Xử lý xong vết thương trên người Hàn Thừa Nghị, bọn họ nghỉ ngơi một chút, tình trạng có chút khởi sắc.
Dưới sự trợ giúp của Lạc Tuyết Vi, thể lực Hàn Thừa Nghị từ từ khôi phục. Chẳng qua, bọn họ gặp phải một rắc rối mới, hai người hình như lạc đường rồi. Hai người ở trên núi đi cũng đã lâu, nhìn cảnh vật xung quanh chẳng có khác biệt gì.
Kết quả, khi Lạc Tuyết Vi nhìn thấy miếng bông dùng để khử trùng nằm trên đất, còn có thuốc bột, đau khổ mà chấp nhận... bọn họ lại trở về điểm xuất phát.
"Làm thế nào bây giờ? Núi này hình như rất lớn, chúng ta không đi ra ngoài được... Anh có đem theo la bàn không?"
Mặt Lạc Tuyết Vi đầy đau khổ, gửi hy vọng vào Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị bình tĩnh lắc đầu:" Không có." Có mang theo cũng không thể nói ra, mục đích còn chưa đạt được, bây giờ chưa phải lúc để ra ngoài.
"Haiz!" Lạc Tuyết Vi thở dài một hơi, không biết làm sao ngồi xuống hòn đá.
Hàn Thừa Nghị từ trong túi lấy ra gói bánh quy đưa cho cô, "Ăn chút gì đi, cái này tuy ăn không ngon, nhưng vẫn tạm được."
"Hử?" Lạc Tuyết Vi liếc mắt nhìn bánh quy, nghi ngờ hỏi, "Anh ngay cả thứ này đều đem theo, sao lại không mang la bàn?"
Chỉ một câu đã khiến Hàn Thừa Nghị cứng đờ, chẳng qua anh không bối rối xíu nào, nói dối rất là lưu loát, "À, cái này hả! Khi đó anh cái gì cũng nghĩ đến, nhưng không nghĩ đến sẽ lạc đường, ai mà nghĩ tới sẽ bị lạc ở cái núi nho nhỏ này?"
Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Lạc Tuyết Vi biết, anh kỳ thật cố ý mang nàng đến núi này để lạc đường rồi.
"Hừ! Hiện tại không phải bị lạc rồi sao?" Lạc Tuyết Vi nhụt chí nhéo ở trên vai Hàn Thừa Nghị một cái, "Không có biện pháp, trước nghỉ ngơi một lát rồi lại đi! Đi lâu như vậy, chân đâu quá. A..."
Đang nói, chân đã bị Hàn Thừa Nghị nâng lên, đặt ngang trên người hắn.
"Anh làm gì..."
Lạc Tuyết Vi còn chưa hỏi xong, Hàn Thừa Nghị đã bắt đầu xoa bóp bắp chân nàng, sức lực vừa phải, thực thoải mái, thực dễ chịu. Lạc Tuyết Vi lặng im, lẳng lặng nhìn gương mặt chuyên chú của anh, cảm xúc rối bời.
Cảm nhận đượcánh mắt của Lạc Tuyết Vi, trong lòng Hàn Thừa Nghị thực hưởng thụ, hiện tại chưa phải lúc, còn muốn chờ thêm một đoạn thời gian.
Vì thế, cả ngày này Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi còn chưa ra khỏi núi được. Hàn Thừa Nghị suy yếu dựa lên người Lạc Tuyết Vi, rốt cuộc đi không nổi nữa. "Tiểu Tuyết, không được, anh đi không nổi rồi, miệng vết thương đau quá."
"Hả?" Lạc Tuyết Vi kinh hãi, vội vàng dừng lại nghỉ ngơi, "Chúng ta không đi nữa, anh đau từ lúc nào?"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị đều thay đổi, thoạt nhìn cả người đều không có tinh thần, cô nhìn thấy vừa đau lòng vừa tức giận.
"Anh đau lâu rồi có phải hay không? Sao lại không sớm nói chứ? Nói ra chúng ta không đi là được, vì cái gì miễn cưỡng chống đỡ?"
"Anh sợ nếu không sớm ra ngoài, em sẽ sợ hãi."
Hàn Thừa Nghị nắm chặt tay Lạc Tuyết Vi, ánh mắt lo lắng cưng chiều không phải giả vờ.
"Em dù có sợ, cũng không quan trọng bằng anh! Anh nếu xảy ra vấn đề gì, em mới thật sự sợ hãi!" Lạc Tuyết Vi vội vàng nói ra suy nghĩ của mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều chấn động. Cô vừa rồi nói cái gì?
" Tiểu Tuyết." Hàn Thừa Nghị si ngốc nhìn Lạc Tuyết Vi, muốn cô nói rõ ràng chút, nhưng mà, Lạc Tuyết Vi lại rút tay ra, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh. Chẳng biết sao Hàn Thừa Nghị đột nhiên chóng mặt, may mà ngã vào trên người nàng.
"Anh, anh làm sao vậy?"
Lạc Tuyết Vi muốn đẩy ra anh ra, nhưng nghĩ đến vết thương của anh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
" Tiểu Tuyết, anh có chút không thoải mái, để anh dựa một lát, được không?" Giọng nói của Hàn Thừa Nghị nghe ra chẳng còn chút sức lực nào.
Lòng Lạc Tuyết Vi chợt đau, không đẩy anh ra, ngược lại giúp anh đổi cái tư thế để thoải mái hơn.
Sắc trời tối dần, khi mặt trời chói chang đổi thành nắng chiều, hơi lạnh cũng dần lan tỏa. Hàn Thừa Nghị dựa vào ngực Lạc Tuyết Vi, rùng mình một cái.
" Lạnh không?" Lạc Tuyết Vi ôm chặt Hàn Thừa Nghị, lo lắng hỏi.
“Lạnh..." Hàn Thừa Nghị nói chuyện đã có chút mơ hồ, Lạc Tuyết Vi cả kinh, vươn tay sờ trán của anh... Nóng quá! Anh phát sốt! Xong rồi, nhất định là miệng vết thương bị nhiễm trùng, trời nóng như vậy, miệng vết thương chỉ được xử lý đơn giản, không sốt mới lạ!
Không được, không thể tiếp tục ở trong này chờ đợi như vậy, phải nghĩ biện pháp ra ngoài.
" Thừa Nghị, anh tỉnh, anh đừng ngủ mà! Đứng lên, vết thương của anh bị nhiễm trùng, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài."
Nói xong, Lạc Tuyết Vi liền đưa tay đỡ Hàn Thừa Nghị đứng lên, nhưng lúc này, Hàn Thừa Nghị lại không chịu phối hợp với cô, như rơi vào trạng thái mê man, tựa vào người cô mắt đều mở không nổi.
" Thừa Nghị, Thừa Nghị!" Lạc Tuyết Vi nhìn thấy tình huống của anh chẳng tốt chút nào, nước mắt liền rơi!Cô sao lại vô dụng như vậy? Anh vì cô, ngay cả đâm xe nhảy xuống bỏ trốn đều làm được, nhưng cô chẳng thể vì hắn mà giúp đỡ gì cả, chỉ có thể lo lắng suông.
" Thừa Nghị, Thừa Nghị, anh đừng ngủ!"
Lạc Tuyết Vi bối rối ôm lấy anh, trừ việc này ra, cô không biết mình không biết mình còn có thể làm những gì. Mắt thấy nắng chiều cũng từ từ biến mất, bóng đêm buông xuống, Lạc Tuyết Vi cũng không hoảng loạn nữa ngược lại bình tĩnh hơn, ôm Hàn Thừa Nghị nghĩ đến lần đầu bọn họ gặp nhau...
Vừa nghĩ đến, hình như cô luôn chống chọi gay gắt với anh, mà anh vẫn luôn nhường nhịn cô.
" Thừa Nghị..." Lạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy, cô vẫn luôn như vậy, lúc ở trước mặt hắn không bao giờ khiến mình yếu thế. Đều nói nữ nhân làm ra từ nước, nhưng cô vì cái gì cứng rắn như khối băng? Một chút mềm mại cũng không có?
" Thừa Nghị, Thừa Nghị!"
Nước mắt rơi xuống, đọng lại trên mặt Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị mở mắt ra, bỗng dưng đưa tay vuốt mặt cô, "Tiểu Tuyết... Ta đang ngủ? Hại em lo lắng rồi? Thực xin lỗi, anh không nên ngủ, em đừng sợ, anh ở đây!"
" Thừa Nghị!"
Lạc Tuyết Vi không kìm được ôm chặt lấy anh, đã là lúc nào rồi, anh còn lo lắng cô sợ hay không sợ!
"Ư..." Hàn Thừa Nghị nói chưa được hai câu, cả người lại bắt đầu run, mới đầu chỉ nhẹ nhẹ, sau đó càng nhiều hơn, Lạc Tuyết Vi sợ hãi.
" Thừa Nghị! Anh làm sao vậy? Sao lại phát run? Có phải hay không Có phải hay không càng ngày càng nghiêm trọng? Thừa Nghị..."
Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên ôm lấy eo Lạc Tuyết Vi, cả người không ngừng cọ xát trên người cô. Thân thể nóng như lò lửa, miệng lại không ngừng hô, "Lạnh quá, lạnh quá, Tiểu Tuyết, ôm chặt anh, anh lạnh quá..."
"À, vâng..." nước mắt Lạc Tuyết Vi vẫn tiếp tực rơi nhưng vẫn thuận theo ôm chặt hắn, hai người dựa sát vào nhau không có một khe hở. Nhưng là, Hàn Thừa Nghị vẫn còn kêu, " Lạnh, lạnh, Tiểu Tuyết, lạnh quá!"
Làm sao đây? Không thể ra ngoài, lại không có thuốc, ngay nước cũng không, Hàn Thừa Nghị vẫn kêu lạnh không dừng.
Mắt Lạc Tuyết Vi chợt sáng, giơ tay duỗi về phía cổ Hàn Thừa Nghị, cởi ra khóa kéo áo leo núi. Bởi vì Hàn Thừa Nghị đem áo bên trong đưa cho Lạc Tuyết Vi mặc rồi, giờ phút này, áo leo núi vừa cởi ra, lồng ngực liền bại lộ trong không khí.
"Tiểu Tuyết, lạnh..."
Lạc Tuyết Vi vỗ về Hàn Thừa Nghị, " Không sao, lập tức không lạnh."
Nói xong, lại duỗi tay về phía mình, đem nút khóa đều từng cái cởi bỏ, cô như vậy cùng Hàn Thừa Nghị không khác gì nhau. Chẳng kịp nghĩ nhiều, Lạc Tuyết Vi ôm chầm lấy Hàn Thừa Nghị, da thịt chạm nhau, cô có thể cảm nhận được độ ấm như lửa của hắn, mà Hàn Thừa Nghị lại thõa mãn phát ra một tiếng:" Thật là ấm áp..."
Nghe được anh nói như vậy, Lạc Tuyết Vi giật mình, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần anh cảm thấy dễ chịu là tốt rồi.
Nhưng mà, Hàn Thừa Nghị đem đầu tựa vào cần cổ cô, bên tai là hơi thở càng lúc càng nóng của anh. Hàn Thừa Nghị đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài sâu thẫm như sao mờ trong đêm đông.
"Thừa Nghị?" Lạc Tuyết Vi kinh ngạc, anh làm sao vậy?
Hàn Thừa Nghị không nói chuyện, đột nhiên đưa tay giữ chặt eo kéo cả người cô đặt lên trên thân mình.
Khóe mắt Lạc Tuyết Vi chợt nhíu, tự nhiên cảm nhận được thân thể dị thường của anh... Cầu chì trong đầu như bị dứt dây, tóe ra tia lửa, chung quanh bùng nổ.
"Tiểu Tuyết, giúp anh, giúp giúp anh!"
"..." Lạc Tuyết Vi trợn mắt, cái gọi là " giúp" chỉ cái gì cô đương nhiên biết rõ, nhưng là... Cô sao có thể giúp anh? Không được, không được.
Tư duy của cô còn đang kháng cự, nụ hôn của Hàn Thừa Nghị đã rơi xuống. Trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, muốn nhu tình mật ý chắc chắn là thiên phương dạ đàm. Nụ hôn của anh, thực phù hợp với tính cách bá bá đạo kiêu ngạo của bản thân, không ngừng đàn áp da thịt của nàng.
Cảm giác này đã lâu rồi mới xuất hiện, Lạc Tuyết Vi bất ngờ gọi ra tiếng. "Ư..."
"Tiểu Tuyết?" Bởi vì thanh âm của cô quá lớn, Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu lên lo lắng nhìn về phía cô, đôi mắt màu trà ánh sáng lấp lánh.
Lạc Tuyết Vi mờ mịt luống cuống nhìn anh, hai tay khoát trên bả vai anh, trong lòng bàn tay tích đầy mồ hôi, không biết là của anh hay cô. Thái độ của cô cũng không phải cự tuyệt, Hàn Thừa Nghị hiểu ra, loại thời điểm này, chính là muốn nói ít làm nhiều.
Trên tảng đá, áo quần leo núi của Hàn Thừa Nghị cùng đồ thường hỗn loạn một chỗ, giống như người yêu quấn quýt si mê, cuốn chặt lẫn nhau...
Thời gian trải qua lâu lắm, căn bản Hàn Thừa Nghị khống chế không nổi, Lạc Tuyết Vi cho rằng đã kết thúc, kỳ thật cô chỉ là mới bắt đầu.
Lạc Tuyết Vi có ngốc cũng hiểu được chuyện này không được bình thường, cô đỏ mắt, nước mắt còn hãm trong hốc mắt, "Anh... Sao anh lại có thể như vậy? Anh có thật là không thoải mái không? Sức lực ở đâu ra mà nhiều như vậy?"
Cả người Hàn Thừa Nghị đều là mồ hôi, lông mày, cánh mũi đều ẩm ướt, anh không có thời gian trả lời câu hỏi của Lạc Tuyết Vi, vội vàng hỏi:"Tiểu Tuyết, nói cho anh biết... Ngoài anh, có người khác hay không, có người khác hay không? Lương Tư Văn có yêu em như thế này không? Hử? Nói cho anh biết..."
Quả nhiên, anh vẫn là để ý vấn đề này! Là một nam nhân, không có cánh nào không quan tâm!
"A?" Hai gò má Lạc Tuyết Vi ửng hồng, lời này của anh có ý gì, cô đương nhiên rõ ràng, nhưng là, muốn cô trả lời như thế nào? Còn có, quan hệ của bọn họ sao lại biến thành thế này? Còn rất nhiều vấn đề chen ngang giữa bọn họ, bọn họ có thể như vậy sao?
Cắn chặt môi dưới, Lạc Tuyết Vi làm bộ như nghe không hiểu lời hắn, miệng lại bị Hàn Thừa Nghị chen vào.
Hàn Thừa Nghị dừng không được, mặc kệ có người yêu cô như vậy hay không, từ nay về sau, cô chỉ thuộc về mình anh! Anh muốn ăn sạch cô vào bụng! Đói bụng nhiều năm như vậy, đương nhiên là muốn ăn no! Anh mang cô đến khe suối này dạo quanh dĩ nhiên không phải vì du lịch rồi!
"Từ bây giờ, em là của anh, hoàn toàn đều thuộc về anh!" Hàn Thừa Nghị chuyên chế tuyên bố, khiến Lạc Tuyết Vi dở khóc dở cười.
Sau đó, hắn lại nói tiếp:"Anh cũng vậy, là của riêng mình em!"