Tan tầm khi đó, trời liền nổi lên mưa gió.
Nhạc Tuyết Vi đứng ở cửa, đang chờ mưa nhỏ lại rồi đi.
"Tuyết Vi." Cừ Lễ Dương bật dù, đi về phía Nhạc Tuyết Vi. Trời mưa quá to, trên người Cừ Lễ Dương cũng có chút ẩm ướt."Trời mưa, anh tới đón em."
"Học trưởng." Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Cừ lễ dương, đáy lòng mang theo giông tố cũng dần ẩm ướt theo rồi... Anh ta làm sao lại đến đây? Đây là người đàn ông cô đã thích ba năm, anh ta rốt cuộc cũng đáp lại tình cảm của cô, đối xử tốt với cô, nếu nói một chút cảm động cô cũng không có thì chính là nói dối.
Nhưng mà lý trí không cho phép cô làm hòa với anh ta.
"Anh đi đi! Về sau cũng đừng tới tìm tôi nữa! Chúng ta đã không còn quan hệ rồi!" Nhạc Tuyết Vi dằn long xuống không nhìn Cừ lễ Dương nữa.
"Tuyết Vi, cầu xin em, cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ đối xử thật tốt với em, hết lòng cưng chiều em!" Cừ Lễ Dương giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, không ngừng khẩn cầu.
Bởi vì mưa to, công ty vẫn còn rất nhiều người chưa đi, lúc này tất cả đều nháo nhào tới xem náo nhiệt.
"Cừ Lễ Dương, anh đừng có làm loạn nữa! Rất nhiều người đang nhìn kìa!" Nhạc Tuyết Vi quýnh lên, vội bước vào trong màn mưa.
"Tuyết Vi!"
Cừ Lễ Dương theo sát sau lưng cô, chiếc ô trong tay đã sớm bị gió thổi bay.
"Tuyết Vi!" Cừ Lễ Dương đuổi theo Nhạc Tuyết Vi, trong làm mưa lớn, trước mặt nhiều người xa lạ, liền quỳ xuống, "Tuyết Vi, Tuyết Vi, anh quỳ xuống, cầu xin em, xin em hãy tha thứ cho anh! Anh thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa!"
"Anh!" Nhạc Tuyết Vi rất nhanh bị mưa xối xuống, trên mặt cũng không biết là mưa hay là nước mắt."Anh đừng như vậy! Dù anh có nói thế nào, chúng ta cũng không thể quay về như trước kia nữa...”
"Vậy em có dám nói, hiện tại em tuyệt đối không thích anh?" Cừ Lễ Dương cố túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, si ngốc nhìn Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi ngây dại, cô vẫn còn thích Cừ Lễ Dương sao?
Thích hay không thích, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, Nhạc Tuyết Vi không có cách nào có thể đưa ra kết luận.
Trong mắt Cừ Lễ Dương nảy sinh mong đợi, đứng lên liền ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, "Anh biết, em vẫn còn thích anh."
Nhạc Tuyết Vi đứng đó, tùy ý để Cừ Lễ dương ôm chặt lấy cô, hai người đứng trong màn mưa, toàn thân bị nước mưa hắt ướt, im lặng ôm nhau...
Maserati chở Hàn Thừa Nghị đi ra từ bãi đỗ xe, cách một lớp kính che, Hàn Thừa Nghị liếc mắt liền thấy hai bóng dáng ôm nhau giữa trời mưa kia! Nhất thời, trong lòng liền sinh ra một cỗ tức giận! Tốt lắm, mới một lúc không để ý đến cô, cô liền dám cùng người đàn ông khác thông đồng làm bậy!
"Dừng xe." Hàn Thừa Nghị ngắn gọn phân phó, Nghê Tuấn đang lái xe liền gật đầu.
Maserati dừng lại, Nghê Tuấn mở cửa xe, cố gắng che chắn cho Hàn Thừa Nghị.
Hai mắt hàn Thừa Nghị thẳng tắp bắn về phía Nhạc Tuyết Vi, một đường đi thẳng tới. Trong lúc Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương còn chưa có phát hiện ra, Cừ lễ Dương liền bị một luồng sức mạnh túm lấy, Hàn thừa Nghị một tay xách lấy áo cậu ta, một tay giơ lên, một đấm thẳng tắp rơi trên mặt Cừ Lễ Dương..
"Phịch " một tiếng, Cừ lễ Dương liền bị đánh đến nghiêng người sang một bên.
"Học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng lao về phía Cừ lễ Dương, quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, "Anh... Anh đang làm gì? Làm sao lại đánh người?"
Hàn Thừa Nghị âm ngoan cười, hỏi: "Em cảm thấy tôi không nên đánh cậu ta? Loại đàn ông này, có gì đáng để em yêu thích?"
"Cái gì?" Nhạc tuyết Vi nghe không hiểu lời anh nói, cũng không biết anh vì sao tự nhiên lại tức giận. Chuyện của cô cùng Cừ Lễ Dương thì có liên quan gì đến anh? Nhạc tuyết Vi đỡ Cừ Lễ Dương dậy, lấy tay áo thật cẩn thận lau đi vết máu trên khóe miệng anh ta.
"Học trưởng, anh không sao chứ? Có đau không?"
Cừ Lễ Dương lau khóe miệng, lắc đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị hỏi: " Tới cùng thì anh là ai? Vì sao cứ quấn lấy Tuyết Vi?"
Người này toàn thân đều toát ra một cỗ quý khí, sau người lại có một hàng bảo tiêu, đương nhiên sẽ không phải người thường.
Lần trước ở trường học cũng đã gặp qua anh ta, anh ta chính là người hôm nọ đã ôm Tuyết Vi trong khu giải trí sao?
Hàn thừa Nghị nhìn cũng không thèm nhìn Cừ Lễ Dương, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Nhạc Tuyết Vi, cao ngạo ra lệnh: "Tôi lệnh cho em, ngay lập tức trở lại bên cạnh tôi!"
Loại yêu cầu này nghe qua quả thực vô cùng phi lý, thật không thể tin nổi!
"Thực xin lỗi, bạn trai tôi bị thương, hiện tại tôi muốn đưa anh ấy đi bệnh viện!"Nhạc tuyết Vi coi lời nói của Hàn Thừa Nghị như không, đỡ Cừ Lễ Dương đứng lên.
Đay mắt Hàn Thừa Nghị như núi lửa phun trào, cả giận nói: "Tôi có nghe nhầm không? Bạn trai? Cái loại đàn ông một chân đạp hai thuyền này, một bên bám lấy em, một bên lại kết giao với người phụ nữ khác, em vẫn còn nguyện ý cần cậu ta?"
"Bọn họ đã chia tay rồi!" Nhạc tuyết Vi cũng không biết chính mình mượn lá gan ở đâu tới, cứ như vậy gào lên với Hàn Thừa Nghị, lồng ngực phập phồng lên xuống, thân thể cũng run nhè nhẹ. Bị Hàn Thừa Nghị chọc đến chỗ đau, cô giống như con thú nhỏ theo bản năng giơ móng vuốt phản kích.
Hàn Thừa Nghị bị cô quát liền ngây ngẩn cả người.
Cừ Lễ Dương ngẩng mặt khiêu khích nhìn Hàn Thừa Nghị, trong lòng vui sướng đến không tả được tiến lên kéo lấy Nhạc Tuyết Vi: "Tuyết Vi, chúng ta trở về đi!"
Ai biết, Nhạc Tuyết Vi cũng đẩy Cừ Lễ Dương ra, quát lên: "Anh đi đi! Anh cũng không phải người tốt lành gì! Các người... Các người, cuộc sống vốn tốt đẹp của tôi, cứ thế liền bị các người phá hủy!"
Nói xong, Nhạc Tuyết Vi xoay người chạy vào trong làn mưa.
Hàn Thừa Nghị gật đầu một cái, Nghê Tuấn vung tay lên liền có bảo tiêu tiến lên ngăn cản Cừ Lễ Dương, mà chính anh lại cứ thế đuổi theo Nhạc Tuyết Vi...
"Đi! Đi theo tôi!"
Hàn Thừa Nghị rất nhanh liền đuổi kịp Nhạc Tuyết Vi, giữ chặt không cho cô chạy.
"Buông! Anh là gì của tôi? Anh cũng đừng quấn lấy tôi nữa!" Nhạc Tuyết Vi liều mạng vùng vẫy, cổ tay liền nhanh chóng đỏ lên.
Hàn thừa Nghị cũng đã hết sạch kiên nhẫn, trực tiếp ôm lấy Nhạc Tuyết Vi ném vào trong xe, còn Nhạc Tuyết Vi thì vẫn không ngừng vùng vẫy, chân tay không ngừng vung vẩy, miệng kêu gào: "Buông ra! Lưu manh! Anh buông... Ưmh..."
Cái miệng nhỏ thực sự quá huyên náo, Hàn Thừa Nghị chỉ còn cách giữ chặt lấy tay chân cô, chặn lại cái miệng nhỏ, ngậm lấy đôi môi như ‘Thạch hoa quả’ mà ngày đêm anh vẫn hằng mong nhớ.
"Ưm, uh`m."
Nhạc Tuyết Vi hung hăng bị hôn, tránh cũng tránh không nổi. Hàn Thừa Nghị quá cường thế, thật giống như yêu tinh câu hồn người khác, tức thì khiến cho cô chìm đắm!
Hàn Thừa Nghị bá đạo mà mãnh liệt hôn cô, cũng vô cùng kiên nhẫn cạy mở hàm răng của cô, tê dại cùng run sợ khiến cho Nhạc Tuyết Vi không biết phải làm sao, cảm giác này khiến cho người ta bị mất phương hướng. Một thứ cảm giác xa lạ ùa vào trong tâm trí khiến cô sợ hãi!
Nụ hôn này nhiệt tình như lử, kéo dài thật lâu.
"A, a, a." Nhạc Tuyết Vi thở khẽ, đỏ mặt mê mang nhìn Hàn Thừa Nghị.
"Ngoan ngoãn rồi hả?" Hàn Thừa Nghị buông Nhạc Tuyết Vi ra, dặn dò "Đến Bách Cảnh Loan."
Bách Cảnh Loan là khu biệt thự xa hoa nổi tiếng ở thành phố T, Hàn Thừa Nghị có biệt thự ở trong khu này, chính là một trong những bất động sản anh mới thu thập lại không lâu. Căn biệt thự này chính là chuẩn bị vì Nhạc Tuyết Vi chứ bản thân Hàn Thừa Nghị cũng không ở nơi này, bình thường anh đều về Hàn gia ở thành phố T: Bán Hạ Sơn Trang.
Cửa biệt thự vừa mở ra, Hàn Thừa Nghị liền kéo Nhạc Tuyết Vi đi vào.
"Vào đi! Tắm rửa thay quần áo một chút. Trên người em đều ướt hết rồi."
Hàn Thừa Nghị đi vào cổng vòm, Nhạc Tuyết Vi thì vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.