Nhận được sự đồng ý của Hàn Thừa Nghị, thời điểm diễn ra tiệc tối, Nhạc Tuyết Vi có thể đi ăn cùng Nguyễn Đan Ninh, mà không phải cùng nhóm người trong thương trường và mấy người cổ đông nâng ly cạn chén. Hàn Thừa Nghị sở dĩ có thể đồng ý là vì không muốn cho Kiều Vạn Đông có thêm cơ hội gặp lại Nhạc Tuyết Vi.
Xét cho cùng Nhạc Tuyết Vi cũng mới chỉ là cô gái nhỏ hơn 20 tuổi, có thể cùng các đồng học giúp đỡ nhau chuẩn bị thức ăn lại càng thêm tự tại.
Chỉ là cô không nghĩ tới, ở chỗ này cô lại gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất... Cừ Lễ Dương!
"Học, học trưởng?" Nhạc Tuyết Vi giật mình nhìn về phía Cừ Lễ Dương đang đi qua phía cô. Cô không hiểu sao anh ta vẫn còn mặt mũi để gặp cô!
Nguyễn Đan Ninh trừng mắt chỉ thẳng, chắn giữa hai người:" Tôi còn nói là người nào a? Thì ra là Cừ Lễ Dương! Anh qủa thực không biết xấu hổ?"
Cừ Lễ Dương không để ý tới Nguyễn Đan Ninh, chỉ chăm chú nhìn Nhạc Tuyết Vi: "Tuyết Vi, đứa con của Giai Giai đã không còn."
"Cái gì?" Nhạc Tuyết Vi chấn kinh, buổi sáng ngày hôm nay còn gặp bọn họ ở bệnh viện, Niên Giai Giai không phải vẫn còn rất tốt sao, không phải vẫn còn vui vẻ khoe con của bọn họ với cô sao? Sao chỉ đến tối, con cũng đã không còn?" Xảy ra chuyện gì?"
"Anh, anh không cẩn thận đẩy cô ấy một cái..." Cừ Lễ Dương đầy tự trách, ly nước trái cây trong tay không ngừng run rẩy.
"Haha!" Nguyễn Đan Ninh vỗ tay cười to, "Báo ứng! Này thật đúng là báo ứng!"
"Đan Đan!" Nhạc Tuyết Vi quát nhỏ ý muốn Đan Ninh ngừng lại, mặc kệ bọn họ có làm cái gì, thì đứa con của Niên Giai Giai cũng vô tội:"Vậy, cô ấy... Bây giờ có khỏe không? Anh sao lại không ở bệnh viện chăm sóc cô ấy?"
Cừ Lễ Dương gật đầu nói: " Anh lập tức đi luôn đây, vừa rồi vẫn luôn ở trong bệnh viện cùng cô ấy. Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường, anh nghĩ em sẽ đến, cho nên đã tới đây..."
"Hừ! Anh tới làm cái gì, vẫn còn cảm thấy hại Tuyết Vi như vậy chưa đủ thảm sao?" Nguyễn Đan Ninh vốn tính tình nóng nảy, lại càng không hiểu tại sao Tuyết Vi vẫn còn cho anh ta vẻ mặt ôn hòa như vậy!
Lần này Tuyết Vi cũng không có ngăn cản Nguyễn Đan Ninh nữa, cô cũng hiểu được da mặt Cừ Lễ Dương thực dày, giữa bọn họ còn có gì cần gặp mặt nữa sao? Những hành động việc làm của Cừ Lễ Dương chẳng những để cho cô chết tâm vói anh ta, mà sau này ngay cả bạn bè bình thường cô cũng không muốn làm.
"Tuyết Vi, anh biết anh đã làm những việc không phải với em! Anh cũng không có yêu cầu xa vời là em sẽ tha thứ cho anh, anh... anh, anh chỉ muốn tới để nói tiếng xin lỗi với em, còn có, anh hại em, anh muốn biết em đã vượt qua khó khăn này hay chưa?"
Giọng nói Cừ Lễ Dương hèn mọn vang lên cuối cùng cũng vẫn chạm tới lòng khoan dung trong tim Nhạc Tuyết Vi. Cô hít sâu một hơi, gượng cười nói: "Tôi không sao, tôi rất tốt, bây giờ có nói cái gì mà tha thứ với không tha thứ cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, sau này chúng ta cũng không cần gặp lại nhau nữa. Cứ như vậy đi!"
Nói xong, cô liền kéo Nguyễn Đan Ninh muốn rời đi.
Cừ Lễ Dương đột nhiên gọi cô lại, "Tuyết Vi, bây giờ anh sẽ đi, ly nước trái cây này, vừa rồi là anh lấy ở bên kia, một ngụm cũng chưa uống, nếu em không ngại thì uống một ngụm đi!"
"Ngại, sao có thể không ngại? Phàm là những thứ gì dính dáng tới Cừ Lễ Dương anh, đều dính mùi của súc vật!" Mỗi một câu Nguyễn Đan Ninh nói ra đều là độc chết người!
Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Nguyễn Đan Ninh lắc lắc đầu, nhận lấy ly nước trái cây kia:" Được, đưa cho tôi! Cám ơn."
Cô cũng không nói thêm gì, cũng không nghĩ muốn gặp lại Cừ Lễ Dương thêm một lần nào nữa.
Nguyễn Đan Ninh cùng Nhạc Tuyết Vi đi vào thính phòng tìm chỗ ngồi xuống, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Nguyễn Đan Ninh còn có một tiết mục, liền đi về phía sau cánh gà để chuẩn bị:” Ngoan nha! Cứ ở chỗ này chờ tớ, tiết mục của tớ là thứ ba, diễn xong liền tới tìm cậu.”
"Uh`m, đi đi!"
Nguyễn Đan Ninh vừa đi, một mình Nhạc Tuyết Vi ngồi trong thính phòng, bưng ly nước trái cây trong tay lên uống.
Trước khi bắt đầu buổi biểu diễn, di động của cô lại vang lên. Lúc này cô thậm chí còn nghĩ mình bị hoa mắt, cư nhiên là Cừ Lễ Dương gọi tới! Người này, rốt cuộc có còn biết hổ thẹn hay không? Chuyện cho đến nước này vẫn còn muốn gọi điện cho cô?
Điện thoại cũng có gọi vài cuộc, nhưng Nhạc Tuyết Vi đều không có nhận.
Cuối cùng, Cừ Lễ Dương liền gửi tới một tin nhắn.
"Tuyết Vi! Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, là việc có liên quan đến Hàn Thừa Nghị! Anh chờ em ở cửa hội trường lớn."
Liên quan đến Hàn Thừa Nghị? Tính hiếu kỳ trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền bị khơi gợi, tuy cô không muốn gặp Cừ Lễ Dương nữa, nhưng mà đối với chuyện liên quan đến Hàn Thừa Nghị thì cô lại càng muốn biết nhiều hơn... Cô đứng lên, đi về phía cửa hội trường lớn.
Bên ngoài hội trường, Cừ Lễ Dương quả thực đang đứng chờ Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi chậm rãi đi tới, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi? Hàn Thừa Nghị xảy ra chuyện gì?"
"Tuyết Vi, ở đây rất nhiều người, nói chuyện có chút bất tiện, nếu không, em đi với anh qua bên kia một chút? Anh sẽ từ từ nói với em... Anh không còn ở trong ký túc xá nữa, anh có thuê một căn nhà trọ nhỏ ở bên ngoài." Cừ Lễ Dương nhìn quanh bốn phía, ngọn đèn u ám che đậy tất cả những tội ác trong mắt anh ta.
Nhạc Tuyết Vi cảnh giác lui về phía sau hai bước, người ngày tuyệt đối không thể tin: "Có gì liền nói luôn ở đây đi!"
"Hừ!" Cừ Lễ Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ ép sát Nhạc Tuyết Vi, cô cảm thấy bên hông có một vật gì đó lạnh băng cứng rắn ép vào người, dựa vào suy đoán của cô đó nhất định là một con dao gọt trái cây!
"Cừ Lễ Dương, anh điên rồi, anh muốn làm cái gì?" Nhạc Tuyết Vi bị dọa đến mặt mũi trắng bêch, giọng nói không tự chủ được cũng có chút thay đổi.
"Yên tâm, tôi chẳng muốn làm gì với cô cả! Chỉ là muốn mời cô qua bên đó ngồi với tôi một lát thôi!" Vẻ mặt Cừ Lễ Dương âm ngoan độc ác nói.
"Anh điên rồi? Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu cứu mạng!"
"Kêu đi! Nếu muốn để cho toàn bộ người trong trường đều biết cô được Hàn Thừa Nghị bao nuôi, thì cô cứ kêu a! Kêu đi, lớn tiếng vào!" Bộ dáng Cừ Lễ Dương đầy đê tiện vô sỉ, thiêu hủy toàn bộ những ấn tượng của Nhạc Tuyết Vi về anh ta trong ba năm qua! Anh ta không chỉ yếu đuối vô dụng, mà đạo đức của người này toàn bộ đều là giả!
Nhạc Tuyết Vi không dám kêu lên, hoàn toàn đã bị bản tính độc ác của Cừ Lễ Dương làm cho hoảng sợ!
"Đi!"
Cừ Lễ Dương dùng dao găm ép Nhạc Tuyết Vi đi theo anh ta, đi vào căn nhà trọ mà anh ta đã thuê.
Tiệc tối vừa mới bắt đầu, Hàn Thừa Nghị liền tùy tiện dặn dò Nghê Tuấn: "Đi xem tiểu thư ở đâu, dẫn cô ấy trở về."
Nghê Tuấn đi không bao lâu liền trở về, sắc mặt không được tốt. Hàn Thừa Nghị liền phát hiện sự tình có chút không ổn:" Người đâu? Xảy ra việc gì?"
"Tam Thiếu, không thấy tiểu thư. Đã hỏi thăm qua, có người thấy, cô ấy đi cùng Cừ Lễ Dương, chỉ có điều... Cừ Lễ Dương không ở lại trong ký túc xá nam, tạm thời còn chưa thấy tin tức của tiểu thư."
Cừ Lễ Dương? Lại là Cừ Lễ Dương! Tên khốn kia, không giết chết hắn, hắn liền âm hồn không tan phải không? Cừ Lễ Dương không phải thứ gì tốt đẹp, trong lòng Hàn Thừa Nghị vừa lo lắng lại vừa tức giận, tiểu nha đầu này bài học lần trước vẫn còn chưa nhớ lâu a?
Cũng bởi vì là mối tình đầu, cho nên mới khó dứt như thế?
Đôi con ngươi màu nâu thâm trầm khẽ lóe lên ánh sáng lạnh, "Nhanh đi tìm!"
Không còn tâm tư nào ở trong này nữa, ngay cả hảo cảm giành cho vị cha vợ kia cùng bởi vì quan hệ với Nhạc Tuyết Vi mà nháy mắt cũng không còn xót lại chút nào. Hàn Thừa Nghị chẳng thèm chào hoi ai cả, trực tiếp đứng lên rời đi.
Ra khỏi hội trường lớn, Hàn thừa Nghị lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhạc Tuyết Vi. Lần thứ nhất chuông vang lên thật lâu nhưng không có ai nhấc máy. Lần thứ hai gọi đi điện thoại liền bị tắt! Hàn Thừa Nghị nâng trán, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng...
"Bình bịch"!
Cừ Lễ Dương cầm lấy điện thoại của Nhạc Tuyết Vi tắt nguồn, sau đó liền ném lên trên bàn.
"Anh ta cực kỳ quan tâm cô a! Lúc này mới không thấy nhau có bao lâu? Vậy mà đã sốt ruột đi tìm cô rồi!" Cừ Lễ Dương bi thương cời lớn, nụ cười kia khiến cho Nhạc Tuyết Vi nổi hết cả da gà.
"Cừ Lễ Dương, tới cùng thì anh muốn làm gì? Anh muốn nói cái gì thì nói mau đi! Tôi còn phải đi!" Nhạc Tuyết Vi cũng đã nhận ra Cừ Lễ Dương có chút bất thường, vẻ mặt của anh ta có gì đó không thích hợp, giống như kiểu người bị mất đi lý trí vậy.
"Haha? Khà khà..." Cừ Lễ Dương giống như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ngẩng cổ càn rỡ cười ha hả không ngừng, anh ta thậm chí còn khoa trương lau khóe mắt, “ Ái chà, chết cười mất thôi, cô làm tôi cười ra nước mắt rồi đây này! Nhạc Tuyết Vi, cô thật ngốc a! Đến lúc này, cô còn nghĩ tôi sẽ thả cô đi sao? Cũng phải, người phụ nữ ngu xuẩn như cô, phỏng chừng trên thế giới này còn xót lại cũng chỉ một người!"
Vẻ mặt Cừ Lễ Dương hung dữ đi về phía Nhạc Tuyết Vi khiến cô sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng cô cũng không thể lùi được nữa liền bị Cừ Lễ Dương bức đến bên giường!
"Cừ Lễ Dương, anh buông ra! Anh muốn làm gì?" Nhạc Tuyết Vi bị anh ta áp ở dưới thân, cảm giác sợ hãi cùng ghê tởm không ngừng dâng lên! Cô quả thực là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên đời, lời nói của tên cặn bã này, làm sao cô lại có thể dễ dàng tin tưởng thêm lần nữa??
"Nhạc Tuyết Vi, cô còn làm ra vẻ cái gì chứ? Không phải cô đã sớm đi theo Hàn Thừa Nghị rồi hay sao? Đã hơn 4 tháng rồi! Khi đó, không phải cô vẫn luôn quấn lấy tôi hay sao, còn làm một bộ dáng không phải tôi thì không được hay sao? Bề ngoài nhìn thì ngây thơ, trên thực tế, đã sớm lên giường với người đàn ông khác! Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Việc mà đàn ông muốn làm với phụ nữ, cô không phải càng thêm rõ ràng sao?"
Cừ Lễ Dương đè ép cô, tay chân không ngừng cọ sát liên tục, hơi thở đàn ông dội thẳng vào không ngừng khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
"Tôi đã nghĩ tới cô có bao nhiêu tốt đẹp, cảm thấy cô đơn thuần thiện lương, hoàn mỹ vô khuyết, ba năm qua, tôi cẩn thận che chở cô, ngay cả chạm vào cô cũng không nỡ! Vậy mà cô đối xử với tôi như thế nào? Ngoài miệng thì nói thích tôi, sau lưng lại thông đồng cùng người đàn ông khác lên giường! Nhạc Tuyết Vi, cô thực đê tiện!"
Cừ Lễ Dương điên rồi, đôi mắt hằn lên tơ máu, không ngừng phỉ bang nhục mạ Nhạc Tuyết Vi. Cơ thể cường tráng chói chặt Nhạc Tuyết Vi, cúi đầu điên cuồng liếm hôn, gặm cắn cô.
"Không cần!" Nhạc Tuyết Vi ra sức vùng vẫy, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh ta rơi xuống đâu cô liền vô lực phản kháng, trong đầu hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thừa Nghị, vẻ mặt anh khi mi tâm nhíu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra hơi thở bá đạo..."Không cần, không cần... Cứu tôi, Hàn Thừa Nghị!"
Cừ Lễ Dương mạnh mẽ dừng lại, ghen tị đã thiêu hủy nốt lý trí còn sót lại của anh ta!
"Hàn Thừa Nghị? Vào thời điểm này ròi mà cô vẫn còn gọi tên Hàn Thừa Nghị? Cô thực sự bán rẻ phần tình cảm này? Sao cô lại trở nên rẻ rung, hèn mọn như vậy?"
Nói xong, bàn tay cũng đã hướng về phía Nhạc Tuyết Vi... Tiếng vải vóc bị xe rách, khiến cho da thịt trắng nõn nà bị lộ trong cái lạnh của không khí! Ánh mắt Cừ Lễ Dương cũng vì thế mà trở nên tham lam hơn, đáy mắt là một loại cuồng dại của dã thú, nhìn thẳng về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Tránh ra, tránh ra!"
Nụ hôn của Cừ Lễ Dương rơi xuống, Nhạc Tuyết Vi không ngừng vùng vẫy, nhưng cô lại cảm giác cơ thể mình vô cùng kỳ quái. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, nóng đến dọa người! Mà Cừ Lễ Dương lại giống như một khối băng, mỗi một lần tiếp xúc lại khiến cho cô cảm thấy thoải mái liền hừ một tiếng.
Rốt cuộc là cô bị làm sao? Vừa rồi rõ ràng là cô không phải như vậy!
"Hừ!" Cừ Lễ Dương cảm nhận được biến hóa từ cô, từ ngạc nhiên sau đó liền biến thành sáng tỏ rồi cười, "Có phải cảm thấy vô cùng thoải mái hay không? Thậm chí còn cực kỳ khát vọng tôi làm tiếp??”
Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc nhìn Cừ Lễ Dương, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô.
"Còn nhớ rõ ly nước hoa quả kia chứ? Tôi đã vì cô mà tỉ mỉ bỏ thêm một chút” Nguyên liệu”, không nghĩ tới cô thực sự sẽ uống... Chỉ có điều, nhìn phản ứng này của cô thực sự là đã uống vào sao? Haha! Thật sự là ông trời cũng giúp tôi! Nhạc Tuyết Vi, đêm nay cô trốn không thoát rồi! Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn chịu trói, như vậy đối với cô cũng ít chịu thiệt thòi hơn!"
Bàn tay Cừ Lễ Dương tùy ý nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khiến cô có cảm giác như bị một con rắn độc quấn lấy, lý trí bảo cô phải tránh, nhưng tinh thần lại bị thuốc kia khống chế!
Làm sao đây? Chả nhẽ hôm nay cô liền bị tên cặn bã kia chà đạp sao? Nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt hối hận lăn xuống hai bên má, trước mắt lại hiện ra bộ dáng của Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị... Hàn Thừa Nghị anh ở đâu? Bây giờ, anh còn có thể tới cứu tôi không?
"Tuyết Vi, tôi thích cô như thế, cô không nên lừa dối tôi... Nếu như cô đi theo người đàn ông kia, vậy thì cũng đừng trách tôi tại sao lại không quý trọng cô!"
Cừ Lễ Dương già mồm át lẽ phải khiến cho Nhạc Tuyết Vi không còn lời nào để nói, mà nụ hôn của anh ta rơi xuống đâu liền khiến cô ghê tởm đến phát nôn!
"Hỗn đản! Lưu manh! Súc sinh! Buông!" Nhạc Tuyết Vi liều mạng vùng vẫy, cho dù cơ thể bị thuốc kia không chế, nhưng trong đầu lại rất thanh tỉnh, cô dằn lòng cắn chặt môi dưới, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ bờ môi, đau đớn khiến cho lý trí của cô càng thêm kiên định.