Mục lục
Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chi Misaki

Lại là một tuần nữa, ngoài ý muốn không có xã giao, Nhạc Tuyết Vi đều có thể trở về sớm.

Hàn Thừa Nghị nhìn cô muốn nói lại thôi, bởi vì chuyện lần trước nên hai ngày này thái độ của Nhạc Tuyết Vi đối với anh càng ngày càng lãnh đạm, đã phát triển đến tình trạng có thể không nói lời nào thì tuyệt đối không nói, trừ bỏ chuyện công tác bên ngoài, cô không liếc anh lấy một cái.

Hàn Thừa Nghị tự biết mình đuối lý, không nên đối xử thô bạo với cô như vậy, anh cũng giận bản thân mình nhưng một chút hối hận cũng không có. Anh hiện tại đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể đuổi được ‘ ruồi bọ’ đáng ghét ở bên người Nhạc Tuyết Vi đi!

"Tổng giám đốc, tôi hết giờ làm việc rồi." Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa đi ra ngoài, lời nói của cô cũng chỉ là lễ phép tối thiểu giành cho Hàn Thừa Nghị thôi, cũng không phải là muốn đạt được sự đồng ý của anh.

Hàn Thừa Nghị nhìn bóng lưng của cô, vẫn là cảm thấy nha đầu này xinh đẹp nhất, xinh đẹp đến mức ngay cả bộ dáng tức giận với anh cũng xinh đẹp như vậy!

Chính là đang nhìn đến say mê, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên xoay người đi tới, nhìn Hàn Thừa Nghị, nói: "Tổng giám đốc, thư ký của anh, khi nào mới tìm được? Tôi cảm thấy được, tôi không thích hợp làm việc này, vẫn là nhanh chóng rời đi thôi."

"Uh`m, đang tìm, em chờ một chút." Hàn Thừa Nghị tùy ý nói hai câu cho qua, trong lòng lại bởi vì Nhạc Tuyết Vi nói chuyện với anh mà vui sướng không thôi.

Có điều, tiểu nha đầu vậy mà lại vẫn ảo tưởng anh sẽ tìm người thay thế cô sao? Đùa giỡn cái gì vậy, trên đời này không phải ai cũng có thể thay thế cô! Cô gái nhỏ vô lương tâm, em cứ chờ đó, một ngày tôi còn chưa tìm thấy người, thì em sẽ vẫn phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.

Nhạc Tuyết Vi lại không biết tâm tư của anh, vẫn tin là thật, gật gật đầu, rồi tan tầm.

Cô chân trước mới vừa đi, Hàn Thừa Nghị sau lưng liền chuẩn bị đi theo, vừa vặn đem buổi hẹn đêm nay của anh với Kiều Vũ Vi từ chối.

Đột nhiên, cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy mạnh ra, Nghê Tuấn vội vàng đi tới, trong tay cầm một sấp tư liệu, có chút kích động đặt ở trước mặt Hàn Thừa Nghị: "Tam Thiếu, là về cái tên giáo sư đại học Cố Minh Sâm kia, thuộc hạ đã tra qua, Nhạc tiểu thư chỉ sợ là bị lừa!"

"Cái gì?"

Hàn Thừa Nghị nheo mắt lại, vẻ mặt chợt cứng lại, nhận lấy túi tài liệu nhanh chóng mở ra, trong chốc lát liền nổi giận! Con mẹ nó, cái gì mà giáo sư đại học? Dạo này, chẳng lẽ Giới Tri Thức, các học giả đều là cố tỏ ra vẻ đạo mạo à?

"Nghê Tuấn, chuẩn bị xe!"

"Đã chờ sẵn ở dưới của rồi ạ."

...

Nhà hàng Tây "Molly", đại sảnh.

Nhạc Tuyết Vi xách túi, đi qua đại sảnh, đứng ở cửa nhìn trái phải xung quanh. Cố Minh Sâm ngồi ở trên ghế nhìn thấy cô liền vội vàng đứng lên vẫy tay với cô: "Sư muội, bên này!"

