Cơ thể đột nhiên bị tóm vào trong nước, cho dù Nhạc Tuyết Vi bơi rất tốt cũng bị hoảng sợ. Nhưng cô rất nhanh phản ứng lại, cử động chân tay mảnh khảnh, muốn biết rõ sao lại thế này.
Bỗng nhiên, một thân hình tinh tế tới gần từ phía sau, ôm ngang lấy cô. hơn nữa còn đem cô xuống sâu dưới đáy nước, Nhạc Tuyết Vi hoảng loạn, bị sặc nước. Chợt, ngũ quan anh tuấn của Hàn Thừa Nghị phóng to trước mắt cô.
Đôi môi của anh phủ lên, dòng nước mát bao quanh lấy họ, bao gồm cả giác quan và tứ chi, khiến cho nụ hôn rõ ràng bá đạo mà cường thế này trở nên triền miên hơn.
"...Ưm" Nhạc Tuyết Vi sau khi phản ứng lại, muốn giãy giụa, nhưng mỗi lần như vậy, miệng cô lại bị Hàn Thừa Nghị được một tấc lại tiến thêm một thước.
Anh hôn giống như người của anh, cường thế lại linh hoạt, tất cả khiến cho Nhạc Tuyết Vi muốn tránh cũng không thể, càng trốn càng không thoát. Vì hai người đều mặc áo tắm, khó tránh khỏi da thịt chạm nhau, khiến cho nhiệt độ trong bể bơi nháy mắt tựa như một nồi nước bị đun sôi. [Bạch Nguyệt: Bó tay bà tác giả, so sánh vậy mà cũng so sánh được! =.=]
Nhạc Tuyết Vi đánh lên bả vai Hàn Thừa Nghị, nếu không buông ra, cô nhất sẽ không thở được nữa!
Hàn Thừa Nghị cũng phát giác được điều này, hơn nữa hôn lâu như vậy cũng đã đủ rồi. Vì thế sau khi kết thúc nụ hôn này liền buông Nhạc Tuyết Vi ra, hai người cùng nhau trồi lên mặt nước.
"Ào... ào..."
Sau khi trồi lên, Nhạc Tuyết Vi liền hung hăng trừng mắt Hàn Thừa Nghị, khóe môi Hàn Thừa Nghị cong lên, mái tóc nâu ngắn giờ phút này đã ướt hoàn toàn, so với lúc trước càng thêm vẻ gợi cảm không kiềm chế được, cơ thể để trần ở phía trên, dáng người đẹp đến mức khiến người ta phun máu. [Khuyên các chị em phụ nữ không nên tưởng tượng, kẻo mất máu giống mị thì chết!:)))]
"Khụ..." Nhạc Tuyết Vi không hiểu sao đỏ mặt, mở miệng muốn oán giận, lại bị mấy tiếng hét chói tai của đám "hoa si" nữ trên bờ lấn át.
"Oa... Lên rồi, như vậy nhìn càng đẹp!"
"Đẹp trai quá a!"
Nhạc Tuyết Vi: "..."
Hàn Thừa Nghị lại hồn nhiên không hay biết, trong mắt chỉ có Nhạc Tuyết Vi, hai tròng mắt thâm thúy đều là bộ dáng đáng yêu hờn dỗi của cô, "Thêm một lần nữa không? Lần này anh không kéo em, chúng ta cùng nhau, được không?"
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi hừ lạnh, "Cùng nhau? Chưa chắc anh thắng được tôi đâu!"
"Ồ! Vậy thử xem!" Vừa nói xong, Hàn Thừa Nghị đã lao xuống nước.
"Này, anh như vậy là phạm quy a!" Nhạc Tuyết Vi vừa kêu to vừa nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng, đương nhiên là Hàn Thừa Nghị thắng. Dù sao Nhạc Tuyết Vi cũng là con gái, cho dù cô biết bơi, sao có thể là đối thủ của sinh viên tốt nghiệp trường quân đội 一 Hàn Thừa Nghị!
Hai người từ bể bơi đi lên, ngồi trên ghế, Hàn Thừa Nghị khui lon nước trái cây đưa qua, "Nè!"
Nhạc Tuyết Vi một phen đoạt lấy, thở phì phì nói: “Anh một đại nam nhân, nhường tôi thì có sao? Thắng tôi, anh rất vui sao?”
“Ha ha.” Hàn Thừa Nghị không nhịn được cười khẽ, “Tiểu Tuyết, em hy vọng anh nhường em sao? Chỉ cần em nói, ta liền nhường em, chỉ cần em muốn, anh liền cho.”
Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, mặt lại đỏ, người này sao hiện tại mở miệng liền nói tới loại chuyện xấu hổ này a?
Mặt cô hồng hồng, làm Hàn Thừa Nghị xem mà miệng khô lưỡi khô khốc, không khỏi nâng tay lên muốn xoa xoa đầu cô. Mà lúc này, Nhạc Tuyết Vi thế nhưng cũng không né tránh.
Chẳng qua tầm mắt Nhạc Tuyết Vi vừa vặn liếc tới trên cánh tay phải của anh, vết sẹo uống lượn, hiện lên hơi dữ tợn, trong lòng liền nhảy dựng, này... Cái này có khi nào? Cô nhớ rõ chỗ này của anh vốn không có sẹo a!
“Nhìn cái gì vậy?” Hàn Thừa Nghị khó hiểu hỏi cô, ngay sau đó ý thức được là vết sẹo trên tay kia, lập tức nhíu mi, thu tay lại.
"Làm sao mà bị?" Nhưng mà Nhạc Tuyết Vi đã mở miệng hỏi.
“Cái này a!” Hàn Thừa Nghị nói về vết sẹo trên tay phải kia, ánh mắt nhìn chằm chằm bể bơi, ngữ điệu thâm trầm xa xưa, “Là vì một nha đầu xấu tính, nha đầu này tuổi rất nhỏ, nuôi không lớn như tiểu bạch nhãn lang, đối tốt với cô như thế nào, cô cũng đều không nhiệt tình…”
Anh còn chưa nói xong, Nhạc Tuyết Vi liền đứng lên, hai nắm đấm nhỏ nắm chặt bên hông, đôi mắt tròn xoe đen nhánh trừng anh.
Anh ta nói lời này là có ý gì? Anh ta đang nói cô sao? Sao lại thế này? Thời điểm cô rời đi, trên cánh tay anh rõ ràng không có vết sẹo này, khi dễ cô trí nhớ không tốt sao? Thật đúng là nói dối đầy miệng!…
“Anh nói hươu nói vượn!” Nhạc hiển nhiên có chút kích động, dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa thừa nhận thân phận bản thân. “Tôi hại tay anh khi nào…”
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, cô vừa nói cái gì? Nhạc Tuyết Vi ảo não hận không thể cắn chết chính mình!
Hàn Thừa Nghị so với cô còn sớm ý thức được điểm này hơn, hoặc là nói, anh chính là cố ý chọc cho cô bại lộ. Giờ phút này nhìn Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, anh lại càng sung sướng.
“Anh cái gì cũng chưa nói a! Anh có nói là em sao? Hả? Viên, tổng, thiết, kế, sư?”
Hàn Thừa Nghị gằn từng chữ một, cố ý không có gọi cô là Tiểu Tuyết, ánh mắt và nụ cười đều mang theo hài hước, Tiểu Tuyết, thừa nhận đi! Em không chối được bao lâu đâu!
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi bực tức dậm chân, kéo khăn lông trên người xuống, hấp tấp muốn đi.
Kết quả là, cô người còn chưa đi, đã có mấy cô gái kết bè kết đội đến gần.
“Cái kia… Chào anh… Chúng tôi có thể ngồi bên cạnh anh không?”
Hàn Thừa Nghị nhìn nhóm các cô gaia này, lại nhìn Nhạc Tuyết Vi phồng mặt, xấu xa gật gật đầu: “Đương nhiên có thể… Vinh hạnh của tôi.”
“Wow… Anh ấy nói có thể ai…”
“Anh ấy thật sự là tổng giám đốc tập đoàn D·S sao? Ngoài đời anh tuấn hơn so với trong ảnh chụp…”
Nghe dạng đối thoại như thế, Nhạc Tuyết Vi lại càng tức giận, cũng không biết có phải đầu óc bị hỏng hay không, thế nhưng một tay ném khăn lông vào trên người Hàn Thừa Nghị, quát khẽ: “Anh cứ việc từ từ đắc ý đi!”
Hàn Thừa Nghị duỗi tay tiếp được khăn lông, nhìn bóng dáng Nhạc Tuyết Vi chạy xa, vui mừng khôn xiết cười.
“Wow… Anh ấy cười, cười rộ lên thật mê người!”
“Cái kia… Có thể cùng anh chụp tấm ảnh không?” Có cô gái lớn gan chạy lên, trong tay còn cầm theo di động.
Hàn Thừa Nghị lập tức dừng tươi cười trên mặt, rũ mi mắt không chút để ý nhìn lướt qua cô gái, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, các cô gái bây giờ đều rộng rãi như vậy sao? Anh quen cô ta sao? Chụp ảnh ư?
“Không thể!”
Ném xuống ba chữ này, Hàn Thừa Nghị lập tức đi xa về phía trước. Đáng thương phía sau, tâm các thiếu nữ bị quăng ngã nát đầy đất…
Ra khỏi bể bơi, sau khi Nhạc Tuyết Vi dùng xong bữa sáng liền họp cùng các nhân viên cấp cao của D·S, thương lượng trong chốc lát muốn đi đánh bóng quần[1], Nhạc Tuyết Vi vừa nghe liền khó khăn, cái này cô không biết chơi a!
Tính, không đánh thì nhìn thôi cũng được.
Nhưng Hàn Thừa Nghị lại nhích tới gần, nói nhỏ bên tai cô: “Không quan trọng, chốc nữa anh dạy cho em.”
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cả kinh, theo bản năng nghiêng mặt đi, mà Hàn Thừa Nghị lại ở đối diện cô, bởi vậy môi hai người thiếu chút nữa đã chạm nhau. Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, lui nhanh ra sau, bởi vậy lại thiếu chút nữa rớt xuống ghế dựa.
“Cẩn thận!” Hàn Thừa Nghị duỗi cánh tay dài ra, kéo người cô trở về.
Nhạc Tuyết Vi bị dọa sợ, bàn tay dán ở trên vai Hàn Thừa Nghị, môi đỏ khẽ nhếch, nhìn Hàn Thừa Nghị tâm viên ý mã mà chỉ muốn cắn một cái, bất đắc dĩ là lúc này thật sự không thích hợp!
Tới sân bóng quần, Nhạc Tuyết Vi thay xong quần áo, đang chuẩn bị đi ra ngoài, di động lại vang lên, là Lương Tư Văn. Nhạc Tuyết Vi cười, nghe máy.
“Alo, Văn Nhã.”
“Tinh Tinh, ở đâu vậy? Ra chơi a! Gần đây em bận đến mức không có thời gian để gặp em.”
Nhạc Tuyết Vi cười, vừa tiếp điện thoại vừa đi ra ngoài, “Đừng a, gặp em làm cái gì? Này Đại Chu Mạt, anh không bồi ‘bạn trai’ của anh à?”
Lương Tư Văn bên kia trầm mặc một lát, “…Đừng nói bừa, đâu ra bạn trai anh!”
“Ha ha…” Nhạc Tuyết Vi cười to, “Không đùa anh nữa, cấp cao công ty chúng em được thưởng nghỉ phép, em hiện tại đang ở An Lang Phường đấy, không thể gặp anh được, lần sau đi!”
“An Lang Phường? Anh vừa lúc ở gần đó, bây giờ anh lập tức đi tìm em.” Lương Tư Văn nói xong liền quyết đoán cúp điện thoại.
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt một chút, anh ta muốn tới, nhưng Hàn Thừa Nghị ở… Sẽ không có việc gì chứ?
Ra khỏi phòng thay đồ, Hàn Thừa Nghị dựa vào cửa, trong tay cầm vợt chờ ở bên ngoài.
“Đi thôi! Bọn họ đều đã đi trước.”
Hàn Thừa Nghị đứng dậy, giờ phút này anh một thân trang phục vận động, khiến cho cả người thoạt nhìn nhu hòa không ít, cũng trẻ lại không ít. Nhạc Tuyết Vi nhịn không được chửi thầm, người này thật là 34 tuổi tuổi đại thúc sao?
Đẩy ra đẩy cửa sân bóng ra, Nhạc Tuyết Vi sờ sờ cổ, hừ hừ nói: “Cái gì gì đó… Tôi thật sự sẽ không chơi, một chút cũng sẽ không, cả vợt bóng cũng sẽ không lấy, anh vẫn là… tìm Nghê Tuấn tới bồi anh đi!”
Hàn Thừa Nghị âm thầm cười, biết ngay là em không biết chơi, nếu em biết, anh đây còn chơi cái gì a? Nghê Tuấn? Anh vì sao phải tìm Nghê Tuấn? Sao phải cả ngày đối mặt với cái người mặt poker kia?
“Đến đây, anh dạy cho em.”
Hàn Thừa Nghị cầm vợt bóng quần, tới gần Nhạc Tuyết Vi, nửa ôm cô từ phía sau, cực kỳ tự nhiên cầm bàn tay cô, mười ngón dán sát cùng lúc cầm vợt bóng, trong nháy mắt, tư vị kia quả thực quá mỹ diệu!
“Từ từ tới, tư thế rất quan trọng, trước đừng có phát bóng gấp, động tác nếu không chuẩn, đánh lên tới sẽ rất vất vả, giống như vậy, tay như vậy… Eo đặt như vậy…”
“Ừ…” Nhạc Tuyết Vi ngốc lăng, tập trung tinh thần nghe, thỉnh thoảng gật đầu, làm Hàn Thừa Nghị lại suýt nữa không nhịn được, nha đầu này sao có thể đơn thuần như vậy? May mắn, nam nhân này là anh.
“Hiện tại, chúng ta tới phát bóng!”
Hàn Thừa Nghị một bên nói, một bên giơ vợt lên, nắm tay Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng xuất kích, một cú phát bóng tuyệt đẹp liền xuất hiện.
“Rất tốt! Cứ tiếp tục như vậy, mắt phải nhanh, ra tay phải chuẩn!”
“Ha ha… Tiếp được rồi!” Vừa mới học, Nhạc Tuyết Vi có vẻ rất hưng phấn, cảm thấy này thật mới lạ. Hai người phối hợp rất ăn ý, Hàn Thừa Nghị cũng tận lực phối hợp với tiết tấu của Nhạc Tuyết Vi, đi từng bước một thật cẩn thận, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô càng lúc càng lớn, lòng tựa như ngâm trong mật đường.
Nhưng mà, không lâu sau, di động trong túi Nhạc Tuyết Vi lại vang lên. Nhạc Tuyết Vi đành phải ngừng lại, lấy ra thì vừa thấy, là Lương Tư Văn.
“Alo? Văn Nhã… A? Anh thật sự tới a? Phải, em ở sân bóng quần, ừ… Học chơi bóng, em không biết chơi, Hàn tổng dạy ta…… Đương nhiên, em thông minh lắm đó!”
Nhạc Tuyết Vi đưa lưng về phía Hàn Thừa Nghị tiếp điện thoại. Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi của Hàn Thừa Nghị đen như mực.
——————————————————————
[1] Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Trò chơi trước gọi là squash rackets để nói về trái bóng mềm dễ nén ("squash" nghĩa là nén hay ép) được sử dụng trong bóng quần (so với trái bóng cứng hơn của môn rackets có quan hệ gần gũi với bóng quần).