Mu bàn tay Nhạc Tuyết Vi không ngừng rỉ máu, tuy là không nhiều nhưng bàn tay cô trắng nõn, máu dính trên đó trông lại vô cùng đáng sợ.
Đáy lòng Hàn Thừa Nghị chợt lạnh, khẩu khí cũng lạnh: “Hiện tại, em là vì tên cặn bã này mà ngay cả bản thân cũng không thèm để ý sao?"
“Hàn Thừa Nghị, anh không cần phải nói đạo lý nữa. Vì sao anh lại khinh thường làm khó học trường? Tôi và anh ấy vốn là người bình thường giống nhau, đều không chịu đựng được việc bị anh chơi đùa đâu!” Nhạc Tuyết Vi che mu bàn tay lại, giờ phút này cũng có chút hối hận, vừa rồi cô đã quá xúc động.
“Nói cho tôi biết, có phải trong lòng em vẫn còn tên cặn bã này không?” Hàn Thừa Nghị hít vào một hơi, cảm thấy buồn không chịu được.
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Chuyện của hai người, vì sao lại liên quan đến cả Cừ Lễ Dương? Cừ Lễ Dương đã từng làm tổn thương cô, sao cô còn có thể... Tên Hàn Thừa Nghị này có phải bị ngốc rồi không?
Cô im lặng suy nghĩ, Hàn Thừa Nghị lại cho rằng cô đồng ý, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ cố chấp cuồng loạn.
“Hừ! Em có nhớ thương cậu ta cũng vô dụng, tôi sẽ không để cho em được như ý nguyện đâu. Tôi nói cho em biết, em... đều là của tôi."
“Anh nói gì?” Nhạc Tuyết Vi buồn rầu ôm đầu, cô hoàn toàn không còn đường lui, làm loạn đến như vậy không ngờ lại đi ngược với mong muốn.
“Tuyết Vi!”
“Tiểu Tuyết……” Hàn Thừa Nghị trừng mắt nhìn mắt Cừ Lễ Dương, hướng Nghê Tuấn ra hiệu, “Đưa cậu ta đi."
Hàn Thừa Nghị xoay người, vừa bế Nhạc Tuyết Vi vừa dặn dò Nghê Tuấn: "Về sơn trang, gọi điện cho bác sĩ đến đó."
"Rõ."
Nghê Tuấn ngẩn ra, về sơn trang? Nhạc Tuyết Vi là người duy nhất tam thiếu đưa về tổ trạch của Hàn gia, mà đây là lần thứ hai cô ấy về sơn trang rồi.
Nhạc Tuyết Vi bệnh không nhẹ, trở lại bán hạ sơn trang, sốt cao không ngừng, ban đầu còn có thể nói vài câu với Hàn Thừa Nghị, còn bây giờ lúc nào cũng thấy ho khan.
“Khụ khụ khụ……”
Ho nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao.
“Chuyện gì? Không phải cậu là bác sĩ sao? Vậy mà trị bệnh cảm vặt cũng không hết?” Hàn Thừa Nghị đau lòng vô cùng, không khỏi giận chó đánh mèo bác sĩ, “Cho cậu tiền lương cao như vậy. Cậu nhìn xem, giờ cô ấy đều hôn mê!”
“Á……” Bác sĩ lau mồ hôi trán, nhỏ giọng giải thích đến, “Tam thiếu, đây là cô ấy đang ngủ, không phải hôn mê."
Hàn Thừa Nghị sắc mặt cứng đờ, mắng: “Nhiệt độ người cô ấy càng ngày càng cao, cậu nói xem phải làm gì bây giờ!"
“Tam thiếu, cô ấy là bị cảm, thêm nữa sức khỏe vốn không được tốt cho nên bị sốt virus……”
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa." Hàn Thừa Nghị bực bội ngắt lời, "Nhanh chóng điều trị đi."
“Được được, tôi lập tức đi truyền dịch. Có điều, ngài hãy tìm cho cô ấy một người y tá đến chăm sóc, dùng khăn ướt lau người cho cô ấy." Bác sĩ nói xong, lập tức chạy đi.
Sau khi được truyền nước, Nhạc Tuyết Vi cũng ổn hơn nhiều. Bởi vì phát sốt, hô hấp so ngày thường nặng nề hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Nghê Tuấn ở cửa xin chỉ thị: “Tam thiếu, y tá tới, có để cô ấy vào lau người cho tiểu thư không?”
Hàn Thừa Nghị định gật đầu, ngay sau đó nghĩ lại, lắc lắc đầu: “Không cần, để cô ấy nghỉ ngơi đã, có việc sẽ gọi."
“Vâng.”
Đuổi được Nghê Tuấn và y tá, Hàn Thừa Nghị đi phòng ngủ, bê chậu nước ấm, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Nhạc Tuyết Vi, khóe miệng cong lên, cười cười: “Bác sĩ nói, phải dùng nước ấm lau mình, tôi không muốn để người khác chạm vào em, nữ cũng không được, cho nên…… Tôi giúp em lau? Không nói lời nào? Vậy chính là đồng ý, tôi bắt đầu đây."
Hàn Thừa Nghị tự mình quyết định, đưa tay cởi quần áo Nhạc Tuyết Vi ra. Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt, toàn thân bất lực, chỉ có thể mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Có điều sau đó Hàn Thừa Nghị rất nhanh đã hối hận. Lau người giúp Nhạc Tuyết Vi đúng là kiểu có nhìn mà không có ăn, định kiểm tra năng lực tự động kiềm chế của anh sao?
Đối mặt với sức hấp dẫn của cô, Hàn Thừa Nghị thực chịu không nổi, khát vọng nóng bỏng khiến anh nuốt nước bọt.
Hàn Thừa Nghị ném khăn xuống, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, cho dù hiện tại cô đang bệnh, nhưng đối với anh vẫn có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
“Ưm……” Nhạc Tuyết Vi nhắm hai mắt, thống khổ hừ hừ, mồ hôi từ trán chảy xuống.
Hàn Thừa Nghị giật mình, anh đang làm gì đây? Tiểu nha đầu đang bị bệnh, vậy mà anh còn có suy nghĩ này.
“A, Thừa Nghị……”
Đột nhiên, Nhạc Tuyết Vi ngủ không yên, miệng nỉ non gọi tên Hàn Thừa Nghị. Ánh mắt anh sáng rực lên, dừng hết mọi động tác, cẩn thận lắng nghe, sợ vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Thừa Nghị……”
Là thật! Cô ấy vừa ngủ vừa gọi tên anh. Hàn Thừa Nghị quả thật mừng như nở hoa trong lòng.
“Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị cúi đầu, hôn lấy cánh môi cô, dịu dàng, sợ làm cô đau.
"Dám ăn hiếp tôi…… Hừ……” Nhạc Tuyết Vi lẩm nhẩm lầm nhầm, lại nói một câu.
“Ha!” Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, cười nhạo nói, “Tôi ăn hiếp em sao? Sao không nghĩ xem em bắt nạt tôi như thế nào? Tôi đối với em còn chưa đủ tốt sao? Đúng là không có lương tâm."
Buổi sáng tỉnh lại, Nhạc Tuyết Vi trợn tròn mắt suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới, ngày hôm qua cô bị Hàn Thừa Nghị đưa về bán hạ sơn trang.
Bỗng chốc ngồi dậy, mới phát hiện bên hông có một cánh tay giữ lại, cô nhắm mắt bỗng muốn khóc, tại sao cô lại ngủ cùng giường với anh.
Hàn Thừa Nghị ngay sau đó cũng tỉnh, rất tự nhiên đứng dậy ôm lấy cô, môi đặt ở bên gáy cô, hôn nhẹ:
"Tỉnh rồi sao? Thấy ổn hơn chưa? Để tôi xem, còn nóng không?" Nói rồi đưa tay đặt lên trán cô, đã bớt nóng rồi.
“Cả đêm sốt cao rồi, đứng dậy đi tắm đi. Thay quần áo sạch sẽ cho thoải mái."
Hàn Thừa Nghị đi xuống giường trước, vươn tay về phía Nhạc Tuyết Vi.
“……” Nhạc Tuyết Vi có chút mờ mịt, anh có ý gì, chẳng nhẽ tối hôm qua cô đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi sao?
“Không cần, tôi về nhà tắm.” Nhạc Tuyết Vi tránh cánh tay của Hàn Thừa Nghị, tự xuống giường, đeo giày chuẩn bị về nhà.
“Nghe lời.” Hàn Thừa Nghị nhìn cô, không vui nhíu mày. Nhưng thấy cô bệnh nặng nên không đành lòng cáu giận, nói: "Ra mồ hôi mà không tắm rửa, ra ngoài nhất định sẽ bị cảm."
“Không sao đâu.” Nhạc Tuyết Vi không nghe anh, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới đi hai bước, thân mình đã bị Hàn Thừa Nghị từ phía sau ôm lại.
“Được, hôm qua là tôi không tốt. Tôi xin lỗi, em còn chưa hết bệnh, vậy nên đừng giận dỗi với tôi nữa, em ở lại sơn trang mấy ngày dưỡng bệnh đi. Đồ đạc của em ở trong phòng, tôi không cho ai động đến cả."
Lời nói thực êm tai, thật là âu yếm. Có điều, nếu như anh không có Kiều Vũ Vi.
Nhạc Tuyết Vi giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh: “Hàn Thừa Nghị, anh cho rằng tôi tức giận là vì anh sao? Không, anh sai rồi. Anh nghĩ một chút mà xem, mối quan hệ giữa chúng ta là gì? Chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc mà thôi. Có cấp dưới nào bị bệnh mà lại đến dưỡng bệnh ở nhà cấp trên không? Mà anh nói xin lỗi, anh nào có lỗi gì với tôi? Anh bảo vệ vị hôn thê của anh, đó là lẽ đương nhiên. Ai mà chẳng muốn đem những điều tốt đẹp nhất đến với người mình yêu. Tôi hiểu, cho nên tôi không trách anh. Chỉ là tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào ở bên ngoài với anh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi nhưng anh lại không nghe. Tôi không có cách nào khác là nhắc lại một lần nữa. Hôm nay, tôi nhắc lại, nhất định tôi sẽ không thay đổi chủ ý. Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc."
Nhạc Tuyết Vi mở cửa phòng đi ra ngoài, Hàn Thừa Nghị trầm mặc nhìn cô đi xa, không nghĩ ra được lời gì để giữ cô lại, tiểu nha đầu này đã quyết tâm, mềm không được cứng không xong, anh đúng là đã hết cách rồi.
Ra đến cửa chính, quản gia chờ sẵn, cười nghênh đón Nhạc Tuyết Vi: “Tiểu thư, cô đi bây giờ sao? Tam thiếu đã chuẩn bị xe để đưa cô về."
Nhạc Tuyết Vi nói cảm ơn với quản gia, nghĩ nghĩ, hỏi: “Bác Thiệu, bác đã từng thấy vị hôn thê của tam thiếu chưa?"
Quản gia sửng sốt, chần chờ lắc đầu: “Tôi biết vị hôn thê của tam thiếu đã trở về, có điều tam thiếu chưa từng đưa cô ấy về đây. Mà sao tiểu thư lại hỏi vậy?"
“Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Nhạc Tuyết Vi cười lắc đầu, lên xe.
Hóa ra, Kiều Vũ Vi chưa từng vào bán hạ sơn trang? Đây không phải một tín hiệu rất tốt sao? Có lẽ, nước cờ này cô đã đi đúng, chia rẽ Hàn Thừa Nghị và Kiều Vũ Vi, không phải là không thể.
Nhạc Tuyết Vi vừa mới về kí túc xá đã có bác sĩ, y tá đến gõ cửa.
“Cô khỏe chứ, chúng tôi là người do tam thiếu phái đến. Tam thiếu sợ cô quên truyền nước nên dặn chúng tôi tới kí túc xá truyền cho cô."
Đối mặt với bác sĩ, y tá, Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc trợn mắt há mồm! Trong lòng, dòng nước ấm đã bắt đầu chảy. Hàn Thừa Nghị này, sao lại mâu thuẫn như vậy? Rõ ràng rất xấu xa, nhưng sao lại quan tâm cô đến vậy?
Lúc này Hàn Thừa Nghị đến nước C dự tuần lễ thời trang Paris, anh có đặt một bộ lễ phục của một nhà thiết kế nổi tiếng, thầm nghĩ, bộ này để Tiểu Tuyết mặc vào, nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Có phải cô từng nói không có lễ phục mặc đúng không? Vậy thì tốt, cô có kế sách, anh cũng có đối sách, dù sao đi nữa, ngày đó nhất định phải để cô mặc thật đẹp đứng bên cạnh anh.
“Tam thiếu, bộ lễ phục này đưa cho Kiều tiểu thư thử sao?” Nghê Tuấn cho rằng bộ lễ phục này anh vì Kiều Vũ Vi mà đặt trước.
Hàn Thừa Nghị đỡ trán, cười như không cười, hỏi lại: “Ai nói là cho cô ấy?"