Mà ngồi ở bên cạnh Cố Minh Sâm là một cô gái trẻ, chỉ có điều trông có vẻ lớn hơn Nhạc Tuyết Vi một chút, mọi phương diện xem ra đều thành thục hơn Nhạc Tuyết Vi không ít, giơ tay nhấc chân đều tản ra một cỗ thành thục cùng mị lực.

"A."

Nhạc Tuyết Vi lên tiếng, đi về phía hai người.

Cố Minh Sâm đứng lên kéo ghế giúp Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cảm ơn rồi ngồi xuống, cùng hai người chào hỏi: "Sư huynh... Chị dâu."

Cô gái kia hướng về phía Nhạc Tuyết Vi cười cười, vui vẻ gật đầu. Tình huống này là...

Trên thực tế, hoạt động xem mắt ngày trước, chỉ là một bên Kiều Vạn Đông tình nguyện, ông thấy Cố Minh Sâm người học trò này của ông tất cả các mặt đều rất tốt, nên liền nổi lên ý nghĩ muốn giới thiệu cho con gái mình, chính vì vậy mà liền tự chủ trương nên mới có một màn như hôm nọ.

Có điều, Cố Minh Sâm mời Nhạc Tuyết Vi ăn cơm lần trước đó, cũng đã nói thẳng với Nhạc Tuyết Vi là anh đã có bạn gái, đối với tiểu sư muội cô tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận nào. Từ lần đó hảo cảm mà Nhạc Tuyết Vi giành cho vị sư huynh này liền tăng vọt, hai người rất nhanh liền trở thành thân thiết, lần trước cùng anh đi mua đồng hồ, chính là muốn chuẩn bị quà cho bạn gái của anh.

"Xin chào, Thẩm Tĩnh Vân."

"Chào chị dâu, Nhạc Tuyết Vi."

Hai cô gái đề tính tình ngay thẳng, nói chuyện cũng cực kỳ hòa hợp.

Mà lúc này, ở cửa nhà hàng, Hàn Thừa Nghị mang theo Nghê Tuấn thong thả đi đến, hiển nhiên là gây ra náo loạn lớn trong đại sảnh, trong lúc mấy người kia còn chưa chú ý hai người đã đi đến, Hàn Thừa Nghị nhìn chung quanh một vòng, tập trung khóa chặt mục tiêu, rồi sau đó liền đi về phía Nhạc Tuyết Vi.

Cốc bia trong tay Cố Minh Sâm đột nhiên bị nâng lên, anh không rõ chân tướng ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới, liền nhận ra đây là người đàn ông có gút mắc với Nhạc Tuyết Vi ở trường học lần trước, đang định mở miệng nói chuyện. Còn chưa để anh kịp mở miệng, Hàn Thừa Nghị liền cầm cốc lên, đổ thẳng từ trên đầu anh xuống!

"A!"

"A!"Nhạc Tuyết Vi trừng mắt đứng dậy, nhanh chóng kéo Hàn Thừa Nghị sang một bên, trên mặt một hồi đỏ một hồi trắng, cảm giác hôm nay Hàn Thừa Nghị thật dọa người. Anh càn quấy trước mặt cô thì cũng thôi, như thế nào còn nháo tới trước mặt người ngoài?

"Làm gì vậy? Anh lại nổi điên cái gì?" Nhạc Tuyết Vi không chút khách khí trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, há mồm liền mắng: "Người ta làm sao lại đắc tội với anh rồi hả? Anh có nói lý lẽ không vậy? Sao anh lại ngang ngược như thế?"

Hàn Thừa Nghị cũng không biết chính mình bị làm sao nữa! Anh vẫn luôn giữ được bình tĩnh, bất luận là nguy hiểm gì, hay phát sinh tình huống gì anh đều có thể ứng phó, thậm chí là đối mặt với sống chết vào 10 năm trước, anh cũng đều chưa từng bối rối qua, nhưng chẳng hiểu sao phàm là những chuyện liên quan đến Nhạc Tuyết Vi, anh liền không phải là chính anh nữa!

