Nhạc Tuyết Vi thật khó mới có thể thuyết phục Viên Hi Lãng dẫn em trai tiếp tục chơi trò chơi. Nhưng Viên Hi Lãng vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi Lương Tư Văn: "Chú thật không phải ba chúng cháu à?
Lương Tư Văn chua xót lắc đầu, nói thật đầu lưỡi của anh đến giờ vẫn cứng đờ. Nếu có thể anh thật hi vọng mình là ba bọn nhỏ, chỉ cần suy nghĩ một chút thì anh đã biết ba bọn nhỏ là ai.
Có điều Lương Tư Văn không phủ nhận mà nói: "Chú có phải ba cháu hay không không phải do chú quyết định, cái này phải hỏi mẹ cháu, biết không?"
Nói xong anh còn không quên liếc nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái.
Nhạc Tuyết Vi nhăn mày, khó xử mở miệng: "Tư Văn..."
Lương Tư Văn cười cười: "Nói đùa thôi, đừng để ý."
Nguyễn Đan Ninh ở một bên nhìn, yên lặng không nói gì lắc đầu. Nha đầu ngốc này, mấy năm nay, phàm là người thì đều nhận ra Lương Tư Văn có ý với cô ấy, chỉ có Nhạc Tuyết Vi vẫn tin chuyện Lương Tư Văn là gay.
Trải qua chuyện Viên Hi Lãng lần này, Nhạc Tuyết Vi lại tăng thêm một tầng áp lực, vì thế cô cố ý dẫn theo cả hai đứa con trai đến gặp bác sĩ tâm lí của Tiểu Bảo.
Bác sĩ đưa ra lời khuyên: "Đừng nên nghĩ trẻ con không biết gì, sức quan sát và khả năng tiếp thu của trẻ con còn mạnh hơn người lớn nhiều, cho dù có bảo vệ tốt, đứa trẻ vẫn phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lời khuyên của tôi là, nếu có thể cho đứa bé một gia đình đầy đủ thì cứ làm như vậy.
Ví dụ như bệnh của bạn nhỏ Viên Hi Minh, tình trạng của bé đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng kết quả lại không rõ ràng. Tính cách đứa bé thiên về hướng nội, nếu có người cha bên cạnh sẽ có thể đạt được hiệu quả không tưởng. Bạn nhỏ Viên Hi Lãng có thể nói, nhưng bạn nhỏ Viên Hi Minh nói không nên lời, nếu để lớn lên sẽ không thể chữa được nữa."
Nghe xong lời bác sĩ nói, Nhạc Tuyết Vi lâm vào tình trạng khó xử.
Rốt cuộc có nên nói chuyện đứa bé cho Hàn Thừa Nghị biết không? Đến bây giờ cô vẫn không hiểu lí do vì sao Hàn Thừa Nghị không cần đứa bé. Nhưng đứa bé còn nhỏ, không có cha bên cạnh, quá trình trưởng thành có thể sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
Không hạ được quyết tâm, Nhạc Tuyết Vi không biết nên làm gì.
"Aizzz."
Vẫn là Nguyễn Đan Ninh khuyên cô: "Dẫn đi đi! Dẫn bọn nhỏ đến Đế Đô, đưa đến trước mặt Hàn Thừa Nghị, mặc kệ lý do vì sao anh ta không cần đứa bé, hiện tại con trai cũng đã lớn rồi, anh ta nhìn thấy con mình có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ."
Nhìn hai đứa bé chơi đùa cùng Lương Tư Văn, Nguyễn Đan Ninh trêu cô: "Hay là nói cậu muốn Đại bảo Tiểu Bảo đổi ba? Nếu là Lương Tư văn, thật ra cũng rất được, chỉ cần cậu hạ quyết tâm tớ đều ủng hộ cậu.”
Nhạc Tuyết Vi liếc xéo Nguyễn Đan Ninh: "Nói gì thế? Tư Văn giống cậu, đều là bạn tốt của tớ, sao có thể để cho anh ấy... Không có khả năng."
Nguyễn Đan Ninh sớm đã đoán được cô sẽ nói vậy, thở dài vỗ vai cô: "Còn không phải thế? Cậu ấy, đừng nghĩ nhiều, tính tình cậu tớ còn không hiểu sao, cho dù Hàn Thừa Nghị có làm gì với cậu, giữa hai người có hiểu nhầm gì, cậu...Haizz thật cố chấp, nếu cậu có thể thích người đàn ông khác, mấy năm nay cậu đã sớm quên đoạn tình cảm kia, nha đầu chết tiệt nếu đã không bỏ xuống được thì cho anh ấy một cơ hội đi!"
"Hử?" Nhạc Tuyết Vi nghi ngờ nhìn về phía Nguyễn Đan Ninh, cười khẽ: "Cậu thay anh ấy nói chuyện?”
"Hừ!" Nguyễn Đan ninh cười lạnh: "Tớ thay người ta nói cái gì! Tớ là muốn tốt cho cậu, cậu thật cái gì cũng không cần chỉ cần Hàn Thừa Nghị thôi đúng không?"
Nhạc Tuyết Vi cứng nhắc, im lặng trước lời nói của Nguyễn Đan Ninh, một lời nói trúng tim đen, nói hết những lời trong lòng cô, kỳ thật, bốn năm nay cô chưa từng quên Hàn Thừa Nghị, cho dù không xảy ra những chyện gần đây, cho dù Nghê Tuấn không nhắc nhở cô, cô vẫn không quên được anh!
Hơn nữa hiện tại Hàn Thừa Nghị còn đối xử tốt với cô hơn cả trước kia.
Tuy Hàn phu nhân không hài lòng với cô, nhưng vì con trai cô phải thử một lần.
Tầm mắt rơi vào trên người hai đứa con trai, Nhạc Tuyết Vi làm ra một quyết định, gật đầu: "Ừ, tớ sẽ dẫn bọn nhóc về Đế Đô..."
Một khi đã quyết định rời khỏi nước A, có Lương Tư Văn ở đây mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Hai đứa bé vừa nghe thấy sẽ đi cùng mẹ liền hưng phấn không thôi, chạy vội về phía Nhạc Tuyết Vi xác nhận: "Mẹ, chúng ta cùng đi sao? Mẹ, về sau chúng ta sẽ không xa nhau sao?"
Tiểu Bảo Viên Hi Minh không nói, chỉ có thể chớp đôi mắt gọi: "Mẹ... Mẹ?"
"Ừ, về sau chúng ta sẽ ở cùng nhau." Nhạc Tuyết Vi ôm hai đứa con trai cảm khái, mình đã để hai đứa bé chịu thiệt quá nhiều. Cô có cố gắng thế nào cũng không thể cho bọn nhóc một cuộc sống tốt, một gia đình đầy đủ, hơn nữa vì công việc mà thời gian ở bên con trai đã ít lại càng thêm ít, những thứ này đều là lỗi của cô, hi vọng quyết định này của cô không sai.
"Tinh Tinh?"
Lương Tư Văn đẩy cửa phòng đi tới, ánh mắt dịu dàng: "Thời gian không còn sớm, lên đường thôi!"
Nói xong liền cầm lấy hành lý của ba mẹ con, Nhạc Tuyết Vi đi sau định giúp anh.
"Không cần, hành lý rất nặng, em dẫn theo con trai là được." Lương Tư Văn đẩy Nhạc Tuyết Vi ra không để cô giúp.
Viên Hi Lãng Viên Hi Trà nháy mắt nhìn một màn này, anh trai tiến đến bên tai em trai như tên trộm thấp giọng nói nhỏ: "Tiểu Bảo, chú Lương đối xử với mẹ rất tốt xem chừng là muốn làm ba chúng ta. Tiểu Bảo có muốn chú ấy làm ba không?"
Tiểu Bảo mờ mịt nhìn anh trai, trong lòng nghĩ, chuyện này cậu có thể quyết định à?
"Tiểu Bảo không vội, chúng ta quan sát thêm một thời gian nữa nhé! Đan Đan nói cho anh biết, đàn ông rất không đáng tin, nếu muốn che chở bảo vệ mẹ con chúng ta, muốn chúng ta nhận làm ba thì phải thông qua khảo nghiệm, vì vậy Tiểu Bảo có muốn ba cũng phải nhịn xuống, nghe không?” Viên Hi Lãng nghiêm túc nói.
Tiểu Bảo vẫn ngẩn người như cũ, nghĩ thầm, người đầu tiên ôm chú Lương gọi ba không phải Đại Bảo sao? Anh trai Đại Bảo còn nhắc cậu đừng sốt ruột? Còn nữa anh trai Đại Bảo hình như đã quên mất một chuyện, chúng ta cũng là đàn ông mà! Đại Bảo còn nói cái gì mà đàn ông cực kỳ không đáng tin?
Tại sân bay chào tạm biệt Nguyễn Đan Ninh.
"Đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy cậu ôm mặt khóc đến tìm tớ đâu nên mong cậu hãy nắm chắc những gì mình muốn, nếu còn tay không trở về, tớ tuyệt đối sẽ không nhận cậu!" Nguyễn Đan Ninh nói những lời thật không dễ nghe, cũng chỉ có bạn bè chân chính mới không kiêng nể gì mà nói ra những lời như vậy.
"Uh`m..." Nhạc Tuyết Vi ôm lấy Nguyễn Đan Ninh, tựa vào bên tai cô thấp giọng nói:" Đừng chỉ nói tớ, nếu người kia không quay về thì không cần đợi nữa."
Nguyễn Đan Ninh cả kinh, ngây người trong giây lát: "Cậu, cậu làm sao biết?"
