Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nghiên Hy

Sau khi công chứng kết thúc, Hàn Thừa Nghị nhìn tân nương của anh, tiếng nói trầm thấp, rất có lực.

"Tiểu Tuyết."

"Vâng!" Nhạc Tuyết Vi lúc này mới hoàn hồn, đáp lời anh, trái tim đang gào thét đến mức sắp nhảy ra ngoài. Cô đang hoang mang mà cũng lo sợ, lại tràn ngập mong đợi. Bọn họ ở cùng một chỗ, bắt đầu hoang đường, quá trình dây dưa... Nhưng kết cục thì... Đúng là không thể nói trước được điều gì mà.

"Ôi, cao hứng như vậy sao? Dù có vui vẻ cũng phải chú ý sức khỏe nha!"

Hàn phu nhân khóe miệng mỉm cười, nhìn con dâu mình, ngôn ngữ mang chút trêu đùa, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa không khí vui mừng không nguôi. Hàn Thừa Nghị nắm tay cô, đi đến trước mặt mẹ anh, tân nương tân nang mới, khi nào cũng có chút ngượng ngùng.

Hàn phu nhân cầm tay hai người, có chút cảm khái thở dài: "Phải đối xử với con dâu mẹ thật tốt, biết không?"

Hàn Thừa Nghị khẽ quay đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, trịnh trọng gật đầu: "Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ!" Trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của anh giờ phút này lại lộ ra một tia kiên định.

Trong phòng.

Nhạc Tuyết Vi nhào vào trong lòng Hàn Thừa Nghị, tình cảm mãnh liệt chạm vào nhau. Sinh ra hơi nóng đủ để hòa tan bất cứ ai, hai người ôm nhau thật chặt, cái gì cũng không kịp nói, bỏ qua hết tất cả, liền cuốn lấy nhau.

Hàn Thừa Nghị nhẹ nhành ôm lấy thân thể cô, vòng eo nhỏ nhắn nhưng đầy đặn rất có cảm giác. Khéo léo nhâng cô lên, cả người Nhạc Tuyết Vi giờ phút này đã hoàn toàn tê dại, khuôn mặt dán chặt trên người anh, dây dưa ôm lấy cổ anh, lần đầu tiên chủ động hôn lấy.

"Tiểu Tuyết..." Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu, dáng vóc tiều tụy nhìn cô, chỉ cảm thấy cô vào thời khắc này đẹp không thể tả, dùng bất kể từ ngữ nào cũng cảm thấy không đủ.

"Vui không?" Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm." Nhạc Tuyết Vi lơ đãng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ bừng, nhưng đáy mắt không kìm được hiện lên tia hanh phúc hiếm có.

Nhưng hiểu lầm, khó khăn trước đây vào giờ phút này đều không có ý nghĩa nào! Hàn Thừa Nghị lại ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, cắn lỗ tai cô, "Tiểu Tuyết, em là của anh! Hoàn chỉnh là của anh! Chỉ cần em cười với người đàn ông khác một cái anh cũng muốn nổi điên rồi."

Nhạc Tuyết Vi bật cười thật nhẹ, cả khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc.

Cái bộ dàng này của cô ở lọt vào đáy mắt của Hàn Thừa Nghị, khiến anh mười phần hồn xiêu phách lạc. Anh không muốn nhịn nữa, mà cũng chẳng cần nhịn.

Hàn Thừa Nghị nhất quyết ôm Nhạc Tuyết Vi đặt lên trên nệm.

"Anh chậm một chút, gấp cái gì chứ... Hàn Thừa Nghị " Đối mặt với một Hàn Thừa Nghị kiên quyết cường hãn như vậy, Nhạc Tuyết Vi nhịn không được oán giận một câu, đồng thời tỏ ra chống cự một chút, chỉ tiếc, toàn bộ đều vô hiệu!"

Hàn Thừa Nghị vừa nghe cô gọi đầy đủ tên anh, mất hứng, hung hăng cắn một cái thật mạnh lên môi cô, nạt nhỏ: "Tại sao gọi anh như vậy? Hàn Thừa Nghị là cái tên để em gọi anh sao? Càng ngày càng mất quy củ rồi, xem ra anh nên giáo huấn em lại một lần!"

"A... đừng" Nhạc Tuyết Vi không biết nguyên nhân gì, đã bị người nào đó hung hăng trừng phạt.

Bọn họ đã là vợ chồng, làm cái chuyện này cũng là chuyện hết sức hiển nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK