Hàn Thừa Nghị chờ đợi chính là một ngày.
" Chú ba, hôm nay chú không về sao? Lo lắng cho cháu như vậy?"
Hàn Thiên Lỗi nhìn chú ba chiếm lấy phòng cậu, không hiểu sao giờ này chú còn chưa đi? Chuyện công trình, ngày hôm qua cũng đã nói rõ ràng chi tiết cho chú ấy rồi! bây giờ chú còn ở đây là thực lo lắng cho cậu sao?
Hàn Thừa Nghị không trả lời vấn đề này của cháu trai, mi tâm nhíu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thời tiết ngày hôm nay không tốt lắm, mới hơn 5 giờ chiều, bầu trời đã tối sầm lại, Tiểu Tuyết sao còn chưa về?
"Thiên Lỗi, đội thăm dò địa hình của cháu sao bây giờ vẫn chưa về?"
Hàn Thừa Nghị bất an nâng đồng hồ Patek Philippe lên nhìn, xong lại xem nhẹ vấn đề của cháu mình.
"Hành trình của đội thăm dò còn phụ thuộc vào tình huống cụ thể ở địa hình để quyết định, tuy chúng ta đã lên sẵn kế hoạch nhưng chuyện xấu cũng có thể xảy ra..." Hàn Thiên Lỗi dừng lại một chút, không hiểu sao chú ba lại hỏi chuyện này.
Hàn thừa Nghị vừa nghe thấy, trong lòng càng không yên:" Chuyện xấu? Chuyện xấu như thế nào?"
"Này thì nhiều lắm, dù sao "Ẩn hồ" này là nơi chưa từng được khai thác, xung quanh núi cũng không có được mấy hộ gia đình... Địa thế như thế nào, chúng ta cũng chỉ biết được qua một số sách báo mạng, chân chính đi khai thác thì khó khăn đương nhiên cũng nhiều hơn..."
"Nếu nhiều khó khăn thế, sao cháu lại để cho con gái đi theo đội thăm dò?” Hàn Thừa Nghị nóng nảy ngắt lời Hàn Thiên Lỗi, thời gian càng ngày càng trễ, sắc trời càng ngày càng đen, một giây anh cũng không thể ngồi trong này được nữa! Anh muốn đến đón Tiểu Tuyết về.
Con gái? Hàn Thiên Lỗi sửng sốt, người chú ba nói đích thị là Tuyết Vi sao? Không sai, trong đội thăm dò lần này, quả thực là có Tuyết Vi tham gia, đó là bởi vì ở trường học Nhạc Tuyết Vi từng học qua môn thăm dò địa chất, hơn nữa còn chính cô yêu cầu được đi.
Có điều, vì sao chú ba lại biết Tuyết Vi ở trong đội thăm dò địa hình? Cậu nhớ rõ mình cũng không nói chuyện này cho chú ba biết.
Như vậy chú ba làm sao mà biết? Là Tuyết Vi nói cho chú ấy? Chú ba đã gặp qua Tuyết Vi rồi sao? Bọn họ gặp nhau khi nào? Chú ba... Mục đích tới đây lần này, là tới thị sát công việc của cậu, hay là vì Tuyết Vi?
Hàn Thiên Lỗi không thể không nghĩ như vậy, chú ba rất bất thường! Hơn nữa trước đó, chú cùng Tuyết Vi còn có một đoạn... Tuy nhiên Tuyết Vi cũng đã nói giữa bọn họ đã sớm kết thúc.
Hàn Thừa Nghị đứng lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, Hàn Thiên Lỗi càng thêm nghi hoặc: " Chú ba, chú muốn đi đâu?"
….
Dưới sự chỉ đường của Hàn Thiên Lỗi, nhóm người Hàn Thừa Nghị một mực chạy tới khu vực suối nước nóng mà Nhạc Tuyết Vi thăm dò.
Thời điểm trên đường đến, Hàn Thiên Lỗi lien tục gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi, nhưng nơi này vốn là vùng núi, tín hiệu không tốt, gọi qua nhiều lần cũng không được. Hàn Thiên Lỗi lúc này mới gọi điện cho những người có mặt trong đoàn thăm dò, hi vọng có thể liên lạc được với một trong số những người ở đó.
Rốt cục cũng liên hệ được với đội trưởng đội thăm dò.
"Ừhm? Hàn Công..."
Nghe giọng nói của đội trưởng Hàn có chút mệt mỏi, ẩn ẩn còn chứa sự lo lắng.
"Đội trưởng, liên hệ được với anh thật tốt quá, tình huống bên chỗ các anh thế nào? Đêm nay có thể trở về không?" Hàn Thiên Lỗi nắm chặt di động, nói hết một hơi, Hàn Thừa Nghị ở bên cạnh cũng ngừng thở nghe cậu gọi điện thoại.
"A? Cái gì?" Hàn Thiên Lỗi nghe đối phương nói xong một hồi, giọng nói đột nhiên cất cao, thần sắc trở nên vô cùng lo lắng: "Tại sao có thể như vậy? Vì sao cả một ngày mà không có ai gọi điện về? Xảy ra loại sự tình này, các người nên nói sớm chứ!"
Dự cảm không tốt mãnh liệt dâng lên trong lòng Hàn Thừa Nghị.
"Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Hàn Thừa Nghị rùng mình, ngồi thẳng người nhìn về phía cháu trai.
Hàn Thiên Lỗi chậm rãi để điện thoại di động xuống, nhìn chú ba của cậu, giật mình thất thần, nói: "Tuyết Vi đã xảy ra chuyện! Họ nói là buổi chiều lúc đi thăm dò, bọn họ có phát hiện ra một hang động đá vôi, cửa động vô cùng kín đáo, chân Tuyết Vi không may dẫm phải liền trượt xuống dưới!"
"Cái gì?" Con ngươi Hàn Thừa Nghị co rút lại, đôi mắt hoa đào vẫn luôn khép hờ nay bỗng mở to: “ Đồ vô dụng! Xảy ra chuyện như vậy, đội thăm dò lại dám không báo cáo? Người chịu trách nhiệm chuyện này là người như thế nào vậy?"
" Chú ba..." Lúc này, Hàn Thiên Lỗi cũng vạn phần lo lắng.
"Ít nói nhảm, Nghê Tuấn! Nhanh, bảo lái xe nhanh lên, còn có, gọi điện thoại liên hệ với trực thăng!"
"Vâng!"
Khi tới vị trí đội thăm dò đang ở, ánh hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Nhóm người Hàn Thừa Nghị mặc vào trang phục leo núi, nghiên cứu địa hình. Sau đó liền xuống xe, đội trưởng lập tức ra đón chào.
"Hàn Công..." Đội trưởng này cũng không hề biết Hàn Thừa Nghị.
"Đây là tổng giám đốc." Hàn Thiên Lỗi chỉ vào Hàn Thừa Nghị giới thiệu.
Sắc mặt đội trưởng lập tức thay đổi, không nghĩ tới chuyện này lại dẫn tới sự chú ý của tổng giám đốc: “ Nha, tổng giám đốc..."
" Tình huống hiện tại như thế nào? Miệng động đá vôi ở đâu?" Hàn Thừa Nghị vừa nói vừa đi về phía trước, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhưng hành động lại vẫn như cũ ung dung ổn định: "Không nên dừng lại, thời gian rất quý giá, vừa đi vừa nói chuyện."
“Vâng ạ!” Đội trưởng cung kính báo cáo lại tình huống, dẫn nhóm người Hàn Thừa Nghị tới cửa động đá vôi.
Ở trước cửa động đá vôi có thắp đèn, tất cả thành viên đội thăm dò đều đang tích cực nghĩ biện pháp để mở cửa động.
"Hừ! Vì sao lại không sớm báo cáo?" Hàn Thiên Lỗi ở một bên đè thấp thanh âm trách cứ đội trưởng.
"Tín hiệu không tốt, liên hệ không được..." Đối với cái này, đội trưởng cũng cực kỳ tự trách: "Vừa rồi nhận được điện thoại của cậu, chúng ta đều vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới còn có thể gọi điện được..."
Hàn Thừa Nghị xem xét kỹ tình huống trước mắt, cửa động nhỏ thế này, chỉ có thân thể mảnh khảnh nhỏ bé của Tiểu Tuyết mới có thể lọt xuống dưới... Dựa vào vài người đào như vậy thì đào tới khi nào, còn phải đào tới khi nào đây? Huống chi, Tiểu Tuyết đã rơi vào mấy giờ, không biết tình huống của cô ở trong đấy bây giờ ra sao rồi... Có thể rất không tốt!
"Nghê Tuấn?"
Hàn Thừa Nghị hơi quay đầu gọi Nghê Tuấn.
"Vâng, Tam Thiếu." Nghê Tuấn trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc xuất phát anh đã gọi điện điều động hai máy bay trực thăng cùng thủ hạ,.
Quả nhiên, không lâu sau, trên không liền có đèn tín hiệu phát sáng của trực thăng, âm thanh cánh quạt bay vù vù trên đầu.
"Tam Thiếu, bọn họ đến rồi!"
Đôi mày rậm của Hàn Thừa Nghị khẽ cau chặt, biểu tình không một chút thả lỏng, trước khi Tiểu Tuyết được an toàn, anh không cách nào thả lỏng được!
Trực thăng chậm rãi hạ xuống, đội cứu viện của Nghê Tuấn nhanh chóng lao ra khỏi trực thăng, tất cả động tác đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống hệt như một đội quân tinh nhuệ, một người chạy đến bên cửa động, trên tay mang theo một túi nhỏ, bên trong là thuốc nổ.
"Tam Thiếu, đã chuẩn bị xong lập tức sẽ cho nổ cửa động... Ngài cùng thiếu gia đứng ra xa một chút!"
Hàn Thừa Nghị gật đầu, lui đến mảnh đất an toàn.
"Nổ!"
Nghê Tuấn ra lệnh một tiếng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm rung trời, đất dưới chân đều chấn động, đá vụn, tro bụi bay mù mịt, tản ra tận phía chân trời, bao phủ bốn phương tám hướng.
Không đợi tình huống ổn định lại, Hàn Thừa Nghị vội vã xông lên trước, ra lệnh cho thủ hạ:" Đào! Đào nhanh... Nghê Tuấn, cậu theo tôi đi xuống, Thiên Lỗi, cháu ở lại."
"Không, cháu muốn cùng mọi người đi xuống!" Hàn Thiên Lỗi lắc đầu không chịu, hiện tại chú ba đi xuống sẽ gặp nguy hiểm, cậu làm sao có thể ở lại trên mặt đất?
Hàn Thừa Nghị lạnh lùng quát: "Thiên Lỗi, cháu đã quên lời chú ba nói? Cháu là người thừa kế Hàn gia, hãy nghĩ đến cha cháu, cháu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!"
Một câu nói đã hòan toàn ngăn lại những kháng nghị trong miệng Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thừa Nghị cũng không quay đầu lại mang theo Nghê Tuấn tiến vào trong động.
May mà động đá vôi này cũng chưa khai phá, tuy Nhạc Tuyết Vi đánh bậy đánh bạ mà rơi vào động nhưng vẫn chưa rơi xuống sâu. Hàn Thừa Nghị mang theo Nghê Tuấn đi vào động đá vôi không lâu, liền ở bên cạnh một dòng suối nhỏ tìm được Nhạc Tuyết Vi đang hôn mê.
"Tiểu Tuyết!"
Hai mắt Hàn Thừa Nghị sáng lên, trong không gian u tối ánh đèn bỗng trở nên sáng hơn!
Trong nháy mắt nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, anh khó nén khỏi mừng như điên, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong ngực. Bởi vì động đá vôi rất nhỏ, bên trong không khí không lưu thông, Nhạc Tuyết Vi lại ở bên trong chịu thiệt mấy giờ, cho nên hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị không kịp nghĩ nhiều đã đỡ lấy cái cằm của cô, liên tiếp thổi không khí vào trong miệng cô, từng ngụm lại từng ngụm vô cùng gấp gáp.
"Nghê Tuấn, nhanh, bình dưỡng khí!"
"Tam Thiếu, đây!"
Tình huống khẩn cấp, Hàn Thừa Nghị sơ cứu cho Nhạc Tuyết Vi xong, liền ôm người vào trong ngực chạy ra khỏi động đá vôi, một mạch chạy đến bên cạnh trực thăng.
Không đợi anh phân phó, Nghê Tuấn đã ra lệnh: "Lập tức cất cánh!" Sau cúi đầu đối với Hàn Thừa Nghị nói: "Tam Thiếu yên tâm, bệnh viện bên kia đã liên hệ qua, các bác sĩ đã chờ sẵn ở đó."
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị lên tiếng, không mấy để ý gật đầu, ôm chặt Nhạc Tuyết Vi đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, khẩn trương, lo âu, bất an, giờ phút này đang điên cuồng hành hạ anh! Anh gạt được mọi người, nhưng anh không lừa được chính mình, anh thực lo lắng cho nha đầu này!
Anh muốn cô đã không còn là khát vọng của cơ thể này!
Cúi đầu, cánh môi lạnh bạc của Hàn Thừa Nghị khẽ rơi xuống mi tâm của Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt thâm thúy, dịu dàng khẽ bao phủ lấy cô...
Trải qua lượt khám của mấy vị bác sĩ, tình huống của Nhạc Tuyết Vi quả thực không nghiêm trong lắm, trên người có mấy chỗ bị trầy da, tuy có trải qua tình huống đại não bị thiếu oxi trong thời gian ngắn, nhưng vì không lâu sau được cứu đúng lúc nên cũng không để lại di chứng gì, nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuất viện.
Được thông báo như vậy, Hàn Thừa Nghị cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, buông xuống tảng đá trong lòng.
"Tiểu ngu ngốc!"
Ngồi ở bên giường Nhạc Tuyết Vi, khóe môi Hàn Thừa Nghị khẽ cong lên, lộ ra nụ cười ấm áp, tay khẽ bắt lấy cái mũi Nhạc Tuyết Vi, đối với người đang ngủ say trên giường tràn đầy sủng nịch: "May mắn không có việc gì, em vốn ngốc ngếch, bây giờ còn lưu lại di chứng, xem còn ai cần em nữa! Cũng chỉ có anh..."
Nói xong, anh liền nâng trán nở nụ cười.
Bàn tay khẽ vén lên những sợi tóc mai trên trán cô, Hàn Thừa Nghị nâng gương mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn cực nhẹ, thâm tình mà lưu luyến.
Nhạc Tuyết Vi trong lúc ngủ mơ bất an nhăn lại mày, cô tựa hồ như gặp ác mộng, trong mộng rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, ngay lúc cô cho rằng mình không còn đường đi nữa liền có một bóng dáng cao lớn oai hùng xuất hiện trước mặt cô, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương che ngực, là anh sao? Chính là anh sao?
Vì thế, ác mộng, liền biến thành mộng đẹp...
Mở mắt ra, Nhạc tuyết Vi vẫn còn hãm sâu trong mộng đẹp tối qua.
"Dậy rồi?"
Bên tai là giọng nam thanh nhuận vang lên, Nhạc Tuyết Vi quay đầu vừa thấy liền có chút mờ mịt: "Thiên Lỗi? Là... Là cậu à?"