Nhạc Tuyết Vi xoa nắn đôi má của bạn tốt, cười nói: "Trong ngăn tủ của cậu có áo khoác của đàn ông, đã bao năm rồi, cậu thực cho là tớ không biết gì? Chỉ là cậu không nói, tớ cũng không hỏi thôi."
"Tớ..." Ánh mắt Nguyễn Đan Ninh đỏ lên, cố nén nươc mắt: "Không phải tớ muốn gạt cậu, chỉ là không biết nói như thế nào. Tớ không biết anh ấy là ai, cũng không biết anh ấy có trở về không, càng không biết bản thân đang chờ mong điều gì, cũng có thể điều tớ đợi không phải anh ấy..."
Nhạc Tuyết Vi nắm chặt tay Nguyễn Đan Ninh, cho cô một nụ cười trấn an: "Không cần giải thích với tớ, tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc, được không?"
"Ừ..." Nguyễn Đan Ninh gian nan gật đầu: "Ừ, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."
"Tớ đi đây, bảo trọng."
Trên bầu trời nước A xuất hiện một đường quỹ tích màu trắng bay về phía chân trời...
Đi ra từ sân bay, Lương Tư Văn tiễn mẹ con Nhạc Tuyết Vi về nhà trọ.
"Cảm ơn anh Tư Văn, hôm nay em không giữ anh lại được rồi, vừa trở về em còn rất nhiều việc phải xử lý."Nhạc Tuyết Vi chỉ mấy valy hành lý, nhún vai thật có lỗi với Lương Tư Văn.
Lương Tư Văn cười bao dung: "Còn khách khí với anh thế sao? Anh thì có việc gì đâu? Nhưng mà nhiều đồ thế này có cần anh tìm người tới giúp không? Nếu không để anh gọi điện cho người giúp việc theo giờ tới..."
"Không cần!" Nhạc Tuyết Vi vội vàng ngăn cản anh: "Con trai em còn đây, vẫn là để em tự làm, giúp việc sợ bọn họ cũng không làm được.”
Lương Tư Văn không kiên trì nữa, ngồi xổm người xuống xoa đầu hai nhóc:"Chú đi đây, hai đứa ở nhà phải bảo vệ mẹ đấy!"
Lương Tư Văn đang định đi lại bị Viên Hi Lãng ôm lấy cổ, Lương Tư Văn ngẩn ra, chỉ thấy tên nhóc kia ghé sát vào tai anh thì thầm: "Chú ơi, chú phải thường xuyên tới đấy! Nếu không thì mẹ sẽ không nhớ rõ chú, cháu với Tiểu bảo rất thích chú nha!"
"Hử? Haha..."
Lương Tư Văn cất tiếng cười to, anh vốn đẹp trai, cười lên cả người càng như mặt trời ấm áp khiến cho bọn nhỏ yêu thích, ngay đến Tiểu bảo cũng chạy qua ôm lấy cổ anh cọ cọ đứt quãng, nói: "Chú, chú... Đến..."
"Được, nếu Đại Bảo Tiểu Bảo đã mời, chú sẽ thường xuyên tới." Lương Tư Văn sao có thể không đồng ý yêu cầu của bọn nhỏ? Bởi vì có lời nói của hai đứa bé, lúc rời đi tâm tình Lương Tư văn vô cùng thoải mái.
Lương Tư Văn vừa rời đi, một bóng dáng cao lớn liền xuất hiện trước cửa nhà Nhạc Tuyết Vi, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống.
Hàn Thừa Nghị chờ ở nhà Nhạc Tuyết Vi đã nhiều ngày, từ sau ngày cô đi tìm anh, hai người bỏ lỡ nhau Hàn Thừa Nghị gần như đã lật tung Đế Đô để tìm cô nhưng không hề có tin tức! Điều tra giấy xuất nhập cảnh mới biết cô đã đi nước A!
Hiện tại, cô trở về cùng Lương Tư Văn, bên người còn dẫn theo hai bé trai!
Sự thật này khiến Hàn Thừa nghị chịu một cú sốc rất lớn! Tuy rất muốn gặp cô nhưng trong đầu vô cùng hỗn loạn. Đứa bé? Làm sao Tiểu Tuyết có thể dẫn theo hai đứa bé từ nước A về? Nhìn tuổi của hai đứa bé cũng tầm 3 tuổi rồi... Là con của ai? Đứa con của bọn họ năm đó đã mất!
Tiểu Tuyết cùng Lương Tư Văn trở về mà dáng vẻ ôm hai tiểu gia hỏa vừa rồi của Lương Tư Văn rất thân thiết...Trong lòng Hàn Thừa Nghị như rỉ máu, tay nâng lên thật lâu cũng không buông xuống được.Hiện tại anh đang sợ, sợ phải đối mặt với hiện thực anh không thể chấp nhận nổi! Bàn tay nắm chặt, Hàn Thừa Nghị quyết xoay người rời khỏi nhà trọ.