Tỷ như lúc này, anh một điểm cũng không thấy mình quá phận, anh chỉ là đổ một ít bia, cái kẻ lừa đảo gạt Tiểu Tuyết giống như Cố Minh Sâm, phải trực tiếp phế đi mới tốt!

"Mau cùng sư huynh giải thích! Thực xin lỗi, sư huynh!"

Nhạc Tuyết Vi xấu hổ nhìn Cố Minh Sâm, Thẩm Tĩnh Vân chính là đang cầm khăn tay thay anh lau tóc, hai người đều dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn về phía cô, thành ra Nhạc Tuyết Vi lại càng thêm xấu hổ.

Hàn Thừa Nghị lúc này mới nhìn đến Thẩm Tĩnh Vân bên người Cố Minh Sâm, vô cùng kinh ngạc đỡ lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi: "Tiểu Tuyết, em không thấy sao? Người này đã có bạn gái rồi! Anh ta là đang đùa bỡn em! Anh ta cư nhiên dám mang theo bạn gái đến..."

Nhạc Tuyết Vi nghĩ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, quá dọa người rồi!

Hàn Thừa Nghị nói được một nửa, cũng thấy không thích hợp, thật sự là quan tâm sẽ bị loạn! Chuyện rõ ràng như vậy, anh như thế nào bây giờ mới nhìn ra? Cố Minh Sâm nếu đã dẫn theo bạn gái đến buổi hẹn cùng cô, liền chứng tỏ, anh cùng Nhạc Tuyết Vi không phải loại quan hệ kia!

"Ách!" Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, tay phải nắm thành quyền vỗ ở trên trán một phen. Anh- Hàn gia Tam thiếu từ lúc sinh ra tới giờ, cư nhiên cũng có ngày đen mặt đến như vậy, thật mất mặt!

Vẫn là Cố Minh Sâm đứng lên hòa giải, vươn tay về phía Hàn Thừa Nghị: " Chào anh, tôi là Cố Minh Sâm, vị này chính là bạn gái của tôi..."

Hàn Thừa Nghị nghiêm mặt, không biết nên làm biểu tình gì cho phải. Nhạc Tuyết Vi liếc mắt trừng anh, dậm chân tức giận, nói: " Anh còn không giải thích? Anh đã làm cái gì hả? Sư huynh bắt tay với anh, anh vẫn còn muốn hờ hững phải không? Anh đã làm sai mà còn không biết đường sửa chữa hả?

"..." Đối mặt với quở trách của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị liền không phản bác được.

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì u mê, Cố Minh Sâm cùng bạn gái anh cũng đã nhìn ra, hai vị này thì chính là một đôi oan gia.

...

Từ trong nhà hàng Tây "Molly" đi ra, Nhạc Tuyết Vi liền đi ở phía trước, Hàn Thừa Nghị thì đi ở phía sau, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách là một cánh tay.

"Tiểu Tuyết." Hàn Thừa Nghị bước nhanh hai bước, kéo tay Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi đi ở phía trước thấy vậy liền bước nhanh hai bước, kéo dài khoảng cách với anh.

Hàn Thừa Nghị thở dài, chờ cô đi chậm lại, lại đuổi theo, cứ vòng đi vòng lại như vậy, làm đến không biết mệt. Nhạc Tuyết Vi rốt cục không thể nhịn được nữa, bỗng dưng dừng bước, xoay người lại trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị: "Anh muốn như vậy tới khi nào?"

"Tôi..." Hàn Thừa Nghị ấp úng, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện vẻ ngượng ngùng không phù hợp với khí chất của anh: "Em còn tức giận phải không? Không phải tôi đã giải thích với sư huynh của em rồi sao?"

Nhạc Tuyết Vi biết anh lại nhầm trọng điểm, lực chú ý của anh cư nhiên chỉ dừng tại sự kiện kia, cảm thấy thực sự là không có biện pháp cùng anh khai thông, bèn buồn bã lắc đầu: "Hàn Thừa Nghị, xin anh hãy rõ ràng, đây không phải là vấn đề giữa chúng ta trong lúc đó, vẫn đề giữa chúng ta là, anh vẫn còn dây dưa vướng mắc với tôi!"

