Nước A ban đêm so với thành phố T lạnh hơn không ít, ở thành phố T buổi tối gió có nổi lên nhiều nhất mặc thêm một cái áo gió mỏng là được, mà ở nơi này, Nhạc Tuyết Vi đã phải mặc một cái áo len mỏng. Chiếc áo màu vàng cam thanh nhã, trong đêm tối, ôm sát lất thân mình mảnh khảnh của cô, kinh diễm nổi bật giống như một dấu chấm than.
Cùng Thẩm Tĩnh An tham gia một buổi hội họp trở về, thời gian đã không còn sớm, hai người chia tay ở ngã rẽ, một người hướng nam, một người hướng bắc, ước hẹn thời gian gặp mặt lần sau, trao một nụ hôn tạm biệt, Nhạc Tuyết Vi đi về phía nhà mình.
Nhạc Tuyết Vi đi ở nơi tương đối yên tĩnh, từ ngã rẽ đã không có người nào qua lại. Cho nên, bên tai rất yên lặng chỉ có bước chân và tiếng hít thở của chính cô.
Đột nhiên, bất ngờ,từ bên cạnh vụt ra một bóng người, thẳng tắp áp sát vào Nhạc Tuyết Vi, đột nhiên bưng kín miệng cô lại
“A,a……”
Nhạc Tuyết Vi vòng eo bị giữ chặt lại, người nọ đứng ở phía sau cô, Nhạc Tuyết Vi có thể cảm nhận được dáng người cao lớn mà hữu lực của hắn, người này không thấp hơn so với Hàn Thừa Nghị, ít nhất cũng cao 1 mét 86, từ cánh tay mạnh mẽ của hắn có thể phỏng đoán, người này cũng rất cường tráng!
Làm sao bây giờ? cô đây là gặp phải cướp sao?
Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng đánh giá xung quanh, hy vọng có thểtìm thấy một người qua đường. Nhưng mà, thời gian này, con đường này hoàn toàn không có ai.
“be quiet!” ( im lặng đi!)
Thanh âm của đàn ông hồn hậu mà hữu lực vang lên ở trên đỉnh đầu cô, Nhạc Tuyết Vi bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, này thật là gặp cướp? Nhạc Tuyết Vi nghĩ thầm, giựt tiền liền giựt tiền đi! Ngàn vạn lần đừng cướp sắc! Vì thế, Nhạc Tuyết Vi giãy giụa suy nghĩ muốn lấy tiền trong ba lô, cô nghĩ cho hắn tiền, cầu hắn buông tha cô.
Nhưng cô mới vừa động, đã bị người nọ lạnh giọng quát ngưng lại!
“don’t move!” ( không được nhúc nhích) lại là một tiếng cảnh cáo!
Nhạc Tuyết Vi sợ hãi, nghe lời không dám động. Miệng cô bị che lại.
Mà người đàn ông đang kiềm chế ở phía sau cô, cảm nhận được ấm áp ướt át ở đầu ngón tay, chân mày hơi nhíu lại. Nương vào ánh đèn tối tăm, hắn thấy được ngũ quan tinh tế nhỏ xinh của cô, hơi mang chút lập thể, giống như như là con lai, nhưng hỗn huyết đặc thù không rõ ràng lắm,đặc điểm người Đông Phương người chiếm hơn phân nửa.
Người đàn ông kia không xác định lắm mở miệng dò hỏi: “Cô nghe hiểu tôi nói gì sao?”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi cả kinh, người này…… cư nhiên lại nói với cô bằng quốc ngữ? “đúng đúng đúng!”
Bất chấp tất cả, Nhạc Tuyết Vi liều mạng gật đầu, hy vọng đại gia hắn xem cô là đồng hương mà tha cho cô, cùng lắm thì cô đem tiền trên người đều đưa cho hắn.
Người đàn ông thấy cô gật đầu, nhẹ nhàng thở ra nói: “Tôi bây giờ thả cô ra, cô không được kêu lên, có nghe hay không?”
“Được được được.”Nhạc Tuyết Vi lại gật đầu, vì mạng sống, hiện tại hắn nói cái gì là cô làm cái đó.
Người đàn ông thong thả buông lỏng Nhạc Tuyết Vi, khi tay hắnmới từ miệng cô dời đi, Nhạc Tuyết Vi liền quên mình vừa hứa hẹn cái gì, đột nhiên xoay người, nắm ba lô, không đầu không đuôi, không quan tâm phương hướng chạy khỏi người đàn ông kia, trong miệng cao giọng la hét: “Help! arobbery!” ( cứu mạng! cướp bóc!)
“Cô!”
Người đàn ông trừng mắt, hiển nhiên không nghĩ tới, một người con gái mảnh mai lại có lá gan lớn đến vậy, buổi tối bị người tabắt cóc, còn dám chơi tâm kế!
Cơ hồ là không uổng phí sức lực, hắn lần thứ hai bắt cóc Nhạc Tuyết Vi, lúc này đây, hắn đem cô bế lên, khiến cho hai chân côlơ lửng trên không,, miệng lại lần nữa bị lấp kín, chỉ có thể phát ra âm thanh không hề ý nghĩa “Ô ô”.
Nhạc Tuyết Vi trợn tròn mắt, người này khỏe giống như trâu vậy? Bắt lấy cô quả thực chỉ tốn một giây công phu.
“Tiểu nha đầu, cùng tôi chơi tâm kế?Cô mới bao lớn?” thanh âm hồn hậu so với vừa rồi có chút hỗn loạn,một loại tức giận muốn hộc máu.
Nhạc Tuyết Vi liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không dám nữa. “Ngô ngô……”
“Tôi bây giờ buông cô ra, không được kêu.” trong thanh âm của hắn nghe có điểm mỏi mệt, tựa hồ còn nỗ lực ẩn nhẫn cái gì.
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc gật gật đầu.
Trong nháy mắt hắn buông cô ra, Nhạc Tuyết Vi tựa hồ ngửi được trên người hắn có một mùi máu tươi. Hắn trên người có máu, hắn bị thương…… Đây là ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu Nhạc Tuyết Vi.
“Anh…… Anh làm sao vậy? Anh bị thương?” Nhạc Tuyết Vi đột nhiên không sợ hãi, ngược lại vẻ mặt khẩn trương lo lắng nhìn về phía hắn.
Dưới ánh đèn tối tăm, chỉ thấy trên đầu người đàn ông đội một kiện mũ lông màu xám cực lớn, che lại diện mạo, thấy không rõ bộ dáng, thân hình cực kỳ cao lớn, cùng Hàn Thừa Nghị không sai biệt lắm, nhưng rõ ràng to lớn không ít. Một cánh tay để ở bụng, mùi máu tươi chính là từ nơi đó phát ra.
Không chờ hắn trả lời, Nhạc Tuyết Vi cũng đã cẩn thận phát hiện.
“Anh…… chảy máu!”
Nhạc Tuyết Vi che miệng, kinh ngạc chỉ vào bụng của người đàn ông không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.
“Hừ! Yên tâm, không chết được!” hắn không chút nào để ý phát ra một tiếng hừ lạnh, nhìn Nhạc Tuyết Vi gầm nhẹ nói, “Côi ở chỗ nào? Là ở một mình, hay ở cùng người nhà? Tôi muốn tìm một chỗ xử lý miệng vết thương, cũng muốn ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi”
“Hả, tôi ở một mình, anh đi theo tôi.”
Nhạc Tuyết Vi không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Giờ phút này, cô đã hoàn toàn không đề phòng, ở trong mắt cô, chỉ cần một người bị thương thì sẽ lập tức cứu trợ. Đến nỗi hắn là người tốt hay là người xấu, giờ phút này cũng không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
“Anh chậm một chút, có thể đi sao?” Nhạc Tuyết Vi thậm chí không yên tâm với hắn, lui ra phía sau hai bước, cùng hắn song song đi cùng một chỗ, vươn tay dìu hắn.
Hắn hơi dừng bước chân, chần chờ nhìn nhìn Nhạc Tuyết Vi, cô cư nhiên không sợ hắn? Còn đối với người bắt cóc cô lo lắng như vậy…… Loại nha đầu này, thật là còn tồn tại sao? Cư nhiên còn bị hắn gặp gỡ?hắn âm thầm nâng khóe môi.
“Làm sao vậy? Rất đau sao? không đi được?” Nhạc Tuyết Vi thấy hắn dừng lại không đi, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, dứt khoát đem cánh tay của hắn đặt trên vai cô trên đỡ hắn đi, còn hỏi hắn, “Như vậy có thể thoải mái hơn một chút không?”
Nói thật, tình huống này cũng không có tốt lên một chút nào, Nhạc Tuyết Vi ở trước mặt hắn quá nhỏ xinh, cánh tay của hắn đặt ở trên vai cô căn bản không đem tí trọng lượng nào chia sẻ ở trên người cô…… Bất quá, hắn lại gật gật đầu, “ n, khá hơn nhiều.”
“Kia, đi thôi! Tôi ở ngay phía trước không xa.”
“Đi thôi, chậm một chút, kia là bậc tam cấp……”
Nhạc Tuyết Vi thập phần cẩn thận đem người đàn ông mang về nhà mình, đỡ hắn ngồi xuống ở phòng khách trên sô pha. “Anh chờ một chút nhé, tôi đi lấy hòm thuốc.”
“Được.” Người đàn ông gật gật đầu.
Ở thời gian Nhạc Tuyết Vi đi lấy hòm thuốc, hắn tháo mũ lông cởi xuống, mặt trên đã bị dính máu, nhìn nhìn chung quanh, liền đem mũ sam bọc lại ném vào thùng rác. Đồ mặc trên người hắn, là một chiếc áo thun màu đen, bụng dưới dính đầy máu tươi.
Cũng dành phải cởi, ném.
