Hàn Thừa Nghị dẫn Nhạc Tuyết Vi bước vào nhà, ở cửa có người giúp việc đưa dép cho bọn họ thay. Hàn Thừa Nghị không để giúp việc làm, mà tự cởi giày cho Nhạc Tuyết Vi, mang dép lê cho cô.
Động tác này làm những người khác đều âm thầm kinh hãi, trừ Phu nhân, đây là lần đầu tiên Tam thiếu hầu hạ một người phụ nữ.
Xem ra, đây thật sự là Tam thiếu phu nhân rồi.
“Phu nhân đâu?”
“Bẩm Tam thiếu, phu nhân đang ở trong phòng niệm kinh, cũng sắp xong rồi ạ, ngài ngồi đây trước đi ạ.”
Hàn Thừa Nghị gật đầu, kéo Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống trong phòng khách.
Khí hậu nước C không thể so với thành phố T bốn mùa rõ ràng, lúc này đã hơi lạnh, phòng khách mở máy sưởi, lò sưởi trong tường cũng đang cháy. Nhạc Tuyết Vi lớn lên ở phía Nam, tò mò ngồi xổm cạnh lò sưởi trong tường, hơ hơ tay, bộ dáng thật mới lạ.
“Lạnh không?”
Vẻ mặt Hàn Thừa Nghị sủng nịch nhìn cô, nhẹ hỏi.
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu: “Không, nơi này rất ấm.”
Hai người ngồi không bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, có ba người, trong đó còn có một phu nhân đang nói chuyện, rất nôn nóng. “Sao các ngươi không nói cho ta? Lại để bọn họ chờ như vậy?
Hàn Thừa Nghị môi mỏng khẽ cong, lộ ra một chút tính trẻ con. Vươn tay kéo Nhạc Tuyết Vi, nói “Tới rồi, lúc thấy bề trên, biểu hiện tốt một chút, ngoan một chút!”
“A?” Nhạc Tuyết Vi không rõ nguyên do, mờ mịt bị anh kéo tới, hai người nắm tay nắm chân, đứng chung một chỗ.
“Thừa Nghị! Đứa nhỏ đâu?”
Theo tiếng hỏi, chỉ thấy một phu nhân đã có tuổi, theo phía sau là hai người hầu xuất hiện ở phòng khách.
Phu nhân đã có tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn rất tỉ mỉ tinh tế, hơn nữa, Nhạc Tuyết VI vừa nhìn, không khó tưởng tượng được lúc bà còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân.
Phu nhân dừng bước, tầm mắt vội vàng xẹt qua Hàn Thừa Nghị, trực tiếp dừng trên người Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không biết tại sao lại như thế, lại nhìn bà, quên cả chào hỏi.
Hàn Thừa Nghị buông Nhạc Tuyết Vi ra, cất bước hướng về phía phu nhân, mở hai tay, ôm phu nhân vào trong lòng ngực, còn hôn một cái trên mặt, cười nói: “Mẹ.”
Mẹ? Đôi mắt Nhạc Tuyết Vi mở lớn hơn nữa, quá mức giật mình, không có tiền đồ nấc một cái, “Ậc ậc…… ậc……”
Hơn nữa, lại rất không có tư thế. Trong đầu cô nghĩ đây chính là mẹ Hàn Thừa Nghị, là mẹ Hàn Thừa Nghị đó! Vì sao Hàn Thừa Nghị lại đưa cô đến nơi này? Vì sao cô lại gặp mẹ Hàn Thừa Nghị?
Tức khắc, tâm lý con dâu xấu gặp mẹ chồng dâng lên! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hàn Thừa Nghị cũng chưa nói một tiếng, làm cô không chuẩn bị gì! Sao lại khéo như vậy? Vừa mới xuống máy bay, tóc cô có rối không? Ai nha, khẩn trương muốn chết!
Bên này, Hàn phu nhân vỗ nhẹ con trai bảo bối, cười: “Mau tránh ra, hôm nay mẹ không rảnh nhìn con, mau để mẹ xem người con dẫn về!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, đồng thời dời tầm mắt về phía Nhạc Tuyết Vi đang vô cùng khẩn trương.
Hôm nay Nhạc Tuyết Vi mặc một cái váy dài kiểu Âu màu xanh biếc, tóc ở sau đầu búi thành búi tóc, cặp tóc vương miện thủy tinh, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt rất ngây thơ. Cô đứng ở nơi đó, giống như một cây hoa nhài thanh đạm.
Hàn phu nhân vừa đánh giá cô, vừa cười gật đầu, nói với con trai: “Không tồi, lớn lên thật là xinh đẹp, giống như búp bê Tây Dương, con còn khó tính hơn anh con rất nhiều.”
Vừa nói vừa đi về phía Nhạc Tuyết Vi.