Cúp điện thoại, Hàn Thừa Nghị đi ra ngoài, phân phó Nghê Tuấn: “Bữa ăn liên hoan trưa nay, tôi không đi, cậu đi thay tôi.”
“Tam thiếu, ngài đây là?”
“Tôi về biệt thự trên núi. Đúng rồi, gọi điện thoại cho chú Thiệu, bảo phòng bếp làm ít đồ ăn thanh đạm, Tiểu Tuyết sẽ trở về.” Nhắc tới Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị không tự chủ được trở nên nhu hòa, âm điệu cũng mang theo mềm mại.
Nghê Tuấn kinh ngạc nói: “Tam thiếu, buổi chiều đi thị sát, ngài có đi không?”
Hàn Thừa Nghị dừng lại một chút, hơi chần chờ: “Để xem đã! Nếu không đi được, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu tự đi, rồi trở về nói cho tôi.”
Tới lúc này, Nghê Tuấn biết rõ ở địa vị Nhạc Tuyết Vi trong lòng Hàn Thừa Nghị, không dám nhiều lời, cúi đầu: “Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”
Tập đoàn D·S gần biệt thự hơn là từ bệnh viện đến biệt thự, cho nên, lúc Nhạc Tuyết Vi đến biệt thự, Hàn Thừa Nghị đã tới rồi.
Nhạc Tuyết Vi ngồi xổm thay giày, đã bị Hàn Thừa Nghị ôm lấy. Râu trên cằm nhẹ vuốt trên mặt trơn bóng của cô, trong miệng nỉ non, “Tiểu Tuyết, em đã trở lại, em có biết lúc nhận được điện thoại của em, anh rất vui không?”
Nhạc Tuyết Vi chấn động, đáy mắt hiện lên một tia do dự, cô không biết cô có thể tin lời anh không.
Cô gắng làm vẻ tươi cười, Nhạc Tuyết Vi nhẹ nhàng đẩy Hàn Thừa Nghị, “Đừng ôm chặt như vậy, em mới đi từ ngoài vào, rất nóng, người đầy mồ hôi.”
Hàn Thừa Nghị không nghe theo, ôm cô tới nhà ăn, cắn lỗ tai cô, “Sợ cái gì? Mồ hôi của em cũng thơm, toàn bộ của em… Anh đều thích.”
Khiêu khích một câu, nếu là trước đây, Nhạc Tuyết Vi đã sớm mặt đỏ tim đập, nhưng bây giờ… Chỉ cần nghĩ đến anh cùng Kiều Vũ Vi, tâm tình đang tốt bỗng nhiên bị dập nát!
Phát giác Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần, Hàn Thừa Nghị càng thêm ôm chặt không chịu buông tay, “Tiểu Tuyết, em vẫn tức giận? Em đừng hiểu lầm, anh và Kiều Vũ Vi thật sự không có chuyện gì, anh chỉ chăm sóc cô ấy. Là anh làm trái hôn ước với cô ấy, là anh nợ cô ấy.”
Nhạc Tuyết Vi phát ra một tiếng cười lạnh cực nhẹ, cực lực khắc chế tức giận, bình tĩnh nói: “Chúng ta ngồi xuống nói đi?”
Hàn Thừa Nghị đáp ứng, lôi kéo Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống bàn ăn, sai người mang thức ăn lên thức ăn.
“Theo lời em, đều là đồ ăn thanh đạm, dễ tiêu hóa…”
Hàn Thừa Nghị càng ân cần chu đáo, Nhạc Tuyết Vi càng cảm thấy phiền lòng, nghĩ đến anh ở bệnh viện cũng chăm sóc Kiều Vũ Vi như thế, nỗi lòng không thể ngăn chặn kích động: “Không cần anh giúp, tự em ăn.”
“Được.” Cảm giác được Nhạc Tuyết Vi không cao hứng, Hàn Thừa Nghị ngượng ngùng buông tay ra.
Đầu bếp của Hàn gia, tay nghề tự nhiên là số một. Đồ ăn rất tinh mỹ nhưng Nhạc Tuyết Vi chỉ ăn được một ít.
Cô buông đũa, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, “Chúng ta không cần ồn ào, anh cũng không cần kích động. Chúng ta nói chuyện đi, như bây giờ đối với chúng ta đều không tốt, cho nên, không cần kéo dài nữa, cho kết luận đi! Được không?”
Tay Hàn Thừa Nghị cầm đũa ngừng lại, lông mày chấn động nhẹ nhàng. Náo loạn nửa ngày, hôm nay cô tới đây, không phải bởi vì đã nghĩ thông suốt, mà là muốn tiếp tục đề tài ly hôn lần trước?
“Em muốn kết luận gì? Em về nhà, trở lại bên anh, đây là kết luận của anh.” Hàn Thừa Nghị buông đũa, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ngôn ngữ chân thật đáng tin.