Nhạc Tuyết Vi trở về "Ẩn hồ", Hàn Thừa Nghị lại nhớ cô không thôi, nhưng Nhạc Tuyết Vi đã quyết tâm, Hàn Thừa Nghị có gọi điện cô cũng không tiếp, tin nhắn gửi đi không một lời hồi đáp, mọi thứ trở nên bế tắc, Hàn Thừa Nghị cảm giác được hai người đã đi vào ngõ cụt, không còn đường đi.
Ngay tại lúc sứt đầu mẻ trán này, một sự việc khác đã xảy ra.
Giữa trưa hôm nay, Kiều Vũ Vi tới tập đoàn D.S tìm Hàn Thừa Nghị ăn cơm, đây là lần đầu tiên cô ta bước chân vào văn phòng tổng giám đốc. Cô ta không khỏi liếc mắt đánh giá xung quanh, vừa nhìn liền bị sự xa hoa khí thế nơi đây làm cho chấn kinh. Nghĩ lại Nhạc Tuyết Vi trước kia cư nhiên có thể làm việc trong này?
Nha đầu chết tiệt kia, có chút bản lãnh có thể leo lên làm thư ký của Hàn Thừa Nghị! May mắn thay lần trước đã vu oan cho nó trộm ‘Khóa bình an’, nhân tiện kéo nó xuống khỏi vị trí thư ký kia, bị "Sung quân" vào trong núi! Chẳng thế thì nha đầu chết tiệt một bộ dáng ‘Hồ ly tinh’ kia, sớm chiều ở chung cùng Hàn Thừa Nghị, cô ta còn không phải cả ngày đều đề phòng lo lắng?
Đàn ông thôi, đều thích phụ nữ xinh đẹp. Tuy ngoài miệng Kiều Vũ Vi không thừa nhận, nhưng cô ta biết, bất luận là vể ngoài hay tâm hồn, cô ta cũng không thể so sánh được với cô em gái cùng cha khác mẹ này! Nói cho cùng, đến giờ cô ta vẫn không rõ, rốt cuộc thì Hàn Thừa Nghị nhìn trúng cô ta ở điểm nào đây?
Có điều cô ta chỉ cần nghe lời Khang Tuệ Trân nói là được, gắt gao tóm lấy cơ hội này, cái khác không cần quản nhiều.
Kiều Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị còn đang làm việc, ánh mắt có chút si mê, người đàn ông chất lượng tốt như vậy, thật sẽ là chồng tương lai của cô ta sao?
Hàn Thừa Nghị không có cảm nhận được ánh mắt của Kiều Vũ Vi, bận rộn một hồi, lại tiếp điện thoại: "Ừhm? Nghê Tuấn... Uh`m? Tìm được? Được, hiện tại dẫn lên bằng thang máy chuyên dụng!"
Ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Vũ Vi, anh cười nói: "Tôi còn có chút việc muốn xử lý, em đến phòng nghỉ ngơi một lát, chút nữa tôi xử lý xong liền cùng em đi ăn cơm được không?"
Đối với công việc của Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ.
Tên ‘Tóc vàng’ Trần Tấn Văn rất nhanh liền bị Nghê Tuấn lôi vào văn phòng tổng giám đốc, lực tay của Nghê Tuấn cũng thật kinh người, Trần Tấn Văn người gầy mặt dài, cơ hồ là bị Nghê Tuấn một tay ném tới dưới chân Hàn Thừa Nghị, cực không có hình tượng quỳ rạp xuống.
Hàn Thừa Nghị có chút nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, nhẹ dịch hai chân ra.
"Cậu là kẻ trộm "Khóa bình an"?"
Trần Tấn Văn bĩu môi, cười đáp: "Tôi không biết cái gì là "Khóa bình an ", nhưng vàng thì có lấy một cục, ai thèm quản nó dùng làm cái gì?"
Thái độ lưu manh sấc xược của tên kia đã chọc Hàn Thừa Nghị tức giận, Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn Nghê Tuấn một cái, Nghê Tuấn hiểu ý, lập tức tiến lên một bước chân dẫm lên lưng Trần Tấn Văn, tay cũng không nhàn rỗi quất xuống, liên tiếp hai cái bạt tai, nhất thời khiến cho hai mắt người nọ đầy sao!
"Hí!"
Trong lòng Trần Tấn Văn cả kinh, nghĩ thầm nghĩ lúc này gặp phải chuyện lớn rồi!
Nghê Tuấn đang chuẩn bị giáo huấn hắn, điện thoại trên bàn lại vang lên. Anh đành phải buông tha bên này, sang bên kia nghe điện thoại.
"Ừ? Gọi Video, hiện tại? Được, để tôi xin chỉ thị tổng giám đốc..."
Nghê Tuấn che microphone nhìn về phía Hàn Thừa Nghị: "Tam Thiếu, nước C bên kia nói muốn gọi video, hỏi ngài hiện tại có thời gian không?"
Hàn Thừa Nghị nhìn Trần Tấn Văn trên mặt đất, nhú mi suy nghĩ, nói: " Trước nghe bên kia đã, trở về sẽ xử lý hắn sau, trói hắn lại!"
“Vâng ạ!”
Nghê Tuấn trói chặt Trần Tấn Văn liền đi theo Hàn Thừa Nghị sang phòng hội nghị bên cạnh cùng nước C bên kia tiến hành cuộc gọi video.
Trần Tấn Văn bị trói tay chân không thể động đậy, lúc này cửa phòng nghỉ ngơi liền bị mở ra, Kiều Vũ Vi thò đầu vào, nơm nớp lo sợ rón rén đi vào trong. Vừa rồi cô ta ở phòng trong, mọi chuyện họ nói cô ta đều nghe rõ!
"Này!"
Kiều Vũ Vi hổn hển đến gần Trần Tấn Văn, đến trước mặt liền mắng: "Anh có lầm hay không, làm sao lại bị anh ta bắt đến đây?"
Trần Tấn Văn vừa thấy là Kiều Vũ Vi trên mặt liền lộ ra vẻ khinh thường, biểu tình so với vừa rồi đã thả lỏng không ít: "Là cô à! Vừa lúc, bảo tên đàn ông của cô thả tôi ra! Nếu không, chớ có trách tôi đem chuyện hư hỏng trước đó chúng ta làm ra nói hết!"
"Anh!" Kiều Vũ Vi chỉ thẳng tay vào mặt Trần Tấn Văn: "Anh đừng có xằng bậy! Tôi nói cho anh biết, anh cái gì cũng không được nói, nếu anh nói ra tất cả, về sau nếu anh còn muốn lấy được nửa xu từ tôi, đó là tuyệt đối không có khả năng!"
Đôi con ngươi của Trần Tấn Văn xoay một vòng, hung dữ cười đáp: "Haha! Kiều Vũ Vi, cô cũng có ngày hôm nay! Được, muốn tôi không nói ra cũng được, chỉ cần cô cho tôi 500 vạn, tôi nhất định sẽ không nói ‘Khóa vàng" là cô trộm cho tôi!"
"500 vạn?" Kiều Vũ Vi kinh hãi, không dám tin nhìn Trần Tấn Văn: " Anh cũng thật biết dùng công phu sư tử ngoạm a! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho anh?"
Trần Tấn Văn hoàn toàn không nghe cô ta nói, cười lạnh: "Như thế nào? Tên đàn ông mới của cô không phải nhiều tiền sao? 500 vạn, đối với cô mà nói cũng chỉ là chút lòng thành!"
"Tôi cùng anh ta còn chưa có kết hôn, tôi không lấy được tiền của anh ta!"
"Đó là chuyện của cô!" Trần Tấn Văn ngắt lời cô ta, uy hiếp: "Kiều Vũ Vi, tôi cảnh cáo cô, cô dừng quên, cho dù anh ta không cho cô, Kiều gia nhà cô chẳng lẽ còn không có? Mẹ nó, thời điểm trước kia lúc lão tử còn chưa phá sản đã ném lên người cô không ít tiền bạc! Lấy của cô 500 vạn là tính thiếu rồi!"
Kiều Vũ Vi biết rõ, Trần Tấn Văn nói là làm được, tục ngữ nói: "Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều" nha! Cô ta chỉ còn cách hạ quyết tâm, đáp ứng hắn: "Được, 500 vạn, có điều tôi có điều kiện!"
"Cô nói đi."
