Giờ phút Trần Tấn Văn chính là tội phạm chạy trốn, làm sao có thể sợ uy hiếp của Kiều Vũ Vi?
"Hừ! Mày kêu đi? Kêu đi... Tốt nhất là gọi hết nhóm người bọn họ qua đây! Như vậy, tao có thể nói cho Hàn Thừa Nghị biết, Kiều Vũ Vi mày là cái loại mặt hàng gì!" Vẻ mặt Trần Tấn Văn hung dữ, anh ta đã cùng đường rồi, chẳng cần quan tâm gì nữa.
"Đừng, đừng!" Kiều Vũ Vi liên tục lui về sau, tránh khỏi dao găm, cầu xin tha thứ nói: "Làm như vậy đối với anh thì có lợi gì chứ? Không bằng như vầy, không phải anh rất muốn tiền sao? Tôi cho anh một khoản tiền, anh rời khỏi thành phố T, trốn khỏi thành phố T anh liền an toàn rồi!"
Ánh mắt Trần Tấn Văn chợt lóe, điều kiện này cũng cực kỳ mê người! Anh ta ở thành phố T cũng đã nợ dồn đến mông, dù sao cũng trốn không nổi nữa: "Thật?"
"Thật!" Kiều Vũ Vi liên tục gật đầu, chỉ cần có thể đuổi Trần Tấn Văn đi, như thế nào cũng được.
Trần Tấn Văn nheo lại mắt suy xét, Kiều gia đích thị là có chút tiền bạc, hơn nữa không phải còn có Hàn Thừa Nghị sao? Kiều Vũ Vi muốn một ít tiền còn không phải rất dễ sao? Suy nghĩ xong anh ta liền đồng ý.
"Được, tôi muốn 1000 vạn!" Trần Tấn Văn giở công phu sư tử ngoạm ra, tay chỉ giơ một ngón.
Kiều Vũ Vi kinh hãi: "1000 vạn? Trần Tấn Văn, anh đừng quá phận! Lòng tham cũng không khỏi quá lớn đi?"
"Nhiều sao? Tôi tin cô nhất định có cách!" Trần Tấn Văn mới không cần cho Kiều Vũ Vi cô ta chút mặt mũi, bọn họ bây giờ đã hoàn toàn xé rách mặt nạ: "Cô phải biết rằng, nếu tôi bị Hàn Thừa Nghị tóm được, cô cũng chẳng có chỗ tốt để xơi đâu! Tôi muốn tiền, kiểu gì cô cũng phải nôn ra đây!"
"Anh đừng có làm càn! Tiền tôi sẽ cho anh, nhất định sẽ cho!" Kiều Vũ Vi nóng nảy, Hàn Thừa Nghị chính là tử huyệt của cô ta! Cô ta lăn qua lộn lại, làm ra nhiều chuyện như vậy còn không phải là muốn thuận lời tiến vào cửa nhà giàu sao?
"1000 vạn, thiếu một tờ cũng không được!" Trần Tấn Văn buông Kiều Vũ Vi ra, cuối cùng cảnh cáo cô ta một lần rồi mới trèo cửa sổ ra ngoài.
Kiều Vũ Vi thở phào nhẹ nhõm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, suy sụp ngã xuống giường, cô ta vẫn chưa hết hoảng sợ.
Run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ Khang Tuệ Trân...
Khang Tuệ Trân nhận được điện thoại của con gái, lập tức liền tỉnh. Lần trước không đâm chết tên lưu manh kia quả nhiên là tai họa!
"Mẹ...Mẹ nhanh nghĩ cách đi! Nếu như anh ta bị Hàn Thừa Nghị bắt được, cái gì cũng phun ra thì con coi như xong!” Kiều Vũ Vi gấp đến phát khóc.
Khang Tuệ Trân đầu đau gần chết, thật sự là bị đứa con gái hư đốn này làm cho tức chết mất. Phúc đến trước mặt rồi còn để xảy ra sơ sót! Có điều, giờ không phải lúc để bà ta mắng chửi người, việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết tên khốn kia đã!
"Đừng ầm ĩ, mẹ nghĩ cách!"
Khang Tuệ Trân tâm phiền ý loạn cúp điện thoại, đắn đo trong giây lát, thừa dịp buổi tối Kiều Vạn Đông còn đang ngủ, lặng lẽ đi vào phòng làm việc.
Nhạc Tuyết Vi một mực nằm trên giường, thực ra cô cũng không ngủ, một lòng đầy tâm sự, cô làm sao có thể ngủ đây? Đến nửa đêm, cô đứng dậy muốn xuống lầu uống ly nước, lúc đi qua phòng làm việc, lại phát hiện ra cửa phòng không khép kín, vừa lúc nhìn thấy trong phòng có ngọn đèn, cảm thấy kỳ lạ liền qua nhìn.
Vừa nhìn vào thật đúng là có phát hiện. Khang Tuệ Trân vậy mà lại ngồi xổm trước két sắt, lật xem bên trong sổ tiết kiệm.
Tiền tài Kiều gia đều là do Khang Tuệ Trân quản lý, điều này Nhạc Tuyết Vi cũng biết. Có điều, Khang Tuệ Trân nếu đã có thể tùy ý lấy tiền, vậy thì vì sao lại phải nửa đêm chạy đến mở két sắt đếm tiền? Chuyện này còn không phải rất kỳ quái sao?
Chẳng lẽ bà ta không muốn để cho Kiều Vạn Đông biết? Vì sao?
Nhạc Tuyết Vi còn đang nghi hoặc thì Khang Tuệ Trân cũng đã lấy một tờ trong sổ tiết kiệm ra,khóa tủ sắt, đứng dậy. Sau đó, bà ta lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.