Lúc Nhạc Tuyết Vi tỉnh lại, trời đã về khuya rạng sáng.
Mở mắt ra phía trước là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, Nhạc Tuyết Vi phút chốc như bị trúng đạn ngồi xuống, kinh ngạc túm lấy chăn che ở trên người, trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị: "..."Nơi nào đây? Vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Hàn Thừa Nghị?
Không thể tin nhéo nhéo mặt mình, cảm giác chân thật nhắc nhở cô, đây không phải là mộng!
"Ưm..." Hàn Thừa Nghị chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy ý mừng vui sướng: "Tỉnh?"
"Cảm giác khá hơn chút nào không? Em vừa mới té xỉu xuýt hù chết anh."
Hàn Thừa Nghị ngồi dậy, bàn tay lớn xoa xoa đầu Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng cực kỳ thân thiết.
"..." Nhạc Tuyết Vi nâng trán, người này đã qua nhiều năm rồi sao vẫn là cái đức hạnh này thế? Trong quan hệ nam nữ vẫn tùy tiện như vậy?"Tôi... Tôi gây phiền phức cho anh rồi, nơi này là bệnh viện sao? Cám ơn anh đã đưa tôi qua đây!"
Nhạc Tuyết Vi vén chăn lên xuống giường, xỏ giầy đi ra ngoài.
"Đợi một chút, đã trễ thế này rồi em còn muốn đi đâu?" Cánh tay Hàn Thừa Nghị duỗi ra, túm chặt lấy tay cô, dễ dàng kéo người trở về trên giường.
"Tôi không có việc gì, tôi muốn về nhà." Nhạc Tuyết Vi tránh né tầm mắt của Hàn Thừa Nghị, cố gắng trấn định duy trì biểu hiện giả dối.
"Về nhà?" Hàn Thừa Nghị bật cười, lắc đầu không đồng ý: "Hiện tại đã là rạng sáng, cứ nằm xuống đây đã, bác sĩ nói muốn quan sát em thêm một đêm. Em thật đúng là tính tình trẻ con! Ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống nghỉ ngơi, được không?"
Giọng điệu của anh khiến cho cô vô cùng không thoải mái. Vẫn quen thuộc, thân thiết giống như nhiều năm trước bọn họ đã từng! Tay anh nắm lấy tay cô, thân mật như vậy!
Nhạc Tuyết Vi nhăn đôi mày thanh tú lại, trong lòng cảm thấy anh càng ngày càng nực cười!
"Ha ha."Nhạc Tuyết Vi nhếch môi cười đầy mỉa mai: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Chúng ta biết nhau sao?"
"Em... Em nói cái gì?" Hàn Thừa Nghị ngạc nhiên: "Em không biết anh?"
Nhạc Tuyết Vi rút cánh tay đang bị anh cầm ra, cố gắng ngăn lại hận ý đang trào dâng trong lòng:"Biết, tổng giám đốc tập đoàn D.S, tôi đương nhiên biết. Nhưng ngài hẳn là không biết tôi đi? Ngài như vậy có phải là có gì đó không thích hợp hay không?"
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng khi tìm được cô, nào có nghĩ tới việc Tiểu Tuyết sẽ không nhận anh? Anh sốt ruột ngồi xuống mép giường, cánh tay dài mở ra, nhẹ nhàng ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong ngực: "Đừng như vậy... Tiểu Tuyết, anh làm mất em là anh không đúng, em đừng không nhận anh có được không?"
Môi mỏng của anh khẽ dán tại cổ cô, lạnh lẽo giống như lưỡi rắn khiến cho Nhạc Tuyết Vi sởn hết cả gai ốc.
"A!" Thân thể Nhạc Tuyết Vi cứng nhắc, tay ôm đầu phát ra tiếng hét chói tai, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh: "A... Buông! Buông! A..."
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị bị bộ dáng điên cuồng của cô làm cho sửng sốt: "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy? Em đừng như vậy! Em bình tĩnh một chút!"
"A, a, a..." Nhạc Tuyết Vi thét chói tai không ngừng, đáy mắt nổi lên tơ máu, căn bản là không thể tỉnh táo lại được!"Anh tránh ra, buông! Anh tránh ra a!"
Hàn Thừa Nghị cho dù không muốn cũng không thể không buông cô ra, có điều anh vẫn không chịu rời đi.
"Tiểu Tuyết..."
"Anh có đi hay không?" Nhạc Tuyết Vi giương mắt căm tức nhìn Hàn Thừa Nghị, ánh mắt tràn đầy ý hận không hề che dấu!
"Được, anh đi! Em đừng kích động, bác sĩ nói thân thể cực kỳ suy yếu, cần tĩnh dưỡng."
"Anh đi a!"
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô ôm đầu, bàn tay đan vào mái tóc, không muốn nghe Hàn Thừa Nghị nói thêm một chữ nào nữa!
"Được, anh đi, em nghỉ ngơi cho tốt."
Vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn nhưng Hàn Thừa Nghị vẫn phải ra khỏi phòng bệnh.
"Ách!"
Hàn Thừa Nghị vừa đi, Nhạc Tuyết Vi lièn chịu không được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ứa ra. Toàn thân cô run rẩy, tay che lấy ngực, trong tim như quặn thắt lại. Đã rất lâu, cô nghĩ mình có thể quên đi hết thảy, nhưng trên thực tế, cô vẫn còn hận! Năm đó, anh đem hạnh phúc của mình cùng Kiều Vũ Vi đặt trên nỗi thống khổ của cô, bảo cô thế nào không hận đây?
Chủ nhật, Hàn Thừa Nghị theo thường lệ đến thăm mẹ mình, vừa vặn cháu trai Hàn Thiên Lỗi cũng ở đây. Mấy năm nay Hàn Thiên Lỗi vẫn một mực ở thành phố T, những ngày gần đây mới bị anh giục về, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, mấy năm nay tại tại thành phố T cũng đã trải nghiệm không ít, cũng nên về học việc xử lý nội vụ trong Hàn gia rồi.
Nhưng bởi vì quan hệ với Nhạc Tuyết Vi nên Hàn Thiên Lỗi có hiểu lầm sâu sắc với Hàn Thừa Nghị, thân là người Hàn gia, anh đương nhiên hiểu rõ uy lực của” Lệnh truy sát” kia như thế nào.
Hàn Thừa Nghị đi vào cổng vòm liền nghe thấy tiếng cười khanh khách thoải mái của hai bà cháu, tên nhóc Hàn Thiên Lỗi này, đùa lão nhân gia vui vẻ còn hơn đứa con trai là anh đây.
"Đang nói gì mà vui vẻ vậy?" Hàn Thừa Nghị đổi giầy đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Nhưng Hàn Thiên Lỗi vừa thấy Hàn Thừa Nghị, sắc mặt lập tức thay đổi, nụ cười trên mặt chợt tắt thay vào đó là vẻ âm trầm, tiện tay cầm lấy một trái quýt trong mâm hoa quả lên bóc ăn. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho chú mình, trong lòng anh hận Hàn Thừa Nghị, vì người nọ mà Tuyết Vi mới chết!
Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mày, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà thái độ của cháu trai đối với anh vẫn không hề được cải thiện.
"Aizz, Thiên Lỗi, cháu, cái đứa nhỏ này, sao lại không lễ phép với chú ba của cháu như vậy." Hàn phu nhân vỗ lưng cháu trai, muốn làm dịu đi quan hệ hai chú cháu.
"Hừ..." Hàn Thiên Lỗi lột một múi quýt nhét vào trong miệng Hàn phu nhân, không giận cũng chẳng vui nói: "Bậc trưởng bối đáng tôn kính thì cháu mới tôn kính, nếu có những người vô tình vô nghĩa, không ra dáng một bậc trưởng bối, cháu đây vì sao lại phải tôn kính?"
Hàn Thừa Nghị hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi không thèm để ý cười cười. Thằng nhóc này vẫn chưa thành thục, vui buồn mừng giận tất cả đều viết ở trên mặt, như vậy làm sao có thể làm chuyện lớn. Chỉ trách Hàn gia thế hệ này cũng chỉ có mình nó, từ nhỏ đã bị Hàn phu nhân chiều hư rồi.
"Cháu, đứa nhỏ này!"
Hàn phu nhân mau chóng hòa giải, khó khăn lắm con trai mới trở về nên vội vàng lôi kéo anh nói chuyện: "Thừa Nghị à, Triệu Tử Đồng lần trước, con còn nhớ chứ? Ngày hôm qua chú Triệu con gọi điện qua, nói ấn tượng của con bé về con cũng không tệ lắm, còn muốn gặp con nữa!"
Ấn tượng tốt? Hàn Thừa Nghị sửng sốt, tình huống ngày đó, Triệu Tử Đồng này làm sao còn có thể có ấn tượng tốt với anh?
"Mẹ, có phải mẹ lại nói gì với người ta rồi không ? Chuyện của con thực không cần mẹ bận tâm!" Trong lòng Hàn Thừa Nghị mệt mỏi, Tiểu Tuyết cũng đã tìm được, trước mắt một đống vấn đề lớn cần anh đi giải quyết, anh làm gì còn thời gian mà đi quản Triệu Tủ Đồng gì đó?
"Hừ!" Hàn Thiên Lỗi ở một bên nghe xong, chen miệng nói: "Bà nội, cháu khuyên bà cũng không nên quản, bà đem một cô gái tốt như vậy giới thiệu cho chú ba, lại chẳng được bao lâu, tâm tình chú ba không tốt, sẽ hạ “ lệnh truy sát” với con nhà người ta đấy, lúc ấy cô con dâu đến tay rồi cũng bay mất thôi."
"Thiên Lỗi." Hàn Thừa Nghị nhíu chặt mi, lời này của thằng nhóc kia có chút quá rồi:" Chú ba nhường cháu, cháu đừng có một tấc rồi lại muốn tiến thêm một thước!"
"Tôi được một tấc lại muốn tiến một thước?" Hàn Thiên Lỗi bỗng dưng đứng dậy, chỉ vào Hàn Thừa Nghị mắng: "Chính chú là người làm a, chẳng lẽ lại không sợ người khác nói! Tôi nói sai ở chỗ nào chứ? Tuyết Vi là do chú hại chết! Chú giả bộ thâm tình cái gì? Bà nội, người giới thiệu cho chú ấy đối tượng nào? Trong lòng chú ấy chỉ nhớ được Kiều Vũ Vi sắp chết kia thôi, cả đời này cũng chẳng thể thích người khác được đâu!"
"Thiên Lỗi bớt cãi nhau với chú cháu đi!" Hàn phu nhân nóng nảy: "Ai ôi, tình cảm hai chú cháu trước kia tốt như thế, hiện tại là thế nào đây? Thiên Lỗi, cháu không thể nói chú ba cháu như vậy được. Chú cháu cũng vì Tiểu Tuyết mà đau lòng không thôi rồi."
"Hừ, đau lòng?" Hàn Thiên Lỗi chẳng thèm ngó tới hừ lạnh: "Làm rồi lại không có gan nhận! Chú giết vợ hại con, nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Hàn phu nhân bắt được ý khác trong lời nói của cháu trai, kinh hoảng nhìn về phía con trai, nghi ngờ nói: "Thừa Nghị, lời Thiên Lỗi nói có ý gì? Cái gì mà giết vợ hại con? Vì sao đến bây giờ mẹ vẫn chưa nghe thấy con nói qua?"
Nhắc tới đứa nhỏ không thể xuất hiện trên đời kia, Hàn Thừa Nghị thống khổ nhắm mắt lại, anh không muốn nhắc tới nữa.
"Hừ!" Hàn Thiên Lỗi cất giọng đầy mỉa mai cười lạnh, nói: "Như thế nào, không dám nói? Chú cho là che dấu, có thể lấp liếm được tội lỗi của chú sao? Bà nội, chú ấy không dám nói thì để cháu nói, con trai bảo bối của bà, chú ba mà cháu tôn kính đã làm cho đứa nhỏ trong bụng Tuyết Vi năm đó chưa đầy hai tháng phải sinh non! Đứa bé kia nếu còn sống, hôm nay cũng đã gọi bà là bà nội rồi! Tuyết Vi là bị chú ấy bức tử, nhưng bây giờ chú ấy vẫn còn sống vui vẻ..."
"Thiên Lỗi, im miệng!"
Hàn phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh giọng cắt đứt lời nói của cháu trai: "Thiên Lỗi, cháu về phòng trước, bà có lời muốn nói với chú ba cháu."
Hàn Thiên Lỗi bỗng đứng lên, không lên lầu mà trực tiếp đi về phía cổng vòm.
"Thiên Lỗi, còn chưa ăn cơm, cháu đi đâu vậy!"
"Bà nội, cháu về đây, cháu không thể nào ngồi ăn cơm cùng một bàn với con người vô tình vô nghĩa như vậy được! Bà nội, lần sau cháu trở lại thăm bà, nếu chú ấy tới, bà cứ trực tiếp nói với cháu một tiếng, miễn cho cháu lại chọc bà mất hứng!" Hàn Thiên Lỗi liếc xéo Hàn Thừa Nghị một cái, đụng vào bờ vai của anh, đi ra cổng vòm.
Hàn phu nhân không giữ cháu trai mà chỉ nhìn con trai, nói:"Thừa Thừa Nghị, thành thật nói cho mẹ biết, đứa bé của Tiểu Tuyết là có chuyện gì xảy ra?"
"Mẹ, mẹ cũng biết." Hàn thừa Nghị che mặt, thống khổ thở dài.
Hàn phu nhân ngu ngơ trong giây lát, như là nghĩ tới cái gì, hiểu rõ nên chỉ có thể gật đầu thở dài: "Chẳng lẽ là bởi vì lời hứa hẹn lúc trước của con với chị dâu?"
"..." Hàn Thừa Nghị không nói gì chỉ gật đầu.
"Aizzz." Hàn phu nhân thở dài lắc đầu: " Con, tên ngốc này..." Hàn phu nhân nghẹn ngào, chuyện năm đó, đại khái ngoài người trong cuộc ra cũng rất ít người biết được chuyện này. Lúc ấy là tình thế bắt buộc, thật không ngờ, đứa nhỏ lại vì lời hứa kia mà không cần chính con đẻ của mình!
"Thừa Nghị à, làm vậy thực sự là làm khó con rồi." Hàn phu nhân cầm tay con trai, bà là người duy nhất có thể thông cảm cho con trai: " Chỉ là, Thừa Nghị! Chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, chị dâu con lúc ấy cũng vì nổi nóng, thật sự muốn làm như vậy sao? Aizz... Con đừng quá để trong lòng.”
"Mẹ." Hàn Thừa Nghị vỗ vỗ đầu vai mẹ mình:"Con không sao, chỉ là khiến Tiểu Tuyết thua thiệt quá nhiều, đứa trẻ cũng bởi vì con mà mất."
"Haizzz." Hàn phu nhân tiếc hận lắc đầu, khuyên nhủ con trai: "Con cũng không cần tự trách, mẹ hiểu con. Nhưng Thừa Nghị à, những chuyện này cũng đã qua, con thật muốn canh giữ bên người mẹ con bọn họ cả đời sao? Thật sự không cần người khác sao?"
Hàn Thừa Nghị nhớ tới Nhạc Tuyết Vi, vẫn là tạm thời không nên nói với mẹ, nếu không lấy tính cách của mẹ, nhất định sẽ tham gia vào, tình huống trước mắt của Tiểu Tuyết, vẫn là để từ từ nói sau. Tiểu Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bốn năm trước cho dù bọn họ có xa cách, nhưng cũng không đến mức khiến cô sợ anh như vậy, trong này còn có nguyên nhân gì, phải tìm hiểu trước mới được.
Cho dù khó khăn này nối tiếp khó khăn kia, nhưng Hàn Thừa Nghị vẫn tràn ngập hi vọng, ít nhất thì đối với anh việc tìm được Tiểu Tuyết cũng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.