"Lát nữa Hàn Thừa Nghị hỏi tới, anh phải nói: "Khóa vàng" là Nhạc Tuyết Vi đưa cho anh.” Khóe miệng Kiều Vũ Vi khẽ nhếch lên, trong nụ cười còn kèm theo một tia thâm độc.
"Nhạc Tuyết Vi? Ai?" Trần Tấn Văn cũng không biết Nhạc Tuyết Vi là ai, hắn cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua, nghe qua Kiều Vũ Vi nhắc tới cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Đấy mắt Kiều Vũ Vi khẽ lướt qua một tia sáng lạnh, cười khẩy: "Là thư ký của Hàn Thừa Nghị, cái khác anh không cần quản, anh chỉ cần nói là cô ta trộm, đưa cho anh đi cầm, tiền bạc anh đều đưa cho cô ta là được!"
Kiều Vũ Vi không thích Nhạc Tuyết Vi, oán hận Nhạc Tuyết Vi chỉ là một mặt, trong đó còn có một tầng nguyên nhân khác nữa đó là đối với chuyện Nhạc Tuyết Vi đã từng làm thư ký cho Hàn Thừa Nghị, cô ta cực kỳ để ý! Tiện nhớ lại thì nhân cơ hội này, triệt để phá hủy ấn tượng của Hàn Thừa Nghị đối với Nhạc Tuyết Vi, về sau cũng tuyệt đối không để cho cô ta được điều về!
Trần Tấn Văn sao mà không hiểu Kiều Vũ Vi, không cần hỏi nhiều, cũng có thể đoán ra một ít, âm hiểm cười nói: "Kiều Vũ Vi, người này hẳn là xinh đẹp hơn cô, thông minh hơn cô, là người được hoan nghênh hơn cô!"
"Anh! Anh nói có làm hay không? Nếu anh không làm, đừng mơ tôi cho anh 500 vạn." Kiều Vũ Vi thẹn quá hóa giận nói.
"Làm, vì sao lại không làm, tôi lại không có tổn thất gì." Trần Tấn Văn làm như chẳng liên quan nhún vai, cười đáp: "Kiều Vũ Vi, cô thật đúng là người phụ nữ đáng sợ, nếu phụ nữ trên đời đều giống cô, đàn ông cũng sẽ không tìm được vợ. Thật sự là tò mò nha! Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn D.S, làm sao có thể nhìn trúng một người phụ nữ như vậy? Thật sự là thế giới rộng lớn không gì là không thể, củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, khà khà..."
"Ngậm cái miệng thối của anh lại!" Sắc mặt Kiều Vũ Vi xám ngóet, bàn tay giơ lên liền cho Trần Tấn Văn một cái tát.
Trần Tấn Văn tức giận mắng: "Cô đặc biệt sao muốn chết? Tiện nhân!"
Hai người chính là đang cãi nhau ầm ĩ, ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân, Kiều Vũ Vi khẩn trương, đè thấp giọng cảnh cáo Trần Tấn Văn: "Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không, đừng mơ lấy được 500 vạn!" Nói xong liền nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ, đóng cửa.
Hàn Thừa Nghị cùng Nghê Tuấn rất nhanh liền đi vào văn phòng, đi đến trước mặt Trần Tấn Văn, tiếp tục màn thẩm vấn vừa rồi.
"Chính mình nói đi! Đừng nói lời vô nghĩa, làm sao cậu biết được ‘Khóa vàng’ này, là ai cho cậu đi vào?"
Hàn Thừa Nghị lười nhác ngồi trên ghế sofa, trực tiếp hỏi, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người tên lưu manh này.
Đôi con ngươi Trần Tấn Văn xoay một vòng, cười nói: "Rất đơn giản, Nhạc Tuyết Vi là thư ký của ngài đi? Chính là cô ta thả tôi đi, cái này cái kia cũng là cô ta cho tôi... Ngay cả tiền bạc, tôi cũng giao hết cho cô ta rồi. Chuyện này cùng tôi không một xu quan hệ! Tôi chỉ là chân chạy việc!"
"Thúi lắm!"
Không đợi Hàn Thừa Nghị nói chuyện, Nghê Tuấn đã tiến lên cho cho Trần Tấn Văn một cái tát, cả giận nói: " Ăn nói bừa bãi! Nhạc tiểu thư vì sao phải làm như vậy? Cảnh cáo cậu không nên nói bậy nói bạ!"
Trần Tấn Văn bị tát liền nhe răng trợn mắt, lại cắn răng có chết cũng nói dối không buông: "Tôi không nói bậy, tôi cần phải nói bậy sao? Sự thật vốn là như thế, nếu các người không tin, tôi cũng không còn biện pháp, tóm lại những điều tôi biết, tôi đều nói rồi!"
"Tam Thiếu, thằng nhãi này nhất định là nói bậy!"
Nghê Tuấn quay đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị âm trầm làm cho người ta kinh hãi! Anh mạnh mẽ đứng lên, đẩy Nghê Tuấn ra, hai tay xách Trần Tấn Văn lên, cắn răng gầm nhẹ: " Nếu trong lời nói của cậu có một chữ là giả, có tin tôi cho cậu từ nay về sau đều không nói được hay không?"
Cảm nhận được sự tàn bạo khát máu tỏa ra từ trên người Hàn Thừa Nghị, Trần Tấn Văn không khỏi rùng mình một cái, nhưng vì 500 vạn, hắn quyết liều mạng! Hơn nữa hắn cũng không tin Hàn Thừa Nghị dám làm gì hắn. Vì thế, Trần Tấn Văn nuốt nuốt nước miếng, kiên trì nói: "Tôi nói toàn bộ đều là thật sự!"
"A!"
Ngay lập tức, Trần Tấn Văn bị ném trên mặt đất, Hàn Thừa Nghị giơ chân lên hung hăng đạp mấy cái trên người hắn! Anh thực sự là tức điên rồi!
Vốn tìm được người trộm khóa liền cho rằng có thể trả lại trong sạch cho Tiểu Tuyết, kết quả thì sao a? Mọi chứng cứ đều chúng tỏ chuyện này là do một tay cô gây nên! Anh tín nhiệm cô như thế nào, cho tới bây giờ đều chưa từng nghi ngờ cô!
"Tam Thiếu!"
"Vứt cậu ta ra ngoài cho tôi!"
Lồng ngực Hàn Thừa Nghị kịch liệt lên xuống, tâm tình khó có thể bình ổn.
"Vâng!"
Nghê Tuấn đáp ứng xong lập tức cho người lôi Trần Tấn Văn ra ngoài, trở về liền khẩn trương khuyên giải Hàn Thừa Nghị: "Tam Thiếu, tôi xem chuyện này không phải đơn giản như vậy, Nhạc tiểu thư không tất yếu phải làm thế, cô ấy không phải người tham tài, cô ấy lại không cần nhiều tiền như vậy, nếu cô ấy cần tiền, dù ít hay nhiều chẳng nhẽ ngài lại không cho?"
Bạc môi Hàn Thừa Nghị khẽ cong lên, phát ra một tia cười lạnh: "Đúng vậy! Cô ấy muốn cái gì mà tôi lại không cho cô ấy? Vì cớ gì cô ấy không tìm tôi mà nhất định phải trộm?"
Hai tay anh trong phút chốc liền giơ lên, chiếc bình hoa cổ đặt trên trên bàn công tác nhất thời bị quăng xuống, vỡ nát trên sàn nhà, trong khoảnh khắc mảnh vỡ liền bắn tung tóe khắp nơi...
Trong phòng nghỉ, Kiều Vũ Vi đều xem trọn một màn này, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Cô ta vốn dĩ chỉ muốn hãm hại Nhạc Tuyết Vi một phen khiến cho Hàn Thừa Nghị càng thêm chán ghét cô ta( Nhạc Tuyết Vi) nhưng mà nhìn lại phản ứng của Hàn Thừa Nghị, thế nào lại giống như... Anh cực kỳ để ý Nhạc Tuyết Vi? Anh vừa rồi còn nói cô ta muốn cái gì anh cũng cho?
Kiều Vũ Vi tựa vào trên cửa, nắm chặt hai đấm, xem ra, Hàn Thừa Nghị nảy sinh tâm tư khác với Nhạc Tuyết Vi rồi! Quả nhiên, Nhạc Tuyết Vi là tử địch của cô ta, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy!