Hàn Thừa Nghị cảm thấy sự tình không ổn, Tiểu Tuyết sợ là lại hiểu lầm anh cái gì rồi, mọi thứ sao lại đến không đúng lúc như vậy? Tiến lên hai bước, Hàn Thừa Nghị muốn cùng cô giải thích: "Tiểu Tuyết..."
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, trên mặt đã hấng chọn một cái tát.
Cái tát này của Nhạc Tuyết Vi thực sự dùng lực, "Bốp" một tiếng, thanh âm vang vọng cả phòng bệnh, cô thở hổn hển, ánh mắt hung hãn quét về phía Hàn Thừa Nghị: "Đừng gọi tôi! Anh còn gì để nói nữa sao? Như thế nào? Nửa ngày trước còn ôm tôi lời ngon tiếng ngọt, nửa đêm sau đã chạy tới đây ôm người phụ nữ khác điên loan đảo phượng?"
Chính tai nghe thấy những lời này phát ra từ Nhạc Tuyết Vi, trong đầu Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên có chút trống rỗng. Hụt hẫng qua đi để lại chính là một cơn tức giận ập đến.
"Tiểu Tuyết! Đừng nói bậy, nghe anh giải thích..."
Bốp!
Lại một cái tát nữa rơi trên sườn mặt Hàn Thừa Nghị, toàn thân Nhạc Tuyết Vi phát run, hai mắt đỏ bừng nhưng cô không hề khóc: "Anh không được nói, cái gì cũng không cần nói! Anh... Thực sự khiến tôi ghê tởm! Anh làm như vậy có nghĩa gì sao? Thực sự không thấy xấu hổ?Haha... Tôi vậy mà lại tin tưởng anh thức sự chung thủy với cuộc hôn nhân này!"
"Tiểu Tuyết! Em hãy nghe anh nói..." Nghe thấy Nhạc Tuyết Vi nhắc tới cuộc hôn nhân của bọn họ, Trong lòng Hàn Thừa Nghị lại giật mình, sống lưng có chút cứng đờ.
Nhạc Tuyết Vi loạng choạng lui về phía sau, căn bản là không cho Hàn Thừa Nghị có cơ hội được giải thích, chính mắt cô đã nhìn thấy toàn bộ, còn cần giải thích sao?
"Tôi không muốn nghe!" Nhạc Tuyết Vi che lỗ tai, trong lòng không khống chế nổi sự kích động, chuyện bị chồng mình phản bội đã bày ra trước mắt, cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!"Còn gì để nói nữa sao, Hàn Thừa Nghị, chúng ta thực sự xong rồi!"
"Thừa Nghị?"
Bên trong, Kiều Vũ Vi làm bộ như bị đánh thức, bày ra một bộ dáng đáng thương tội nghiệp đứng ở cửa, hai mắt mông lung nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, không khỏi đau đầu nhìn thoáng qua phía bên trong.
Cái nhìn này đã khiến cho tâm Nhạc Tuyết Vi triệt để nguội lạnh, nước mắt rốt cuộc cũng không chịu được mà rơi xuống, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng đã sụp đổ: "Hàn Thừa Nghị, chúng ta kết thúc rồi, tôi thành toàn cho hai người, anh sẽ không còn bị kẹp giữa tôi và cô ta nữa, như vậy chẳng phải anh cũng sẽ không bị làm phiền nữa hay sao? Anh không bị làm phiền, còn tôi cũng không thấy dơ bẩn nữa! Hai chị em cùng chung một người đàn ông? Thật làm cho người ta muốn nôn!"
Nói xong, cô quyết đoán xoay người chạy ra ngoài.
Hàn Thừa Nghị đang định đuổi theo lại bị Nghê Tuấn kéo lại, chỉ về phía áo tắm vẫn còn đang treo trên người anh:"Tam Thiếu, quần áo anh..."
"Nghê Tuấn, ngăn cô ấy lại!" Hàn Thừa Nghị nôn nóng vuốt tóc, đẩy Nghê Tuấn ra.
"Vâng!" Nghê Tuấn nhanh chóng xoay người đuổi theo.
"Thừa Nghị..."
Hàn Thừa Nghị xoay người sang chỗ khác, Kiều Vũ Vi chắn ở trước người anh, không muốn để cho anh đi.
Hàn Thừa Nghị bị lăn qua lăn lại, lúc này thật sự muốn nói chuyện rõ ràng với Kiều Vũ Vi:"Vũ Vi, em có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi không?"
"..." Kiều Vũ Vi cắn môi dưới, trầm mặc rất lâu mới lắp bắp gật đầu: "Uh"m."
"Được, em hãy nghe tôi nói." Hàn Thừa Nghị khẽ thở hắt ra, quyết định ngả bài với cô ta: "Tôi đã kết hôn với Tiểu Tuyết, tôi biết điều này có chút tàn nhẫn với em, nhưng tôi thích cô ấy, em hiểu không? Thích một người sẽ luôn muốn ở cùng với người ấy."
"Không!" Sắt mặt Kiều Vũ Vi đại biến, âm thanh bén nhọn vang lên: "Các người kết hôn rồi sao? Điều này làm sao có thể? Anh đã nói muốn kết hôn với em!"
Hàn Thừa Nghị sốt ruột vỗ trán, áy náy nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi. Nhưng tất cả còn hơn sau này cưới em về rồi lại khiến cả hai phải hối hận không phải sao? Trước khi gặp Tiểu Tuyết tôi không biết thích một người là cảm giác gì, tôi vẫn cho là, tôi khắc sâu ân tình của em, có thể ở bên em cả đời, nhưng thực xin lỗi, tôi đã có Tiểu Tuyết, tôi không thể làm được."