Người phụ nữ đi về phía Hàn Thừa Nghị, tự nhiên mà ôm lấy anh, dựa vào trên người anh.
Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mi, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi mỉm cười, "Tổng giám đốc, tôi không quấy rầy ngài nữa, chúc hai người một đêm vui vẻ!"
"Chậc!" Hàn Thừa Nghị khẽ tặc lưỡi, đẩy cánh tay của người phụ nữ trên người mình ra, đi về phía Nhạc Tuyết Vi "Tôi không biết em ở trong này."
"Anh không cần giải thích với tôi!" Nhạc Tuyết Vi liên tục xua tay, "Không liên quan tới tôi mà! Dù anh có có bao nhiêu phụ nữ thì cũng không có nửa xu quan hệ với tôi!"
Hàn Thừa Nghị dừng lại trước mặt cô, muốn nhìn ra lời nói của cô là thật hay giả. Sau đó anh thực sự phát hiện, Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn là không để ý đến điều này. Trong lòng đột nhiên không hiểu sao có chút mất mác, bị người phụ nữ này không đếm xỉa gì đến, anh cảm thấy thật khó chịu.
"Thừa Nghị, cô ta là ai?"
Người phụ nữ kia vẫn bám lấy không tha, thân hình như rắn nước từ đằng sau quấn lấy Hàn Thừa Nghị, bàn tay ôm ngang lấy hông anh.
Cô ta không đỏ mặt, nhưng Nhạc Tuyết Vi cũng thấy xấu hổ rồi! Đói khát đến mức độ này sao? Tốt xấu thì cũng phải chờ cô đi rồi hãng nói chứ!
"Kia... Vậy tôi đi trước đây."
Nhạc Tuyết Vi không dám quay đầu lại, một mạch đẩy cửa chạy ra ngoài.
Thắt lưng bị quấn lấy, Hàn Thừa Nghị không kiên nhẫn đẩy người phụ nữ ra, khuôn mặt nghiêm túc không vui nói: " Cô vào đây bằng cách nào?"
Người phụ nữ khinh thường chu mỏ: "Mật mã! Mật mã của anh, mười năm cũng chưa từng thay đổi, em muốn làm bộ như không biết cũng không được! Cô gái kia là ai? Là người anh vẫn muốn tìm sao?”
Hàn Thừa Nghị vòng qua người phụ nữ, đi vào trong phòng bếp, "Không!”
Nghe thấy anh nói như vậy, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Không phải sao! Thế vẫn chưa có tin tức của cô bé kia à?" Chỉ cần không phải là cô gái trong lòng Hàn Thừa Nghị, nhiều thêm một người phụ nữ như vậy cũng không có tính uy hiếp đối với cô ta!
Người quen biết Hàn Thừa Nghị, ai mà không biết Hàn Thừa Nghị có rất nhiều phụ nữ, nhưng người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất vẫn là Lương Giai Văn cô. Còn cô gái ở trong lòng Hàn Thừa Nghị kia có tìm được hay không cũng thật khó nói a!
Hàn thừa Nghị uống một ngụm nước, lắc đầu, nói: "Tạm thời vẫn chưa. Nhưng mà nhất định sẽ tìm được.”
"Mười năm rồi anh vẫn còn tìm? Có lẽ, cô ấy cũng đã sớm chuyển nhà, ra nước ngoài, di dân, thậm chí là lập gia đình rồi!" Lương Giai Văn cong môi, trong lời nói có chút bất mãn, mười phần ăn dấm chua, không chút nào che dấu.”
Hàn Thừa Nghị đặt cốc xuống, nhìn chằm chằm vào cô ta, "Giai Văn, giữa chúng ta đã sớm kết thúc. Lúc trước, chúng ta đã thỏa thuận, đáp ứng nhu cầu của nhau, về sau chia tay cũng không được dây dưa không rõ, không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cô bây giờ khiên tôi rất khó xử."
Lương Giai Văn sửng sốt, vẻ mặt đầy ủy khuất, "Vâng, trước kia đã nói như vậy. Nhưng mà... Thừa Nghị, em đây cũng là tranh thủ cơ hội muốn được ở cùng anh!"
Lương Giai Văn tiến lên ôm lấy Hàn Thừa Nghị: "Thừa Nghị, đừng tìm nữa. Cô ấy có lẽ cũng không tốt như anh nghĩ, chỉ là..."
"Lương Giai văn, chuyện của tôi, vẫn không đến phiên cô nhúng tay vào!" Hàn Thừa Nghị quả quyết ngắt lời Lương Giai Văn chỉ vào cửa nói: "Mời cô thay quần áo rồi ra ngoài, tôi và cô đã không còn bất cứ quan hệ nào cả, còn có, nhớ kỹ, vị hôn thê của tôi là do tôi nhận định, bất cứ ai cũng không có quyền đứng trước mặt tôi nói cô ấy không tốt.”
Nói xong, anh xoay người lên lầu, chỉ chừa lại cho Lương Giai Văn một bóng lưng quyết tuyệt.
Đằng sau, Lương Giai Văn yên lặng cắn chặt răng, hai tay năm chặt, hận ý không ngừng tăng cao! Đối với cô gái ở trong lòng Hàn Thừa Nghị, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng hận ý này cũng đã sớm mọc rễ bám sâu!
~~~~
"Tổng giám đốc, lịch công tác hôm nay là như thế này, anh xem có gì cần thay đổi hay không?"
Nhạc Tuyết Vi gấp lại sổ ghi chép, nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu: “ Em quyết định, tôi không ý kiến."
"Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, xoay người vội vàng rời đi.
Xét thấy bộ dáng thực sự bận rộn của cô, có vài lần Hàn Thừa Nghị muốn mở miệng nói một chút về chuyện của Lương Giai Văn nhưng lại không tìm được cơ hội. Anh có chút ảo não, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ! Trước kia anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng vì sao anh chỉ để ý đến một mình Nhạc Tuyết Vi?
Cứ như vậy trải qua một ngày bình an vô sự, sắp đến giờ tan tầm, Hàn Thừa Nghị liền gọi Nhạc Tuyết Vi lại.
"Tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng tôi."
Nhạc Tuyết Vi gật đầu, không có ý kiến gì.
Điện thoại ở trong túi vang lên, là Cừ Lễ Dương. Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, tắt điện thoại. Sau đó tiếng chuông lần thứ hai vang lên, bây giờ là số điện thoại riêng nhà Cừ Lễ Dương.
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi cả kinh, dùng số này để gọi điện cho cô, chỉ có thể là mẹ của Cừ Lễ Dương! Trưởng bối gọi điện thoại, cô không thể không nhận.
"Vâng? Dì ạ." Nhạc Tuyết Vi đi đến góc phòng nghe điện thoại.
Tình huống thật có chút không thể tin được, đầu bên kia điện thoại là Cừ Lễ Dương, mẹ của anh ta bị bệnh rồi! Trong lòng Nhạc Tuyết Vi thấp thỏm, thân thể của mẹ Cừ Lễ Duơng luôn không tốt, rất nhiều lần nằm viện đều là cô chăm sóc. Cho nên, bây giờ nhận được điện thoại, cô căn bản cũng không thèm nghĩ xem có bao nhiêu phần thật giả.
"Được, tôi biết rồi, học trưởng anh đừng vội, tôi lập tức tới!"
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thừa Nghị.
"Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ phép."
"Không được." Hàn Thừa Nghị cương quyết cự tuyệt.
"Người trong nhà bị bệnh, tôi phải lập tức qua xem!" Nhạc Tuyết Vi vội đến dậm chân.
"Hừ! Người nhà của em? Là người nhà học trưởng của em đi?" Vừa rồi nghe điện thoại, những điều cô nói anh đều nghe rất rõ ràng! “Tôi thật sự không hiểu, loại đàn ông như vậy, rốt cuộc có chỗ nào đáng để em phải làm như vậy?”
"Anh không hiểu?" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu nhẹ cười, “Đúng, anh làm sao có thể hiểu? Đối với anh mà nói, trên đời này chỉ cần có tiền là có tất cả! Chỉ có điều đối với những người dân thường như chúng tôi thì không phải vậy. Cừ Lễ Dương như thế nào thì tôi là người hiểu rõ hơn anh! Làm người ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, anh cũng như vậy không phải sao?”
“Ít nhất, anh ấy cũng biết sai lầm của mình rồi! Còn anh? Bởi vì có tiền, liền có thể coi sai lầm của mình cùng hành vi phạm tội coi như điều đương nhiên, người như anh mới thật khiến người ta tức giận!"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị âm trầm, cười lạnh, nói: "Hiện tại em đang chỉ trích cấp trên của mình?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, "Tôi không dám. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, anh không cần tốn công vô ích nữa. Chuyện tình một đêm giống như lần trước là sai lầm mà đời này tôi sẽ không mắc lại lần nữa, tôi không phải là loại người vì tiền mà sa vào những chuyện như thế này! Tôi sẽ hoàn thành thật tốt công việc của mình, cũng mong tổng giám đốc anh không cần can thiệp vào cuộc sống của tôi thêm lần nữa, tôi đã quyết định làm hòa với bạn trai của mình rồi."
"Ha ha?" Hàn Thừa Nghị nhịn không được cười lạnh, "Làm hòa? Cậu ta còn chưa biết em đã ngủ cùng tôi sao?"
Sắc mặt Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt lẩn tránh.
"Hừ!" Hàn thừa Nghị đi tới trước mặt Nhạc tuyết Vi, bức cô vào góc tường." Cậu ta hẳn là chưa biết đi. Em đoán xem nếu cậu ta biết rõ, liệu còn có thể coi em như bảo bối không? Tôi khuyên em vẫn nên ngoan ngoãn, nhân lúc tôi đang còn kiên nhẫn thì hãy tự động đến bên cạnh tôi đi."
Nhạc Tuyết Vi ngang nhiên đón lấy ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, kiên định nói: "Cho dù không phải anh ấy, tuyệt đối cũng sẽ không phải là anh!"
Hàn Thừa Nghị nghe thấy vậy, con ngươi liền co rút lại, thật có suy nghĩ muốn bóp chết Nhạc Tuyết Vi!!