Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, vệ sĩ của Hàn Thừa Nghị lập tức đi tới, cung kính nói: “Tam thiếu phu nhân, vừa rồi y tá tìm phu nhân có chuyện gì sao? Phu nhân có gì phân phó cứ nói cho tôi biết, Tam thiếu bận chút việc, chắc muộn mới có thể đến đây.”
Nhạc Tuyết Vi làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Vệ sĩ nhìn hướng cô đi, hình như là tới phòng bệnh của Kiều Vũ Vi, chạy nhanh đi bảo người bên kia.
Vệ sĩ ở cửa phòng Kiều Vũ Vi nhận được tin tức, lập tức ngăn cản Nhạc Tuyết Vi.
“Tam thiếu phu nhân, phu nhân không thể đi vào.”
Nhạc Tuyết Vi khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra.”
Vệ sĩ khó xử nhìn cô: “Tam thiếu phu nhân, phu nhân đừng làm tôi khó xử, Tam thiếu đây đều là vì phu nhân……”
“Tôi nói, tránh ra!” Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn nhăn mày, duỗi tay đẩy vệ sĩ, mở cửa đi vào.
“Tam thiếu phu nhân……”
Thân phận Nhạc Tuyết Vi khác trước kia, vệ sĩ không dám dùng sức mạnh, chỉ có thể nhìn cô đi vào.
Trong phòng bệnh, Kiều Vũ Vi ngồi ở đầu giường, Hàn Thừa Nghị ngồi bên cạnh đang gọt táo, sườn mặt chuyên chú mà anh tuấn …… Nhạc Tuyết Vi chỉ nhìn thoáng qua, giống như vạn mũi tên xuyên tâm. Trách không được không cho cô đi vào, hóa ra bên trong có trình diễn trò hay!
Bận gì chứ? Thật đúng là bận! Bận ở chỗ này chăm sóc người trong lòng!
Kiều Vũ Vi phát hiện Nhạc Tuyết Vi trước, nhưng cô ta không có động tĩnh gì, cũng không nhắc Hàn Thừa Nghị. Mà hờn dỗi nói với Hàn Thừa Nghị: “Thừa Nghị, đút cho em một miếng. A……”
Hàn Thừa Nghị cắt một miếng táo đưa tới bên miệng Kiều Vũ Vi.
Tình chàng ý thiếp như vậy, Nhạc Tuyết Vi cười lạnh ra tiếng, rốt cuộc cô đây là ai?
Nghe được động tĩnh, Hàn Thừa Nghị xoay người, vừa nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi thì thân mình thẳng lên, bàn tay cầm táo hiện lên mạch rõ ràng có thể thấy được, bả vai không tự giác hơi nghiêng về phía trước. Anh muốn nói chuyện nhưng hai cánh môi lại như dính vào nhau.
Nhạc Tuyết Vi chỉ liếc mắt nhìn anh, dời ánh mắt về phía Kiều Vũ Vi, Kiều Vạn Đông còn nằm ở trên giường bệnh, cô không quên vì sao cô lại tới đây.
“Kiều Vũ Vi, mẹ cô đâu?”
“……” Kiều Vũ Vi không hiểu nhìn Nhạc Tuyết Vi, không hiểu vì sao cô hỏi như vậy. “Em có ý gì?”
Nhạc Tuyết Vi mỉa mai cười: “Cô đừng nói với tôi, cô không biết mẹ cô ở đâu! Hai mẹ con cô thật đúng là thế gian hiếm có, Kiều Vũ Vi, thân là con gái Kiều Vạn Đông, cô bị bệnh sắp chết sao? Từ ngày hôm qua ba vào bệnh viện, cô cũng chưa đi thăm ba một lần?”
Kiều Vũ Vi bị nói, trên mặt trắng hồng đan xen. Chột dạ kéo cổ phản bác nói: “Em còn có mặt mũi trách chị? Nếu không phải em, miệng vết thương của chị sẽ vỡ ra sao?”
“Ha hả.” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, trong khinh thường, “Tùy cô nói như thế nào, tôi không phải tới cãi nhau với cô, tôi chỉ hỏi cô, mẹ cô cầm hết tiền của Kiều gia đi đâu? Bên kia ba còn chờ nộp phí nằm viện!”
“Cái gì?” Kiều Vũ Vi kinh hãi, đột nhiên ngồi thẳng thân mình, nếu không phải Nhạc Tuyết Vi nói, cô ta còn không biết việc này. “Mẹ chị, Mẹ chị…… Bây giờ mẹ chị ở đâu?”
“Cô hỏi tôi? Tôi hỏi cô, cô lại còn hỏi lại tôi?” Nhạc Tuyết Vi cười ha hả, khóe mắt sắc bén, “Cô không cần giả vờ cô không biết bà ta đi đâu? Hai mẹ con cô không phải từ trước đến nay một lòng sao? Cô không cần khẩn trương, tôi không trông cậy bà ta trả lại tiền, nhưng tốt xấu gì cũng phải để chút tiền cho ba ba chữa bệnh!”
Ngụ ý, làm người không thể mặt dày vô sỉ, tuyệt tình quyết ý đến mức này.