Sau khi bước vào phòng ngủ, Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang ngơ ngác.
"Không có lời gì muốn hỏi tôi sao?" Hàn Thừa Nghị khẽ kéo cô vào lồng ngực từ phía sau, trong giọng nói còn mang theo ý cười, trầm thấp nhưng mềm mại, làn môi mỏng khẽ chạm vào tóc hô, khẽ hôn một cái.
"Anh!" Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng xoay người, đẩy Hàn Thừa Nghị ra, khuôn mặt nghiêm túc trừng anh một cái, "Anh đứng yên đừng nhúc nhích! Tay, không được chạm vào người tôi!"
Hàn Thừa Nghị cũng không cãi lời cô, buông Nhạc Tuyết Vi ra, hai tay giơ lên: "Được, tôi không động... Không chạm vào em!" Dáng vẻ tuy thành thật, nhưng trong ánh mắt lại đem theo sự cân nhắc, rõ ràng là một lão Hồ Ly chân chính chơi đùa với một chú cừu non.
"..." Nhạc Tuyết Vi đứng đó nhìn anh ta nửa ngày không nói gì. Người đàn ông trước mặt này thực sự quá hư hỏng rồi, đã tự ý đưa cô đến đây, còn muốn tự mình quyết định hôn nhân của cô! Cô trước đó còn tưởng rằng, bọn họ thật sự là không thể.
Rõ ràng là một việc vô cùng đáng vui mừng, nhưng mà, bây giờ Nhạc Tuyết Vi chỉ muốn khóc, trong đôi mắt trong trẻo dâng lên từng dòng nước ấm, làm gì cũng không thể khống chế được.
"Tiểu Tuyết, lại đây!"
Mồm thì thử thăm dò như vậy, nhưng cả người Hàn Thừa Nghị đã từng bước từng bước, bước đến chỗ Nhạc Tuyết Vi, mở hai tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Cuối cùng Nhạc Tuyết Vi cũng không nhịn được nữa, rúc vào lồng ngực anh, khóc rống lên: "Ô... ô... Đồ bại hoại! Anh là đồ bại hoại..."
"Ừm, anh là đồ bại hoại! Ngoan, không khóc..." Hàn Thừa Nghị cẩn thận từng ly từng tý nâng khuôn mặt cô lên. Chậm rãi lấy khăn lau sạch những giọt nước mắt còn xót. "Anh là sợ em đúng không! Nhưng thật sự anh... anh sắp vui đến phát điên rồi. Ách..."
Hàn Thừa Nghị đang nói thì kêu lên một tiếng, hóa ra là Nhạc Tuyết Vi bỗng nhiên kiễng chân lên ôm lấy cổ anh, cắn một cái thật mạnh lên môi anh.
"Tiểu Tuyết... Đau." Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, không khỏi rên lên một tiếng, cô bé ngốc này vậy mà dám chủ động làm vậy... Nhưng đây là hôn hay là mưu sát chồng vậy?
Cảm giác đau đớn trên môi truyền đến, nhưng trong đáy lòng lại là cảm giác ngọt ngào khó tả.
Hàn Thừa Nghị cũng không giãy dụa, tùy ý để cho Nhạc Tuyết Vi cắn. Hai tay kết hợp xoa xoa gáy của cô, sau khi đã nhìn thấu tâm tư cô muốn gì, anh mới hôn lên vành tai cô, khẽ lẩm bẩm: "Là sự thật, anh muốn kết hôn với em, là hôn lễ của hai chúng ta, đây không phải nằm mơ."
"Ô... ô..." Nhạc Tuyết Vi khóc lóc buông Hàn Thừa Nghị ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cảm giác vẫn không chân thực, "Anh không phải, không phải muốn kết hôn cùng với Kiều Vũ Vi sao? Không phải muốn đợi cô ấy mười năm sao? Vì cái gì bây giờ lại muốn cưới em?"
Nhắc tới Kiều Vũ Vi, Hàn Thừa Nghị có chút do dự, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Hàn Thừa Nghị trịnh trọng lắc đầu: "Hết cách rồi, không quản được nhiều như vậy, anh chỉ biết là, hiện tại anh muốn cưới em, em chạy trốn anh, làm loạn với anh, anh không thể chịu được nữa, chỉ có đem rước em về nhà, khắc tên em vào sổ đỏ nhà anh mới có thể yên tâm."
"Nhưng, Kiều Vũ Vi làm sao bây giờ?" Nhạc Tuyết Vi bĩu môi, cau mày.
Anh thì không sao, nhưng Nhạc Tuyết Vi vẫn cảm thấy không yên lòng, Thừa Nghị cùng Kiều Vũ Vi, hai người đã đến bước bàn luận việc kết hôn rồi. Phá hoại tình cảm của người khác, là tội lỗi tối kỵ của Nhạc Tuyết Vi cô.
"Nha đầu ngốc, đây là việc anh muốn giải quyết, em chỉ cần trả lời anh, có nguyện ý gả vào nhà họ Hàn, gả cho Hàn Thừa Nghị anh hay không?"
Nói rồi anh nâng em Nhạc Tuyết Vi, dịu dàng hôn lấy cô. Ánh chiều tà chiếu vào từ khe cửa sổ. Làm cho cả hai người mờ mịt, thần bí nhưng cũng giống như thuốc độc, Nhạc Tuyết Vi giấu những thổn thức trong lồng ngực mình, không kìm lòng được khẽ gật đầu: "Em đồng ý!"
Trong khoảnh khắc nghe được câu trả lời ấy, âm thanh mềm mại, ẩn tình đưa tình, Hàn Thừa Nghị nghĩ, dù cho có chết đuối trong đó anh cũng không hối hận.
Cái hôn triền miên nồng nhiệt của hai người, ôn nhu mà hung hăng, trằn trọc nhưng cũng bá đạo. Mang theo sự ngang ngược... Tất cả mọi thứ vào thời khắc ấy đều giống như thuốc phiện.