Cho nên, khi Nhạc Tuyết Vi cầm hòm thuốc xuống lầu, hắn đã là nửa thân trên trần trụi đứng ở nơi đó.
“Hả……” Nhạc Tuyết Vi ngẩn người, theo bản cô liền chuyển tầm mắt, “……”
ngườ đàn ông không thèm để ý cười khẽ: “Thực xin lỗi, tôi không có cách khác, trên quần áo tất cả đều là máu, không phải cố tình mạo phạm cô.”
“À, không sao.” Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng gãi đầu, chần chờ đi qua, tuy rằng biết hắn là bị thương mới có thể như vậy, chính là như vậy xem một người đàn ông lõa thể…… Trừ bỏ Hàn Thừa Nghị, cô còn không có xem qua người thứ hai.
“Ha!” người đàn ông bị bộ dáng này của Nhạc Tuyết Vi chọc cho vui vẻ, “Cô không nhìn tôi, như thế nào xử lý miệng vết thương cho tôi…… Vẫn là nói, cô chuẩn bị cho tôi tự mình làm đi?”
“Không phải.”
Nhạc Tuyết Vi càng nói càng ngượng ngùng, mặt đỏ lên ngẩng đầu, chỉ là vẫn là không dám cùng người đàn ông kia đối diện.
Mở hòm thuốc, đem thuốc khử trùng, băng gạc, thuốc bôi đặt ở trên bàn vừa dọn xong, Nhạc Tuyết Vi ngồi xổm xuống bên người hắn, bắt đầu thay hắn xử lý miệng vết thương trên bụng. Miệng vết thương rất kỳ quái, một điểm tròn nhỏ, hơn nữa, hiển nhiên là tđã từng khâu lại, mà lúc này, miệng vết thương lại nứt ra rồi.
“Miệng vết thương này……” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nghiêng đầu, như thế nào cảm thấy có chút quen mắt? Giống như lần trước Hàn Thừa Nghị lần trước bị súng bắn.
Người đàn ông mở miệng giải đáp nghi hoặc của cô, “Là bị súng bắn.”
“Ha?” Thật đúng là bị cô đoán trúng.
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, lúc này mới phát hiện, hắn có một mái màu nâu tóc hơi vàng, không biết là có phải tự nhiên không, sợi tóc cong vút, thoạt nhìn thực nhu thuận, tóc có điểm dài, ngọn tóc cong đến cổ, phục tùng dán trên da thịt màu lúa mạch.
Mặt vẫn là nhìn không thấy, bởi vì từ dưới mũi bị một đoạn mặt nạ bảo hộ bao lại, chỉ chừa một đôi mắt lộ ở bên ngoài. Mà đôi mắt của hắn, càng xinh đẹp không thể tưởng tượng, như là ngọc bích màu xanh, tinh tế trong suốt.
Tuy rằng không có nhìn được toàn bộ, nhưng trước mắt nhìn như vậy…… Thật đúng là một mỹ nam tử!
“Làm sao vậy?” hắn khó hiểu nhìn Nhạc Tuyết Vi, tiểu nha đầu nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, hắn có chỗ nào rất kỳ quái sao?
“Không có.” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, bắt đầu thay hắn xử lý miệng vết thương, trong miệng nói, “Xem diện mạo của anh, anh là con lai sao?”
Hắn gật gật đầu: “Thì, cha ta là trong nước,mẹ là người thành phố T i, bà ngoại có một phần hai huyết thống nước A…… Tôi có huyết thống rất phức tạp.”
Nhạc Tuyết Vi nói giỡn nói: “Không nghĩ tới anh có thể hỗn tói mức đấy? Ha ha……”
“Ha hả.” Hắn cũng phát ra tiếng cười nhạt, ngược lại nói, “Cô lớn lên cũng giống như con lai, huyết thống của cô thế nào?”
“Tôi?” Nhạc Tuyết Vi cười tủm tỉm cong mày, lắc đầu, “Tôi chính là diện mạo đánh lừa người khác thôi, cha mẹ tôi đều sinh trưởng ở thành phố T i, ta cũng là người thành phố T, không có pha tạp nơi nào cả.”
Người đàn ông không tin nhíu mày: “Sao có thể? Ngũ quan của người Thành phố T,sẽ có lập thể giống như cô sao? Không ai nói với cô, cô lớn lên giống búp bê Tây Dương sao? Không cần gạt tôi, mẹ tôi chính là người thành phố T.”
“Tôi lừa anh làm gì? Đây là sự thật, có lẽ là tôi là gien biến dị đi! Từ nhỏ đến lớn có không ít người nói tôi giống búp bê Tây Dương, đáng tiếc…… Tôi chính là người thành phố T chính gốc!”
Hắn nhướng mày, gật gật đầu, coi như vậy đi, thế giới vô biên việc lạ gì cũng có, “Bất quá, gien biến dị này của cô thực tốt, cô như bây giờ thật xinh đẹp.”
“Hì hì, cám ơn.”