"Chuyển điện thoại lên đây!"
"Vâng!"
"Alô?" Hàn Thừa Nghị dùng sức nắm điện thoại, dường như hận không thể bóp nát nó!
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng kiêu ngạo của Phong Túc, "Ha ha... Ơ, Hàn tam thiếu, mày cũng có lúc kích động đến vậy sao? Đừng khẩn trương như vậy, mày khẩn trương như vậy, sẽ khiến tao cũng khẩn trương đó, tao một khi khẩn trương, sẽ làm ra chuyện gì chẳng thể nào biết trước được đâu!"
" Phong Túc! Ông là muốn làm gì? Ông làm gì Tiểu Tuyết rồi? Tôi cảnh cáo ông, ông vào động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến ông chết không toàn thây!"
Hàn Thừa Nghị nắm điện thoại, dường như không khống chế được cảm xúc, đôi mắt thâm thúy sâu thẫm chứa đầy đe dọa.
" Ha ha..."
Lời cảnh cáo của anh làm cho người ta sợ hãi ra sao, cũng không khiến Phong Túc để mắt đến. Phong Túc cười càn rỡ như trước, "Hàn tam thiếu, tao khuyên mày không cần nói mấy câu nhảm nhí này làm gì! Người của mày hiện tại đang ở trong tay tao, mày cảm thấy, mày có tư cách nói những lời này sao?"
" Tiểu Tuyết đâu? Cô ấy sao rồi? Súc sinh! Mày làm gì cô ấy rồi?" giờ phút này Hàn Thừa Nghị như mãnh thú bị nhốt, sức mạnh và cơ thể hừng hực, bản năng thú tính xuất hiện đánh mạnh vào thị giác.
"Yên tâm, cô ta bây giờ vẫn còn sống... Sao nào? Cho mày nghe một chút thấy giọng nói của cô ta?"
Tay Phong Túc cầm điện thoại dời đi, trong điện thoại truyền đền tiếng động lẹt xẹt kéo lê trên mặt đất, lòng Hàn Thừa Nghị thắt chặt lại, không khí quanh người hừng hực như lửa.
"Chờ một chút..."
Phong Túc cầm điện thoại đưa ra.
Bị treo ở trên cao, Lạc Tuyết Vi như trước hôn mê bất tỉnh, trên người khắp nơi đầy vết máu thảm hại không chịu được. Phong Túc bước nhanh tới, cầm lấy thùng nước trên nền, hất thẳng vào mặt Lạc Tuyết Vi.
"Rào rào" một tiếng, cả người Lạc Tuyết Vi ướt đẫm, bị nước lạnh kích thích cô gắng sức mở ra hai mắt.
Đường nhìn còn chưa rõ ràng, đã bị Phong Túc quất một cái, "Aaa..." Đau đớn khiến Lạc Tuyết Vi kinh hãi thét lớn.
Bên kia điện thoại, lập tức truyền đến tiếng gầm giận giữ của Hàn Thừa Nghị:" Tiểu Tuyết! Phong Túc, ông đừng động cô ấy! Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Phong Túc liếc mắt về phía di động, nhe răng cười với Lạc Tuyết Vi, ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve trên gương mặt bóng loáng cô, "Chậc chậc... Con nhóc, thật sự là không tưởng tượng được! Cô tuy có bề ngoài xinh đẹp một chút, nhưng rốt cuộc là chỗ nào khiến người ta thích đến vậy? Nữ nhân xinh đẹp Hàn lão tam gặp qua cũng không ít, cố tình lại bị cô mê hoặc tâm hồn! Xem ra cô rất có bản lãnh. Hừ... con nhóc chết tiết, nhanh, nhanh ngoan ngoãn nói chuyện với Tam thiếu! Để cậu ta tới đây cứu cô! Nhanh lên!"
Phong Túc cầm điện thoại đưa đến trước mặt Lạc Tuyết Vi, cả người Lạc Tuyết Vi đau nhức, vừa nói vừa thở gấp:"A, a... Ông, ông muốn tôi nói... nói cái gì?"
"Ba" một tiếng, Phong Túc nâng tay cho Lạc Tuyết Vi một bạt tai, hung hăng, mười phần sức lực.
Lạc Tuyết Vi căm hận trừng lão, khóe môi còn vương tơ máu, đã thảm hại đến vậy cô cũng không có chút sợ hãi nào. Nhìn thấy anh mắt quật cường của cô, trong lòng Phong Túc chấn động, thầm nghĩ: Khó trách Hàn lão tam bị con nhóc này mê hoặc đến mức người ta chẳng hiểu làm sao! Trong đám phụ nữ đó, có loại gan dạ sáng suốt thế này cũng là hi hữu!
" Tiểu Tuyết! Em sao rồi? Phong Túc, ông muốn chết phải không? Ông đừng động vào cô ấy! Có nghe thấy không!"
Thanh âm luống cuống của Hàn Thừa Nghị xuyên qua ống nghe điện thoại rơi vào trong tai Lạc Tuyết Vi, lòng Lạc Tuyết Vi đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt liền đỏ. Cô không phải không sợ hãi, chỉ là ra vẻ kiên cường mà thôi! Nhưng là, ngay lúc này khi nghe đến giọng nói của Hàn Thừa Nghị, cô cảm thấy, sự kiên cường mà cô ngụy trang đều không cần nữa.
" Thừa Nghị..."
Lạc Tuyết Vi cố hết sức gọi tên anh, Hàn Thừa Nghị ở bên kia nghe thấy tâm đều nát.
" Tiểu Tuyết? Em sao rồi? Lão đánh em? Rất đau sao?" Tiếng nói Hàn Thừa Nghị trầm thấp, có chút run run, Lạc Tuyết Vi nghĩ, anh thật sự lo lắng cho mình. Chỉ có ở loại thời điểm này, cô mới có thể khẳng định không chút do dự, người nam nhân này, là có cảm tình với cô, chuyện bốn năm trước có lẽ là cô hiểu lầm!
"Em... Không có việc gì."
Lạc Tuyết Vi phủ nhận, cô không muốn anh quá lo lắng. Còn muốn nói tiếp, di động đã bị Phong Túc thu lại.
" Hàn tam thiếu, nghe được chứ? Đây là người phụ nữ của mày đúng không? Yên tâm, cô ta tạm thời còn chưa chết được, chẳng qua, chuyện sau đó tao cũng không dám bảo đảm!"
Phong Túc nắm di động, bộ dáng vênh váo hung hăng, khóe miệng nhếch lên, ra lệnh cho Hàn Thừa Nghị, "Nghe đây! Nếu muốn cô ta còn sống, chính mày chạy tới cứu cô ta! Không được mang theo người, không được cho bất cứ kẻ nào tiếp ứng... Hàn tam thiếu, Phong Túc tao cũng lăn lộn đã lâu, mày đừng hòng gạt tao, nếu như tao phát hiện ra điểm khả nghi nào đó, tao sẽ cho người lấy mạng cô ta!“
“Được!"
Yêu cầu hà khắc Như thế, Hàn Thừa Nghị không chút nghĩ ngợi đã đồng ý rồi.
"Mày hiện tại đi ra ngoài, không cần mang di động, đến khu thương mại tìm buồng điện thoại công cộng thứ mười chín, tao sẽ gọi gọi điện thoại tới đó, sẽ nói cho mày biết bước tiếp theo nên đi như thế nào!"
Trong trò chơi này Phong Túc nắm thế chủ đạo, trò mèo vờn chuột này, sắp bắt đầu... Vì Lạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể chấp nhận!
Cúp điện thoại, Hàn Thừa Nghị xoay người đi ra ngoài.
Hàn Thiên Lỗi, Nghê Tuấn đều đi theo phía sau hắn.
"Chú ba..."
" Tam thiếu!"
Hàn Thừa Nghị đi thẳng vào phòng giữ áo quần, thay đổi một bộ, từ tủ sắt lấy súng đeo ở bên hông, lại mang một bộ dụng cụ cấp cứu giấu trên người, sau đó, không nói một lời đi ra cửa phòng. Khiến cho Hàn Thiên Lỗi cùng Nghê Tuấn hai mặt nhìn nhau, chỉ biết lo lắng lo lắng suông.
"Chú ba..."
"Tam thiếu, ngài muốn đi đâu? Nghê Tuấn cùng ngài đi!"
Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, đôi mắt hẹp dài có chút u ám, con ngươi phủ đầy chết chóc giống như Satan, cả người tản ra một loại quý khí cùng xấu xa phức tạp giao nhau. "Các ngươi ai cũng không được đi theo tôi, Tiểu Tuyết đang chờ tôi, tôi không thể lấy tính mạng cô ấy mạo hiểm! Kẻ nào đi theo, kẻ đó chính là muốn mạng của Tiểu Tuyết! Muốn mạng của cô ấy, chẳng khác nào muốn mạng của tôi, cho nên, ai đi theo, tôi giết kẻ đó, không có ngoại lệ!"
Ngữ điệu lạnh lùng cứng rắn, tuyệt đối không phải nói giỡn!
Hàn Thiên Lỗi cùng Nghê Tuấn đứng đơ ngay tại chỗ, không dám bước thêm bước nào...
Trong tầng hầm, Phong Túc cười gian khi thực hiện được kế hoạch.
Lão đi qua, đem vòng sắt trói chặt tay chân Lạc Tuyết Vi toàn bộ tháo bỏ, Lạc Tuyết Vi đột nhiên từ giữa không trung té xuống, rơi trên mặt đất thật mạnh, hơn nữa trên người toàn vết roi, đau đớn đến mức muốn hôn mê.
" Đứng lên đi! Tiểu mỹ nhân! Cô đúng là bảo vật, không thể tưởng tượng được có thể dễ dàng khống chế Hàn Thừa Nghị như vậy!" Phong Túc vừa nói, một bên ngồi xổm người xuống, không chút nào thương tiếc đem Lạc Tuyết Vi từ trên mặt đất kéo đứng dậy.
Lạc Tuyết Vi đau đớn kêu một tiếng, lại nhận lấy những lời ác độc từ Phong Túc:" Con nhóc chết tiệt! Đừng ở trước mặt tao ra vẻ đáng thương làm gì, Hàn lão tam xem cô như báu vật, tao cũng không coi cô như của quý! Chỉ vì mày con nhóc khốn kiếp, hại tao thành hai bàn tay trắng! Đứng lên!"
"Á..." Lạc Tuyết Vi giống con rối gỗ đứt dây, bị xách lên kéo đi ra ngoài.
Ra kho hàng, đã có chiếc xe vận tải cũ nát chờ ngay cửa.
" Phong gia, đã chuẩn bị xong, đây là chìa khóa!" Có thuộc hạ đi tới, đem thứ gì đó đưa cho Phong Túc.
Phong Túc cẩn thận kiểm tra, vừa lòng gật gật đầu, đẩy Lạc Tuyết Vi một cái, “ Lên xe! Đừng có lề mề, Hàn lão tam không ở đây, nơi này chẳng ai vì cô mà đau lòng đâu!"
Lạc Tuyết Vi bị trói lại ngồi ở ghế phó lại, nhìn về phía lão:" Ông muốn mang tôi đi đâu? Ông không phải nói, chỉ cần khiến Hàn Thừa Nghị đến đây, ông sẽ tha cho tôi sao? Ông cuối cùng là muốn làm gì? Ông muốn cái gì? Chỉ cần ông không tổn thương tôi, ông muốn bao nhiêu tiền, Hàn Thừa Nghị đều sẽ đưa cho ông!"
" Ba " một tiếng, Phong Túc không nói lời nào, trước cho cô một bạt tai, hiện tại hai má Lạc Tuyết Vi đều xưng lên.
Phong Túc khởi động xe, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói:" Ít nói nhảm! Ông đây muốn làm cái gì, có đến lượt cô quản sao? Mặc kệ Hàn Thừa Nghị tới hay không, mạng của cô đều ở trong tay tao! Người ta ra tiền muốn tao bắt Hàn Thiên Lỗi, kết quả, tao dùng cô thay đổi với Hàn Thiên Lỗi! Tao ngay cả nhiệm vụ đều không cần, cô cảm thấy, tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?"
Đáy lòng Lạc Tuyết Vi trầm xuống, trực giác cho thấy Phong Túc thực đáng sợ, hắn dùng cô dụ Hàn Thừa Nghị tới, không biết có mục đích gì! Người này, cùng kẻ điên cũng khác nhau là bao... Đột nhiên Lạc Tuyết Vi thực hối hận, vừa rồi không nên để Hàn Thừa Nghị tới! Chỉ sợ tên Phong Túc này sẽ đối Hàn Thừa Nghị bất lợi!
Xe rời khỏi đường quốc lộ, chạy về hướng vùng núi lân cận.
Đây chẳng lẽ là địa điểm hẹn giao dịch với Hàn Thừa Nghị? Vì cái gì ở tận sâu trong núi? Đến lúc đó, lão muốn liên hệ với Hàn Thừa Nghị như thế nào? Lạc Tuyết Vi càng nghĩ càng không thích hợp, nhìn ánh mắt điên loạn của Phong Túc, sợ hãi càng dâng cao.
Xe vào núi sâu, cuối cùng dừng lại trên mảnh đất trống.
Phong Túc xuống xe, không biết đang làm cái gì, Lạc Tuyết Vi chỉ nghe thấy một loạt "bang bang choang choang" tiếng vang, động tĩnh rất lớn.
Rồi sau đó, cửa xe được mở ra, Phong Túc đã đi tới, nắm chặt lấy tóc Lạc Tuyết Vi kéo xuống xe, còn không đợi cô đứng vứng trực tiếp kéo đi. Lạc Tuyết Vi gần như bị lão kéo lê trên mặt đất, miệng vết thương không ngừng truyền đến cơn đau, máu tươi không ngừng chảy ra.
Phong Túc ném Lạc Tuyết Vi xuống đất phía sau thùng xe, mở cửa ra, lôi Lạc Tuyết Vi ném vào trong.
Đây là xe vận tải, thùng xe được bịt kín chuyên chở hàng, Lạc Tuyết Vi vừa đi vào cửa xe ngay lập tức bị đóng lại, bên trong tối đen như mực chẳng nhìn thấy cái gì.
"Ông muốn làm gì?" Lạc Tuyết Vi tựa vào trên cửa, kinh hoàng hỏi.
"Hừ, muốn làm gì? Hàn Thừa Nghị sẽ lập tức đến, trước lúc cậu ta đến đây, đương nhiên tặng cậu ta một món quà lớn rồi!
Nếu không, làm sao có thể làm quen với Hàn tam thiếu oai phong ở Đế Đô này, cô nói đúng không?" Cửa thùng xe vang lên tiếng động, Lạc Tuyết Vi nghe mà kinh hãi, cô hình như bị nhốt ở bên trong!
Nhưng mà, khiến cho nàng sợ hãi không chỉ như vậy, khe hở bên dưới thùng xe từ từ len lỏi vào làn khói đen, vây quanh người Lạc Tuyết Vi! Xung quanh kín mít, Phong Túc là muốn... Không xong, lão căn bản không muốn bỏ qua cô!
Chỉ sợ ngay từ đầu, lão đã quyết ý muốn cô chết!