỗi giận không thể át.
“Người đâu?” Hàn Thừa Nghị nhìn chung quanh một vòng, thói quen híp nửa mí mắt giờ phút này lại thành trợn ngược lên.
Nghê Tuấn chạy nhanh dò hỏi thư kí tìm người, báo cho Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, nhạc tiểu thư ở phòng trà cho khách……”
Không đợi Nghê Tuấn nói xong, Hàn Thừa Nghị xoay người về hướng phòng trà.
Ở phòng trà cao nhất, so với nhà ăn ngoài mặt còn xa hoa hơn. Nhạc Tuyết Vi ôm một ly trà sữa, di động đặt ở trên bàn, ống hút cắn ở trong miệng, một bên hút trà sữa, một bên chơi trò chơi, căn bản không biết nguy hiểm đang ở từng bước tới gần.
Hàn Thừa Nghị vô thanh vô tức đứng yên trước mặt Nhạc Tuyết Vi, nhìn cô bình yên vô sự, tâm tình phức tạp không cách nào hình dung.
“Nhạc tiểu thư……”
Vẫn là Nghê Tuấn nhịn không được nhắc nhở Nhạc Tuyết Vi đang chơi di động nhập thần.
“ Ân?” Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng dừng lại, lúc này mới phát hiện Hàn Thừa Nghị không biết khi nào đã tới.
Bất quá, bộ dáng của anh quá dọa người đi! Như thế nào một thân trang điểm? mặc trang phục leo núi, tóc rối bời, còn một tầng hôi, còn có trên người, giày, đều dính bùn đất…… Còn có sắc mặt này, là chuyện nào? Thấy kiểu gì cũng giống như là vài ngày không ngủ?
“Ách, tổng tài.”
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy lúc này sát khí trên người Hàn Thừa Nghị thực nặng, yên lặng đứng lên, bó tay bó chân luống cuống.
Hàn Thừa Nghị bình tĩnh nhìn cô, chỉ là không nói lời nào.
Nhạc Tuyết Vi bị anh nhìn không thể hiểu được, không được tự nhiên đánh giá chính mình, nhỏ giọng nói thầm: “Mình có cái gì không đúng không? Làm gì nhìn mình kì quái vậy?”
“Em tới làm gì? Không phải nói tìm tôi có việc sao?” Hàn Thừa Nghị cố nén cảm xúc không rõ ràng trong lòng, rốt cuộc mở miệng.
“Úc……” Nhạc Tuyết Vi nghe anh hỏi, vội vàng từ ba lô lấy ra tờ ‘ đơn xin từ chức ’ đưa tới trước mặt Hàn Thừa Nghị, “Cái kia, tôi là tới từ chức, tôi đi đến bộ phận thiết kế, bất quá, trưởng phòng thiết kế nói,hồ sơ nhân sự là anh tự mình đảm nhiệm, cho nên, muốn từ chức cũng chỉ có thể tìm anh phê.”
Lúc này, Hàn Thừa Nghị nhịn không được! Anh vì cô lo lắng hãi hùng, ở khe núi tìm kiếm cả đêm ‘ sống phải thấy người người chết phải thấy xác ’! Kết quả, vừa nhìn thấy cô, cô liền nói cô muốn từ chức?
“Hừ!”
Hàn Thừa Nghị từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, rũ xuống mắt duỗi tay hai tay tiếp nhận ‘ đơn xin từ chức ’, cầm ở trong tay nhìn cũng không nhìn, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Tuyết Vi, làm trò trước mặt cô, đem ‘ đơn xin từ chức ’ xé thành từng mảnh.
“Ai, Anh!” Nhạc Tuyết Vi muốn đi lên đoạt lại nhưng không kịp, trừng mắt nhìn anh, dậm chân, “Anh làm gì vậy?”
“Làm gì?” Hàn Thừa Nghị buồn cười nhìn cô, ánh mắt tràn đầy mỏi mệt cùng bất đắc dĩ, “Làm như vậy em không rõ sao? Từ chức, tôi không đồng ý! Đơn phương vi ước, là muốn……”
“Tôi biết, muốn bồi thường sao? Anh làm tôi sợ rồi đấy! Trên hợp đồng không có viết ba trăm vạn nhiều như vậy!” Nhạc Tuyết Vi tức giận nhìn anh, còn tưởng rằng cô ngốc sao? cô đã sớm xem qua hợp đồng, loại thực tập sinh giống như cô, cho dù là vi ước, cũng không có khả năng phải trả nhiều như vậy.
“Úc? thông minh ra rồi?” Hàn Thừa Nghị nghếch cằm một chút, tươi cười cất giấu hung ác, “Vậy có khả năng em đã quên. Em vẫn là một học sinh, em đi thực tập phải có giấy giám định! em làm việc trực tiếp với tôi, giấy giám định của em, là yêu cầu tôi tự mình viết. Em hy vọng tôi viết như thế nào? Ưu tú, tốt đẹp, đạt tiêu chuẩn, vẫn là không đạt tiêu chuẩn?”
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi trừng mắt, giật mình nhìn Hàn Thừa Nghị, giống như con rắn bị nắm bảy tấc, mất đi lực phản kháng.
Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, vịn ở bả vai cô, đầu ngón tay dùng sức bấm vào da thịt cô.
“Ách…… Đau, đau! Anh nhẹ tay thôi!” Nhạc Tuyết Vi không rõ nguyên do nhìn Hàn Thừa Nghị, cảm thấy hôm nay anh thật sự là quá kỳ quái. “Anh muốni làm gì?”
“Hừ! Đau, Em còn biết đau?” Hàn Thừa Nghị bỗng dưng buông Nhạc Tuyết Vi ra, xoay người liền đi, trong miệng nói,“Đừng mơ từ chức! Thành thành trở lại đi làm cho tôi, không cần chờ đến ngày mai, hiện tại liền lập tức tới phòng tổng tài báo danh!”