"Hừ."
Nhạc Tuyết Vi cực kỳ khinh thường cười nhạo một tiếng, anh còn mặt mũi mà nói ra những lời này sao? Chẳng lẽ anh đã quên việc anh cùng Kiều Vũ Vi bị cô “bắt gian”? Vậy anh đúng thật là dễ quên, chỉ tiếc rằng trí nhớ của cô lại rất tốt.
"Hàn Thừa Nghị, chuyện đã qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa, hôm nay tôi tới đây chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Tôi cùng Kiều Vũ Vi, anh chọn ai?"
Nể tình đứa nhỏ, Nhạc Tuyết Vi cô sẽ cho anh một cơ hội.
"Aizz!" Hàn Thừa Nghị thở dài nhẹ nhõm, lập tức nghiêng đầu, tay kéo kéo tóc mai nhưng vẫn không thể che đậy được ánh mắt nôn nóng của anh."Tiểu Tuyết, hai người các em đều không thể đặt trong cùng một lựa chọn, em là vợ anh, cô ấy lại là người chịu thiệt, em hãy tin anh, hiện tại cô ấy thành ra như vậy dù sao cũng là do lúc trước anh từng có hôn ước với cô ấy... Anh đối với cô ấy thực sự chỉ là vì..."
Hàn Thừa Nghị còn chưa dứt lời đã bị Nhạc Tuyết Vi ngăn lại.
Nhạc Tuyết Vi bất vi sở động, kiên định lắc đầu: "Tôi đã nói, chuyện trước kia, tôi cũng không muốn hỏi lại, anh cùng cô ta đã từng có cái gì, tôi cũng không muốn biết. Không sai, là tôi chen ngang giữa anh cùng Kiều Vũ Vi trong lúc đó, cho nên, tôi cũng đã cho anh thời gian giải quyết rồi. Nhưng tôi lại không nghĩ tới anh sẽ giải quyết thế này, anh còn muốn ở bên cạnh cô ta vương vấn không quên bao lâu nữa? Tôi chỉ hỏi một câu, chọn tôi hoặc chọn cô ta, anh chọn đi!"
"Em, em, em!" Bây giờ Hàn Thừa Nghị cũng không do dự nữa, anh quyết đoán làm ra lựa chọn, tiểu nha đầu cố chấp như vậy, anh thật không có cách nào với cô. Cho dù là cô cố tình gây sự, còn có lựa chọn vô lý của cô, Hàn Thừa Nghị cũng đã quyết định chọn cô.
Anh trả lời nhanh như vậy ngược lại lại khiến Nhạc Tuyết Vi ngây ngẩn cả người, cô giống như không thể tin đây chính là lựa chọn của Hàn Thừa Nghị.
"Được rồi, có thể chứ? Đừng hành hạ anh nữa, anh đồng ý với em, về sau sẽ không làm những chuyện khiến cho em hiểu lầm, chuyện của Kiều Vũ Vi, anh sẽ để cho người khác đi làm, như vậy được chứ?" Hàn Thừa Nghị cầm chặt lấy tay Nhạc Tuyết Vi, lời nói cực kỳ khẩn thiết.
"Anh, anh nhớ kỹ lời anh nói đấy, em sẽ tin tưởng anh thêm một lần.” Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa lấy tay kéo balo xuống, từ bên trong lấy ra giấy khám bệnh, đặt ở trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị không hiểu nhận lấy, mở ra liền rơi xuống một tờ giấy “Giấy chẩn đoán có thai”. Hàn Thừa Nghị nhặt lên, hai chữ ‘Có thai’ như kim châm đâm vào mắt anh đau đớn…Tiểu Tuyết mang thai rồi!
Này... Tại sao có thể như vậy?
Tuy bọ họ đã làm không ít lần, nhưng mỗi lần anh đều là rất cẩn thận mang bao cao su... Chỉ trừ có một lần tại nước A, bởi vì hiểu lầm Tiểu Tuyết có quan hệ với người đàn ông khác, trong cơn tức giận anh đã mạnh mẽ muốn cô một lần.
Lúc ấy, anh vì quá nóng vội muốn giữ lấy cô nên cũng không có nghĩ nhiều, đương nhiên lần đó cũng không có mang cái kia vào. Chẳng lẽ chính là lần đó?
Hàn Thừa Nghị nhắm chặt hai mắt, Nhạc Tuyết Vi mang thai vốn là chuyện anh nên vui vẻ, nhưng đây cũng không phải là tin tốt gì đối với anh... Vào một ngày của 10 năm trước anh đã lập lời thề, đời này anh tuyệt đối không thể có con!
Kết hôn cùng Tuyết Vi quá đột ngột, sau khi kết hôn lại xảy ra rất nhiều chuyện, anh thật sự không ngờ tới chuyện cô sẽ mang thai!
Bây giờ anh nên làm gì đây? Làm sao có thể mở miệng nói với cô là anh khong muốn đứa con này??
Nhạc Tuyết Vi nhận ra cảm xúc của Hàn Thừa Nghị có điều không thích hợp, cô bèn bĩu môi, đôi mắt tròn tròn trừng anh, hỏi: "Anh sao thế? Em mang thai anh không vui sao?"
"A?" Hàn Thừa Nghị lấy lại tinh thần, vẻ mặt hốt hoảng cực kỳ mất tự nhiên, khóe miệng gượng ép khẽ giật giật, lắc đầu phủ nhận: "Không, anh rất cao hứng, làm sao có thể mất hứng được chứ? Nói như vậy gần đây em hay buồn nôn là do thằng nhóc trong bụng kia sao?"
Nói xong, tay liền dơ lên xoa bụng dưới của Nhạc Tuyết Vi.
Bụng dưới của Nhạc Tuyết Vi vẫn rất bằng phẳng, co bầu vào ba vòng căn bản vẫn không có gì khác biệt.
Nhưng trong lòng hai người vẫn có một cảm giác vô cùng kỳ diệu, giống như bọn họ có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ ở bên trong.
Hàn Thừa Nghị ngẫm lại đây chính là đứ nhỏ của anh, là đứa con đầu tiên của anh... Đáng tiếc, anh lại không thể để cho nó có mặt trên đời này...Anh cảm thấy hổ thẹn với vợ anh, với con anh, đáy mắt dâng lên một trận chua xót, nỗi thống khổ không ngừng dâng lên trong lòng.
"Tiểu Tuyết, bảo bối của anh..." Thực xin lỗi, đây là lời nói tận đáy lòng anh.
Hàn Thừa Nghị cầm lấy tay Nhạc Tuyết Vi, khẽ ôm người vào trong lòng giống như đang nâng niu trân bảo.
"Uh"m."Nhạc Tuyết Vi cũng thuận theo dựa vào trong lòng Hàn Thừa Nghị, mấy ngày liên tiếp cãi nhau đã khiến cho cô mệt mỏi không chịu được, tâm thể lao lực quá độ, nếu như đứa nhỏ này có thể cải thiện quan hệ giữa bọn họ, vậy đứa bé chính là phúc tinh của hai người rồi.
"Em muốn ăn cái gì?" Hàn Thừa Nghị cố nén đau đớn trong lòng, không đành lòng nói cho Tiểu Tuyết biết hiện tại anh không muốn đứa bé này.
Nhìn cô rất vui vẻ khi mang thai, đã thật lâu rồi chưa từng nếm qua món này món kia, hơn nữa bởi vì anh mà cả đời này có lẽ cô cũng không được làm mẹ, không cách nào có thể trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh... Hàn Thừa Nghị nghĩ, vẫn nên chờ một thời gian nữa đi, đứa trẻ mới được 3 tuần, để cho nó được ở lại trọng bụng Tiểu Tuyết lâu thêm một chút.
Hàn Thừa Nghị cúi đầu hôn lên trán Nhạc Tuyết Vi: "Em muốn ăn cái gì? À không, là tiểu bảo bối của chúng ta muốn ăn cái gì?"
"Ha ha..." Bị anh hỏi như vậy, Nhạc Tuyết Vi nở một nụ cười thật tươi, là nụ cười thật lòng của cô trong suốt mấy ngày qua, trong phút chốc nó đã đốt cháy trái tim Hàn Thừa Nghị: "Muốn ăn cua, đậu phộng, đậu Hà Lan, còn có tôm hùm, hàu..."
Hàn Thừa Nghị tỏ ra kinh ngạc: "Muốn ăn nhiều như vậy? Không phải là khẩu vị không tốt sao?”
"Hì hì."Nhạc Tuyết Vi vùi người vào trong lòng Hàn Thừa Nghị, cười đáp: "Nhắc tới lại thấy ăn cái gì cũng ngon, nhưng lúc thực sự nhìn thấy thì cái gì cũng ăn không vào, quả thựa rất muốn nôn."
"Không sao, em muốn ăn thì cứ bảo bọn họ chuẩn bị, có thể ăn một miếng thì ăn một miếng, có được không?"
"Uh"m!"
Nhạc Tuyết Vi nhu thuận gật đầu, cười tít mắt đáp lại anh.
Hàn Thừa Nghị xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, làm sao mới có thể nói cho cô biết, anh không thể có đứa bé này? Không đành lòng, thật sự không đành lòng...
...
Buổi tối Nhạc Tuyết Vi liền trở về Bán Hạ Sơn Trang ở trong phòng ngủ chính.
Thời điểm lần trước rời đi, cô vẫn còn cùng Hàn Thừa Nghị dây dưa không rõ, mà cách xa nhau không lâu, hôm nay cô lại được người làm trong Sơn Trang gọi một tiếng tôn quý: “Tam Thiếu phu nhân”. Tuy cô không phải là người ham hư vinh, nhưng cái danh xưng’ Phu nhân’ này, nghe vào cảm giác thật thoải mái.
Từ lúc trở về nước C kết hôn với Hàn Thừa Nghị, cuộc sống của cô giống như trở lại với cuộc sống ngọt ngào suôn sẻ trước kia.
Hiện tại điều cô lo lắng nhất chính là ba vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh. Đương nhiên còn có bà ngoại nữa, chuyện của cô cùng Hàn Thừa Nghị cũng phải nói rõ ràng với bà ngoại. Hàn Thừa Nghị đã đồng ý với cô, chờ anh có thời gian sẽ cùng cô đi gặp bà ngoại, lúc đó cũng coi như là lấy tư cách cháu rể ra mắt người lớn trong nhà.
Nhạc Tuyết Vi rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm nên muốn quay lại trường học, nhưng cô muốn rời khỏi phòng ngủ chính nửa bước đều phải có được sự "Phê chuẩn" của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi biết anh là lo lắng cho đứa nhỏ, tuy cô thấy anh có chút phiền nhưng vẫn vui vẻ cười hì hì tiếp nhận sự ngang ngược bá đạo của anh.
Ban ngày cho dù Hàn Thừa Nghị có về trễ thế nào, Nhạc Tuyết Vi vẫn luôn chờ anh, bất kể thế nào cũng chờ anh.
Đêm nay, Nhạc Tuyết Vi chờ được không phải là Hàn Thừa Nghị, mà là Hàn Thiên Lỗi đã rất lâu chưa gặp.
Nhạc Tuyết Vi mặc áo ngủ rộng rãi đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi đi tới, trên mặt liền nở nụ cười xấu hổ. Kể từ lần trước khi Hàn Thiên Lỗi ‘nói rõ’ với cô lúc còn ở’ Ẩn Hồ’, bọn họ vẫn chưa hề gặp mặt nhau.
Bất ngờ gặp nhau như thế này, hai người đều cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
"Thiên, Thiên lỗi." Nhạc Tuyết Vi không được tự nhiên sờ sờ cổ, cúi đầu không dám đối mặt với cậu.
"Uh"m." Hàn Thiên Lỗi lên tiếng, cước bộ cũng không nán lại lâu mà dời bước đi tới phòng ngủ.
Chính lúc đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu đột nhiên quay lại gọi Nhạc Tuyết Vi một tiếng: "Tuyết Vi..."
"A! A?" Nhạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, nụ cười cực kỳ mất tự nhiên."Chuyện gì?"
Hàn Thiên Lỗi nhíu mày, từ ánh mắt đến đôi mày đều giống hệt Hàn Thừa Nghị:" Cô, lại cùng chú Ba tôi ở chung một chỗ rồi hả?"
"Ách..." Nhạc Tuyết Vi do dự gật đầu, nghĩ lại đại khái là Hàn Thiên Lỗi còn chưa biết chuyện bọn họ đã kết hôn đi.
"Chú ấy có tốt như vậy sao?" Mi tâm Hàn Thiên Lỗi cau chặt căng thẳng, khuôn mặt nhăn nhó xoắn xuýt thành một đoàn, xem ra rất thống khổ: "Tôi... Một chút cơ hội cũng không có sao? Rốt cuộc thì tôi có chỗ nào không bằng chú ba?"
"Thiên Lỗi!"Nhạc Tuyết Vi thực sự sắp bị Hàn Thiên Lỗi ép cho phát điên rồi, tuy cô không ghét Hàn Thiên Lỗi, trái lại còn coi cậu như một người bạn tốt, nhưng đối với chuyện cậu nảy sinh tình cảm vốn không nên có với cô lại khiến cô không thể chấp nhận được.
Người bình thường làm sao có thể nảy sinh tình cảm khi đã biết rõ người đó là người phụ nữ của chú mình?
Cô thực sự tức giận, nhưng người nọ lại là bạn tốt của cô, hơn nữa còn là cháu của Hàn Thừa Nghị, là đứa cháu mà Hàn Thừa Nghị coi như con trai để nuôi lớn.
Nhạc Tuyết Vi hít sâu vài lần, tâm bình khí hòa đối mặt với Hàn Thiên Lỗi: "Thiên Lỗi, cậu đừng như vậy, không phải là cậu không bằng anh ấy, mà là người tôi thích đích thực là anh ấy, mặc kệ anh ấy có bộ dáng thế nào, có được hay không, có hư hỏng đến đâu, tôi cũng chỉ thích mình anh ấy. Cậu đã hiểu chưa?"
Cô chưa từng nói những lời này ở trước mặt Hàn Thừa Nghị, nhưng hiện giờ cô muốn nói cho Hàn Thiên Lỗi nghe.
Hô hấp của Hàn Thiên Lỗi như cứng lại, bị lời nói của Nhạc Tuyết Vi làm cho khiếp sợ. Cô đã nói rõ như vậy mà cậu vẫn còn không hiểu, vẫn còn ôm ấp hi vọng thì chính là đồ ngốc rồi."Uh"m, tôi hiểu rồi, tôi chúc cô cùng chú ba hạnh phúc."
Nói xong, cậu liền xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Nhạc Tuyết Vi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa đánh xong một trận lớn, thân thể mới vừa ổn định lại, cả người liền rơi vào một vòng ôm ấm áp. Hơi thở thơm mát hòa quyện vào nhau, Nhạc tuyết Vi xoay người lại ôm lấy người vừa đến.
"Anh về rồi? Về bao lâu rồi? Vừa rồi những lời bọn em nói anh đều nghe thấy hết sao?"
Hàn Thừa Nghị cúi đầu chôn ở cổ Nhạc Tuyết Vi không rời, từ từ nhắm mắt lại, khóe môi khẽ dương lên: "Cơ bản đều đã nghe được, Tiểu Tuyết, cám ơn em. Thiên Lỗi... khiến em phải phiền lòng rồi."
"Ha ha." Nhạc Tuyết Vi ôm lấy bả vai Hàn Thừa Nghị nở nụ cười ngọt ngào: "Cái gì mà phiền lòng chứ? Cậu ấy vẫn còn trẻ, về sau cũng sẽ gặp được người con gái mà cậu ấy thật lòng yêu thương. Em đã là vợ của anh thì chính là trưởng bối của cậu ấy đương nhiên phải hướng cho cậu ấy con đường đi đúng đắn."
"Ừ." Hàn Thừa Nghị lên tiếng, cọ cọ vào cần cổ Nhạc Tuyết Vi như có phần làm nũng: "Có điều, nơi này của anh vẫn thấy không thoải mái."
"Uh"m? Ở đâu?"Nhạc Tuyết Vi nghi ngờ nhìn Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị nắm tay cô đặt ở lồng ngực mình, nói: "Nơi này, rất chua nha. Em làm sao lại chọc người yêu thích đến thế? Cứ là đàn ông thì đều thích em vậy?"
"Ha ha..." Nhạc Tuyết Vi bị tính tình trẻ con của anh làm cho buồn cười, chủ động ôm ấy cổ anh, kiễng chân hôn anh: "Em không biết, cũng không muốn biết, mặc kệ có bao nhiêu người thích em, em cũng chỉ thích một người."
... Chỉ thích một mình anh. Trái tim Hàn Thừa Nghị như bị tan chảy, bà xã của anh tốt như vậy bảo anh làm sao lỡ tổn thương cô đây?