Hàn Thừa Nghị há miệng thở dốc muốn nói cái gì, lại bị Nhạc Tuyết Vi tay giơ lên ngăn trở.

"Anh đừng nói chuyện, hãy nghe tôi nói."

Hàn Thừa Nghị ngoan ngoãn im lặng, nghe cô nói.

"Vừa rồi lúc anh hiểu lầm sư huynh cũng đã nói, anh ấy không nên một chân đứng hai thuyền, vậy anh bây giờ dây dưa với tôi thì tính sao đây? Hành vi này của anh, chẳng lẽ không tính là chân đạp hai thuyền sao? Một bên anh dỗ dành Kiều Vũ Vi, bên kia lại nói muốn tôi, hành vi này của anh, cùng loại cặn bã giống như Cừ Lễ Dương thì có gì khác nhau?"

Nhạc Tuyết Vi nhanh mồm nhanh miệng, quả thực khiến cho Nhạc Tuyết Vi không nói được lời nào, tuy trong lòng anh rất rõ ràng, anh cùng tên cặn bã Cừ Lễ Dương tuyệt đối là hai người khác nhau!

"Cho nên, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi chủ ý."

Nhạc Tuyết Vi nói xong liền đi, Hàn Thừa Nghị làm bộ muốn đuổi theo, lại bị cô ngăn lại: "Đừng đi theo tôi a! Tôi nghĩ muốn yên lặng một chút!"

Cô nói một câu, thật giống như là chú ngữ đối với Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị dừng chân tại chỗ, nhìn cô từ từ đi xa, cũng không dám đuổi theo.

Nhạc Tuyết Vi một đường chạy đến điểm xe bus, vừa định đến điểm xe buýt trước đại học T, đột nhiên thấy phía bên kia đường, Kiều Vũ Vi liền cùng nam sinh ‘ Tóc vàng’ lần trước ở cùng một chỗ, phương hướng này của bọn họ là... Hỏng rồi! Đúng là chỗ Hàn Thừa Nghị vừa đứng!

Hàn Thừa Nghị thích Kiều Vũ Vi như thế, nếu như bị anh phát hiện ra Kiều Vũ Vi cùng nam sinh khác ở cùng một chỗ, anh chắc chắn sẽ rất đau lòng? Nếu đổi thành Kiều Vũ Vi đối tượng mà Hàn Thừa Nghị thích 10 năm... Nhạc Tuyết Vi quả thực không dám tưởng tượng!

Lúc ấy, trong đầu óc cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không muốn để cho Hàn Thừa Nghị khổ sở!

Nhạc Tuyết Vi xoay người, chạy như điên về nơi chia tay cùng Hàn Thừa Nghị.

"A, a, a..."

Đến chỗ cũ, vì chạy quá nhanh, mà Nhạc Tuyết Vi phải liên tục thở dốc, nhìn bốn phía, Hàn Thừa Nghị đã biến mất. Xem ra, là cô đã quá lo lắng rồi! Hàn Thừa Nghị làm sao có thể ngốc đến nỗi vẫn đứng chỗ này không đi?

Nhạc Tuyết Vi dơ tay lau mồ hôi trên trán, thở dài muốn đi, trong nháy mắt xoay người, lại bị người ở phía sau ôm chặt lấy eo, một tay còn vòng qua ôm lấy cổ cô.

Nhạc Tuyết Vi chợt ngẩn ra, đối với hơi thở của Hàn Thừa Nghị, cô đã quá quen thuộc rồi! Anh như thế nào còn chưa đi?

Ánh đèn đường, đèn nê ông, ánh sáng tại các cửa hàng xen kẽ tạo thành một biển sáng mênh mông kiều diễm, dưới ánh đèn, cái bóng của hai người hòa vào nhau. Nhạc Tuyết Vi ngừng thở, bên tai là giọng nói trầm thấp của Hàn Thừa Nghị: "Tiểu Tuyết, tôi biết, em sẽ không nỡ mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK